Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1951 - Chương 1951 - Bạch Cự Ngạc

Chương 1951 - Bạch Cự Ngạc
Chương 1951 - Bạch Cự Ngạc

Thẩm Tường cảm thấy rất kỳ lạ, người rơi xuống này trông cũng không yếu, tại sao hắn không trôi nổi ở giữa không trung, người này nhục thây cũng rất mạnh, từ nơi cao như vậy rơi xuống cũng chỉ là bất tỉnh nhân sự, cũng không va đập tới nát bét.

"Tiền bối, tại sao không thể bay lên đây? Đi lên như vậy phải đi mất bao lâu?" Thẩm Tường hỏi.

"Chỉ có dị Thần thú mới có thể bay, loại Thần thú hóa hình như chúng ta mà bay lên thì chính là muốn chết." Lão giả vừa hạ xuống kia lắc mình rồi lắc đầu: "Cái tên gia hỏa rơi xuống này đoán chừng phải nằm giường mấy tháng."

Thẩm Tường không đạt được đáp án hài lòng: "Bay đi lên chẳng phải có thể nhanh lên Thần điện trên đỉnh nhanh hơn một chút sao? Có thể đi tới nơi này thì ai cũng có năng lực bay đi lên."

Lão giả kia cười ha ha: "Truyền thuyết, gia hỏa xây dựng cái cầu thang này, vì để cho ai cũng phải đi cái cầu thang này của hắn, cho nên đã đặt ra một cái quy định như vậy, bằng không cầu thang của hắn kiến tạo bằng thừa."

Thẩm Tường cười: "Tiền bối đi lên mất bao lâu?"

"Tốc độ nhanh thì một ngày là có thể lên tới đỉnh, chậm một chút thì phải hai ba ngày." Lão giả ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Tới bên trên có thể sẽ lạnh một chút, lúc ngươi đi lên phải chú ý phòng lạnh, hàn khí ở trên vẫn là rất lợi hại."

"Nếu như muốn xuống thì có thể trực tiếp nhảy xuống hay không?" Thẩm Tường cười nói: "Như vậy thì sẽ nhanh một chút."

Lão giả chỉ chỉ vào nam tử đang hôn mê dưới mắt đất kia, cười nói: "Đương nhiên sẽ nhanh hơn một chút, nhưng khi xuống tới nơi thì sẽ trở thành như vậy, nếu như vận khí không tốt mà gặp phải những tên khác thì sẽ bị cởi hết sạch quần áo trên người, cướp đi tất cả thứ trên người, vậy thì vô cùng xui xẻo rồi."

Thẩm Tường lên tiếng chào hỏi lão giả, sau đó lập lức leo lên cầu thang cao này.

Cầu thang cao này rất dốc, quấn quanh ngọn núi lớn đi lên, Thẩm Tường thử một chút, phát hiện có thể sử dụng thuấn di không gian, hơn nữa không xảy ra chuyện gì khác, hắn sử dụng liên tục, chỉ là hơn một canh giờ hắn đã tới gần đỉnh núi.

Lúc này mây mù trong không trung đã giải tán toàn bộ, hắn nhìn về mặt đất, mọi thứ trên mặt đất đều rất nhỏ bé, căn bản nhìn không thấy người đi lại.

Đúng như những gì lão giả kia nói, ở cái nơi này rất lạnh, có một cỗ hàn ý quỷ dị mà mãnh liệt, đối với hắn mà nói thì cái này không phải là vấn đề lớn.

"Xem ra người bình thường muốn tới Thú Thần điện cũng không dễ dàng." Thẩm Tường nếu như không phải sử dụng lực lượng không gian để đi lên thì hắn đi ở trên cầu thang cao này chắc chắn sẽ ói.

Ở trên cao nhìn xung quanh, thi thoảng sẽ trông thấy một số cự thú phi hành bay thẳng mà tới, cuối cùng tiến vào tòa cung điện to lớn trên đỉnh kia.

Thú Thần điện ở đỉnh núi tương đương với một cái thành thị vô cùng rộng lớn, bên trong tập trung lấy lượng lớn Thần thú cường đại của Thú Thần cảnh, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà Thú Thần cảnh bị chèn ép, bởi vì Thần thú vừa sinh ra đã có được thực lực rất cường đại.

Trong đó Long tộc bị chèn ép tới thảm nhất, trong Thú Thần điện đã không còn sự tồn tại của Long.

Khoảng cách Thú Thần điện trên đỉnh núi đã không còn xa lắm, Thẩm Tường không bao lâu là có thể đi tới đỉnh núi.

Bên trong Thú Thần điện tuy rằng rất lớn, nhưng không phải ai cũng có thể đi vào, Thẩm Tường cũng biết chuyện này và muốn đi vào Thú Thần điện.

Bởi vì hắn có biện pháp đi vào, bên trong cung điện này tương đương với một tòa thành thị, Thần điện ở trung tâm, xung quanh đều có đường đi, cửa hàng các loại, muốn đi vào, chỉ cần đưa ngọc bài thân phận của mình ra là được rồi.

Thú Thần điện này mở ra đối với hai cái Thần điện khác và một số môn phái ở nơi này, hắn đi tới ngoài cửa của một gian phòng nhỏ, ở chỗ cửa sổ đưa ngọc bài thân phận của mình tới, nộp một vạn Thần Nguyên thạch là có thể đi vào.

"Thú Thần điện này phức tạp như vậy a, xem ra muốn tìm được Nguyệt Nhi cái con mèo nhỏ này cũng không dễ dàng." Đi ở trên đường phố rộng rãi, Thẩm Tường trông thấy đủ loại yêu thú.

Ở trước mặt hắn, đáng chú ý nhất chính là một con Cự Viên mặc áo giáp màu đen, trông như là một ngọn núi di động nhanh ở trên đường phố.

Mà sau lưng hắn thì có một con Cự Mãng màu vàng kim đang bò tiến lên, lúc đi qua bên cạnh hắn, cái thân rắn thô to kia vậy mà còn cao hơn hắn rất nhiều, nhìn vào từng lớp từng lớp vảy màu vàng óng tỏa ra ánh sáng vàng kia, Thẩm Tường không thể không hít sâu một hơi.

Tòa thành thị này chính là kiến tạo cho loại Cự thú cường đại không cách nào hòa hình, cho nên người và thú loại hóa hình đi trên đường phố đều rất quen thuộc, dù sao mọi người trông thấy những quái vật khổng lồ này đều sẽ tránh đi.

Ở bên trong thành được quản lý rất nghiêm khắc, mặc dù có các loại dị thú có hình thể to lớn khổng lồ thường xuyên qua lại, nhưng lại rất ít khi xảy ra xung đột, dị thú ở chỗ này cũng đều có linh trí, mặc dù không cách nào biến thành hình người nhưng lại có trí tuệ cực cao.

"Ta phải làm sao mới có thể tìm được Nguyệt Nhi." Đây là vấn đề khó mà lúc này Thẩm Tường gặp phải, hắn đi vào tào thành thị này đã trông thấ hơn trăm con mèo, những con mèo này phần lớn đều đang nhảy vọt ở trên nóc nhà hai bên đường, nhưng những con mèo này kém xa so với Nguyệt Nhi kia.

"Đi lên đại điện, một ngàn Thần Nguyên thạch một người, còn có hai mươi vị trí." Sau khi Thẩm Tường đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp thô kệch truyền tới vừa rồi, hắn quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa thì dọa đến kêu thành tiếng.

Đằng sau có một con Cự Ngạc màu trắng, cái đầu đã lớn như một ngôi nhà nhỏ ở nơi này, thân thể rất dài, bốn cái đùi to lớn có lực có thể chống đỡ được thân thể tràn đầy lớp vảy màu trắng to kia, hơn nữa di chuyển với tộc độ còn rất nhanh.

Trên lưng Cự Ngạc màu trắng có tới một hàng ghế ngồi, ở trên đã có mấy chục người ngồi, tuy rằng Cự Ngạc màu trắng này di chuyển rất nhanh, thân thể còn ưỡn ẹo, nhưng phần lưng của hắn cũng rất ổn định.

Thẩm Tường cũng muốn đi tới thử xem, đi tới hỏi: "Ta phải trả Thần Nguyên thạch cho ngươi như thế nào?"

Đôi mắt to lớn của con Cự Ngạc kia khẽ động, nhìn về phía Thẩm Tường, tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt trông có chút dọa người.

"Ném vào trong miệng ta. " Cự Ngạc há miệng ra, lộ ra hàm răng kiếm to lớn lập lòe sắc bén.

Thẩm Tường lấy một ngàn Thần Nguyên thạch ra rồi ném vào, chất lên một đống lớn, Cự Ngạc ăn Thần Nguyên thạch vào trong bụng, nói ra: "Ngươi có thể đi lên."

Thẩm Tường nhẹ nhàng nhảy một cái đi tới trên phần lưng của Cự Ngạc, trong lòng tán thưởng sự thần kỳ của Thú Thần điện này.

Chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện, những dị Thần thú không thể hóa thành hình người này vẫn rất có đầu óc, trên đường hắn còn trông thấy một số dị Thần thú biết bay mang theo người bay khắp nơi, đây đều là thu Thần Nguyên thạch.

Chỗ hắn ngồi trên con Cự Ngạc này rất ổn định, hoàn toàn khác với tính cách về bề ngoài bá khí dọa người của hắn.

"Tiểu hài nhân loại, ngươi là lần đầu tiên tưới Thú Thần sơn sao?" Cự Ngạc hỏi, lúc này trên lưng Cự Ngạc chỉ có một mình Thẩm Tường.

Trên đường có rất nhiều người cũng đã xuống, mục đích của bọn họ đều không phải là cung điện kia, trên đường nhìn thấy thứ mà chính mình muốn mua thì lập tức rời đi.

"Đúng vậy, rất thần kỳ, ta thật muốn ở lâu chỗ này một chút." Thẩm Tường cười ha ha nói: "Có thể ở chúng với to con như ngươi thì thật đúng là một chuyện vô cùng thú vị, nếu như ở bên ngoài gặp phải loại gia hỏa to lớn như ngươi thì không bị hắn đuổi theo đánh thì chính là ta đuổi theo hắn đánh, hoặc là chúng ta đánh tới ngươi chết ta sống."

Cự Ngạc phát ra tiếng cười to "Ầm ầm": "Không sai, nhưng ở trên ngọc Thần sơn này lại không được để xảy ra chuyện như vậy, tôn chỉ thành lập Thú Thần điện trước đây cũng chính là như thế."

"Thật ra thì nha, ở bên ngoài coi như chúng ta không chém giết với nhân loại thì đồng loại cũng sẽ chém giết nhau, đây là chuyện rất bình thường, cho nên chúng ta ở chỗ này cũng có thể tiếp nhận nhân loại."Bạch Cự Ngạc nói.

P/S: Ta thích nào ... chương 2.

Bình Luận (0)
Comment