Địa vị của Tề Thí vậy mà lớn như vậy, trong cơ thể có được vương mạch của Thần Sư tộc, khó trách năm đó hắn có thể xưng thế ở thế giới Cửu Thiên.
Bạch Cự Ngạc kinh ngạc nói: "Nói như vậy ngươi là một trong bảy vị Vương tử của Sư Vương năm đó, ngươi là xếp thứ mấy?"
"Ta là lão đại." Tề Thí nhìn vào viên hạt châu đang phong tồn thần hồn của Thái Cổ Hỏa Thú trong tay một cái, tiếp tục nói: "Tề Viêm là lão thất, hắn nhỏ nhất, hơn nữa hắn và ta là cùng một mẫu thân, những người khác đều có mẫu thân của riêng mình, cho nên hắn và ta có quan hệ rất tốt."
Trông thấy mặt mũi Tề Thí đầy vẻ đau buồn, Thẩm Tường vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Thần hồn của hắn vẫn còn, chúng ta có thể làm hắn sống lại, trước đây không phải các ngươi cũng từng chết một lần sao?"
Tề Thí thở dài: "Cửu Thần Vương làm chúng ta sống lại, nhưng Cửu Thần Vương bây giờ đều không rõ tung tích, chúng ta thế nhưng là không có năng lực này."
Bạch Cự Ngạc cũng có hiểu biết đối với chuyện năm đó, nói ra: "Lúc Thần Thú sơn kịch chiến trước đây, tổn thất rất nhiều Thần thú kiệt xuất, nếu không phải Cửu Thần Vương kịp thời chạy tới thì chết sẽ càng nhiều hơn."
Tề Thí nhìn vào Bạch Cự Ngạc, hỏi: "Lão Bạch, ngươi sống lâu như vậy, còn chưa thể biến thành hình người sao? Toàn thân ngươi đều là màu trắng, hơn nữa từ khí huyền thú của ngươi tới xem, ngươi nên tính là dị chủng, loại thực lực như ngươi có lẽ có thể hóa thành hình người."
"Khụ khụ ... " Bạch Cự Ngạc cười nói: "Ta có thể biến thành hình người, tuy nhiên một khi hóa thành hình người thì ta sẽ mất đi một số đặc quyền của dị Thần thú ở chỗ này, dù sao dáng vẻ này của ta nhiều năm như vậy ta cũng đã quen thuộc."
"Trước đây lúc Thú Thần cảnh đại chiến, ta còn là một con cá sấu nhỏ, những tin đồn này cũng là ta nghe được ở trong sông, không nghĩ tới trong chớp mắt đã đi qua nhiều năm như vậy, còn nhìn thấy tiền bối năm đó tham gia địa chiến." Bạch Cự Ngạc có chút kích động, năm đó lúc kịch chiến, bọn họ những tiểu quỷ này cả ngày nghe cố sự, cho nên rất sùng bái đối với loại nhân vật như Tề Thí.
Tề Thí nằm xuống, gối đầu vào trên cánh tay, ngửa đầu nhìn vào vùng trời mà hắn đã từng hết sức quen thuộc, phát ra một tiếng thở dài tràn ngập bi thương.
Thẩm Tường nói ra: "Tề đại ca, tổn thương trên người ngươi còn rất nghiêm trọng, ngươi ở trong khoảng thời gian này tuyệt đối không nên làm loạn, ta sẽ nghĩ biện pháp phục hồi như cũ giúp ngươi."
Lúc Thẩm Tường chữa thương cho Tề Thí thì biết rõ vết thương trên người hắn là nghiêm trọng cỡ nào, đặc biệt là thương thế ở trên thần hồn, không phải ngày một ngày hai là có thể khôi phục.
Nhục thân của Tề Thí rất cường đại, tuy rằng thần hồn của hắn đã thức tỉnh ký ức năm đó, nhưng thần hồn của hắn vẫn còn rất nhỏ yếu, dù sao hắn trùng sinh tới hai lần, đối mặt cường giả cấp bậc Thái Thần căn bản không phải là đối thủ.
"Ta không được tuyệt vọng, giống như năm đó, ta nhấc tay cũng có thể diệt đi một đám, ta tuyệt không thể bị bọn họ đả kích làm mất tự tin như vậy." Ánh mắt Tề Thí đột nhiên trở nên rất kiên định, điều này làm cho Thẩm Tường thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ Tề Thí bởi vì chuyện vừa rồi mà làm mất đi ý chí chiến đấu.
Bạch Cự Ngạc nói ra: "Loại tổn thương giống như Tề đại ca, có lẽ chỉ có Thần đan mới có thể giúp hắn phục hồi như cũ, loại vật này chỉ có ở địa bàn của nhân loại mới có nhiều, ở chỗ này Thần đan vừa kém lại vừa đắt."
Thẩm Tường hắn chính là một luyện đan sư, Bạch Cự Ngạc nói không sai, tổn thương của Tề Thí cần Thần đan mới có thể chữa khỏi hoàn toàn một cách nhanh chóng, nhưng cần Thần đan cấp cao.
Coi như Thần đan trung phẩm thì cũng phải cần rất nhiều viên mới được.
"Lão Bạch, ngươi có thể mang ta đi tới một chỗ không? Chỗ đó rất nguy hiểm, thực lực của Thẩm Tường bây giờ căn bản không thể đưa ta tới chỗ kia an toàn." Tề Thí nhìn về phía Bạch Cự Ngạc, trong ánh mắt mang theo một chút khẩn cầu, nhìn ra được nơi đó rất quan trọng đối với hắn.
Bạch Cự Ngạc nói ra: "Không thành vấn đề, dù sao ta ở chỗ này mỗi ngày đều rất nhàn rỗi, cũng là lúc ra ngoài đi dạo một chút."
Thẩm Tường hỏi: "Tề đại ca, đó là nơi nào?"
Tề Thí không nói, Bạch Cự Ngạc cũng không hỏi, sau khi Bạch Cự Ngạc đáp ứng, Tề Thí nhảy tới trên lưng của hắn.
"Tiểu quỷ, ngươi ở chỗ này sẽ rất an toàn, ở trên Thú Thần sơn này còn không có ai dám lung tung." Bạch Cự Ngạc cười ha ha một tiếng, sau đó thì mang theo Tề Thí rời đi.
Thẩm Tường giật mình, nói đi là đi, hơn nữa tổn thương của Tề Thí còn chưa khôi phục được bao nhiêu.
Hắn cảm thấy Tề Thí và Bạch Cự Ngạc khả năng đã từng bí mật truyền âm, hắn nghi ngờ Bạch Cự Ngạc cũng muốn đi tới cái nơi đó, điều này làm cho hắn cảm thấy rất tò mò.
"Cái tên này đến cùng là đi chỗ nào, tại sao lại không nói cho ta." Thẩm Tường ngồi ở bên hồ, mắng nhỏ một câu.
"Bọn họ có lẽ là đi Sư Hoàng lăng, mộ của Thần Sư Hoàng." Một giọng nói trong trẻo ngọt ngào của một nữ đồng truyền tới, tuy rằng giọng nói nghe rất non nớt, nhưng lại mang theo một cỗ hương vị rất già dặn.
Thẩm Tường nghe được giọng nói này thì biết là ai tới.
"Mèo con Nguyệt Nhi." Thẩm Tường quay đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy một con mèo con màu trắng đang vỗ cánh bay tới.
Cái này khiến Thẩm Tường mừng rỡ không thôi, bởi vì hắn đang muốn tìm Nguyệt Nhi, hắn cũng biết Nguyệt Nhi ở ngay trong Thần điện, nhưng Thần điện thì không phải ai cũng có thể đi vào, mà bây giờ Nguyệt Nhi lại có thể tự mình đi ra.
"Ngươi cái tên này ... không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể gặp lại ngươi." Nguyệt Nhi bay tới, đậu ở trên bờ vai Thẩm Tường, nhưng Thẩm Tường lại bắt nàng ta xuống, cười hì hì xoa xoa lấy cái đầu nhỏ đáng yêu của nàng ta, làm cho Nguyệt Nhi kêu lên meo meo.
"Làm sao ngươi lại tới đây, ta đang nghĩ biện pháp trà trộn vào trong Thần điện để tìm ngươi đây." Thẩm Tường cười nói, sờ lên cái đuôi của nàng, làm cho nàng ta khẽ hừ một tiếng, bay khỏi tay của Thẩm Tường, ngồi chồm hỗm ở trên đầu của hắn.
"Thần Thú sơn này lớn bao nhiêu, ta từ nhỏ đã lớn lên ở chỗ này, quá quen thuộc đối với nơi này, biết được ngươi là theo chân lão Bạch rời khỏi, ta lập tức chạy tới, may mà ta tới kịp, có thể trông thấy Đại Vương tử năm đó, tuy rằng yếu đi rất nhiều nhưng tính cách so với trước kia thì không có thay đổi gì." Nguyệt Nhi nói.
"Ngươi thứ nhỏ này, quả nhiên là lão yêu quái sống rất nhiều năm." Thẩm Tường cười nói: "Đúng rồi, Sư Hoàng lăng mà ngươi vừa mới nói là ở nơi nào, tại sao bọn họ phải giấu diếm ta, không cho ta biết."
Nguyệt Nhi nói ra: "Sư Hoàng là tổ tiên của Thần Sư tộc, đã từng Thần Đế của Thú tộc, sau này chết đi thì được chôn ở chỗ đó, chỗ đó cũng không phải là cái nơi đáng gờm gì, chính là một dãy núi cao lớn, chỗ đó mặc dù không trải qua kiến tạo gì, nhưng lại có một cái trận pháp thiên nhiên rất đáng sợ, nhân loại đi vào thì lập tức tan thành mây khói, trước đó đã có Thần Vương của nhân loại chết ở bên trong, nghe nói chỉ là vừa mới bước vào cái trận pháp thiên nhiên đó thôi thì đã tan thành mây khói rồi."
Hiện tại Thẩm Tường đã hiểu rõ, Tề Thí hiểu rất rõ về hắn, cho nên mới không nói cho hắn biết đó là nơi nào, lo lắng hắn sẽ đi theo tới thăm dò.
"Lợi hại như vậy." Thẩm Tường hít sâu một hơi, trong lòng của hắn lại có một loại suy nghĩ muốn đi tới đó thử.
"Nghe nói đây là hận ý đối với nhân loại mà Sư Hoàng trước khi chết đi bạo phát đi ra, xúc động đại đạo tự nhiên cho nên mới có thể xuất hiện trận pháp cường đại do thiên nhiên hình thành tới bảo vệ nhục thể của hắn, để sau khi hắn chết đi không bị nhân loại quấy rối nữa." Nguyệt Nhi mặc dù nhỏ bé, nhưng biết được rất nhiều chuyện.
Thẩm Tường kéo nàng ta ở trên đầu xuống, ôm vào trong ngực vuốt ve, lại hỏi: "Như vậy Tề Thí đi tới nơi đó làm gì."
Nguyệt Nhi meo meo kêu một tiếng: "Đương nhiên là đi tìm truyền thừa của Sư Hoàng, trước kia ta cũng đi tới chỗ đó tìm, nhưng không tìm được, nếu như là Đại Vương tử đi thì rất có khả năng, cho nên lão Bạch cái con cá sấu to con này mới chịu đáp ứng đi cùng với hắn, bởi vì hắn muốn chứng kiến Sư Hoàng mới được sinh ra."
Thẩm Tường lấy ra một tấm lệnh bài, đây là Ủy thác lệnh bài có nội dung cặn cẽ mà hắn nhận được, hắn đưa tới trước mặt Nguyệt Nhi, nói ra: "Nhiệm vụ tiếp theo của ta cần phải đi vào trong một vùng núi để tìm kiếm một loại đá, tìm được một khối đá là được rồi."
P/S: Ta thích nào ... chương 2