Thẩm Tường rất muốn chạy đi qua hỏi người kia một chút, hỏi hắn có phải là Tề Thí hay không, nhưng hắn không đi qua, khi chưa biết rõ tình huống mà đi qua một cách tùy tiện, nói không chừng sẽ làm hỏng kế hoạch của Tề Thí.
"Gia hỏa này có lẽ là Tề Thí, Tề Thí năm đó cũng là Thần thú cường đại bên trong Thần Thú điện, có lẽ là chết đi rồi trùng sinh, nếu như hắn thức tỉnh ký ức năm đó, đồng thời khôi phục thực lực năm đó thì đây không kỳ quái." Thẩm Tường thấy tận mắt biến hóa của Long Tuyết Di sau khi thức tỉnh ký ức làm hắn giật nảy mình.
"Ngươi là ai? Tại sao muốn cản đường của ta." Giọng nói truyền ra từ trên thùng xe to như một ngôi nhà ở trên chiếc xe kéo kia, giọng nói nam tử rất là nhẹ nhàng, tuy rằng nhẹ nhàng nhưng lại mang theo cái uy của Vương giả, uy thế trong mơ hồ còn khiến người có một loại áp lực khó mà nói nên lời.
"Ngươi trả lời ta, ở ba năm trước đây có phải ngươi từng giết chết một con Thần Hỏa Cuồng Sư hay không?" Giọng nói của Tề Thí rất lạnh lùng, tràn ngập tức giận, sát khí đang bốc lên từng chút xíu một ra ngoài, xem ra trong nội tâm hắn tức giận đã khiến cho hắn không cách nào thu liễm khí tức.
"Thiên Địa Sát Phạt thuật, loại khí sát phạt này là của Tề Thí." Trong nội tâm Thẩm Tường càng chắc chắn hơn, người này thực sự là Tề Thí, hắn vậy mà cũng đã tới Thái Thần cảnh này.
Từ lời nói của Tề Thí, Thẩm Tường đã đoán ra được một số chuyện, trong lòng của hắn cũng không hiểu sao hiện ra cảm xúc đau buồn, Thần Hỏa Cuồng Sư trong miệng Tề Thí rất rõ ràng chính là Thái Cổ Hỏa Thú năm đó, vậy mà chết rồi.
Thẩm Tường và Thái Cổ Hỏa Thú tiếp xúc qua nhiều lần, từng chiếm được ân huệ của Thái Cổ Hỏa Thú, trong mắt hắn, Thái Cổ Hỏa Thú chính là một trưởng giả nghiêm khắc, bây giờ lại bị giết chết, hắn hiểu được vì sao Tề Thí lại tức giận như vậy, bởi vì trong lòng của hắn cũng đã tức giận.
"Là ta giết, Thần hồn của hắn còn ở nơi này, ngươi muốn thì ta tặng cho ngươi, nói không chừng còn có thể cho hắn sống lại." Giọng nói của Vương tử Thần Sư rất bình thản, giống như trước đó, giọng điệu rất nhẹ nhàng, giọng nói của hắn vừa hạ xuống, một viên châu lóe ánh lửa bay vụt ra.
Tề Thí lập tức đưa tay bắt lấy viên hạt châu này, bên trong thế nhưng là thần hồn của Thái Cổ Hỏa Thú, đó là huynh đệ vào sinh ra tử với hắn.
Vương tử Thần Sư vậy mà coi việc giết Thái Cổ Hỏa Thú là một chuyện không đáng quan tâm, giọng nói của hắn lại truyền tới: "Ngươi bây giờ có thể tránh ra đi, ta phải nhanh chóng vào Thần điện để học đây."
Lửa giận của Tề Thí đã hoàn toàn thiêu đốt, hoàn toàn bạo phát, Tề Thí một thân trang phục da lông trắng noãn đều được sát khí màu đen bao quanh, đao trắng trong tay hắn biến thành màu đen.
"Cái tên này điên rồi sao? Muốn đánh ở quảng trường Vạn Thú sao?" Bạch Cự Ngạc kinh ngạc nói, vội vàng lui lại.
"Đóng băng hắn lại, bằng không hắn sẽ nháo sự." Vương tử Thần Vương nhẹ nhàng nói, chỉ thấy trong miệng của một con Ngân Sư phun ra một luồng ánh sáng trắng, trong nháy mắt đã đánh vào trên người Tề Thí, đóng băng Tề Thí lại.
Trong nháy mắt đó, toàn bộ khí sát phạt trên người Tề Thí biến mất, xem ra thực lực của Tề Thí kém hơn rất nhiều so với hai con Ngân Sư kia.
"Hậu quả của việc cản đường, hơn nữa còn chuẩn bị động thủ đối với chúng ta, đây là kết cục của hắn." Vương tử Thần Sư đang nói chuyện, Tề Thí bị đóng băng bởi một lớp băng dày lại đột nhiên bay lên quẳng bay về phía xa.
Nếu như rơi xuống mặt đất, Tề Thí sẽ bể nát, Thẩm Tường hiểu rất rõ lực lượng băng hàn mà con Ngân Sư kia phun ra là đáng sợ tới cỡ nào, đây chính là thần lực cấp bậc Thái Thần.
Thẩm Tường kêu lên một tiếng, thi triển Na Di thuật, na di Tề Thí đang bay vọt lên không trung tới bên cạnh mình, sau đó sử dụng Không Gian Phân Cát thuật, để tách băng đông lạnh khỏi Tề Thí.
"Ừm." Vương tử Thần Sư phát ra tiếng thán phục.
"Tiền bối." Thẩm Tường lập tức vận chuyển Sáng Thế hỏa vào trong cơ thể Tề Thí.
Tề Thí bị bất tỉnh nhân sự chẳng mấy chốc đã khôi phục thần trí, nhưng hắn lại bị trọng thương, Thẩm Tường dùng thần thức tìm tòi đã cảm ứng được trong cơ thể Tề Thí nhận lấy thương tích vô cùng nghiêm trọng.
"Thú Thần điện từng có quy định, hắn đã có ý định động thủ, chúng ta có thể giết chết hắn, để hắn chết đi." Vương tử Thần Sư lại nói.
Một con Ngân Sư đã nhìn lại, đôi mắt con Ngân Sư đó bắn ra một luồng ánh sáng bạng, bắn về phía Thẩm Tường.
"Ngươi muốn giết ta?" Bạch Cự Ngạc gầm lên giận dữ, há miệng phun ra một luồng ánh sáng trắng, trực tiếp đánh trả: "Ngươi muốn giết ta, ta cũng có thể giết ngươi."
Bạch Cự Ngạc tức giận rống lên, chớ nhìn hắn bình thường luôn ở trên đường gào to mời chào khách, hắn mà nổi cơn tức giận thì vẫn vô cùng đáng sợ.
Thẩm Tường cũng không nghĩ tới Bạch Cự Ngạc mạnh như vậy, trong lòng của hắn cũng rất áy náy, làm cho Bạch Cự Ngạc thêm phiền toái.
"Dừng ở đây, có ân oán thì ra ngoài vạn dặm dưới chân núi mà giải quyết." Trong Thần điện truyền ra một giọng nói già nua trầm ổn, con Ngân Sư to lớn kia muốn tiếp tục xuất thủ thì lại đột nhiên run lên, rụt đầu trở lại.
Tề Thí trở nên rất mạnh, nhưng còn chưa phải Thái Thần, hắn còn có thể sống được đã coi như là vạn hạnh, trong lòng Thẩm Tường cũng rất tức giận, Vương tử Thần Sư kia giết chết bằng hữu của bọn hắn, nhưng bọn hắn bây giờ cũng chỉ có thể đứng nhìn Vương tử Thần Sư tiêu diêu tự tại.
Hai con Ngân Sư kia đã kéo theo xe to lớn kia tiến vào đại môn.
"Lão Bạch, chúng ta lại mang thêm phiền toái đến cho ngươi." Thẩm Tường nói, lưng cõng Tề Thí vô cùng suy yếu nhảy xuống lưng của Bạch Cự Ngạc.
"Đừng đi, đến ổ ta đi, ta cũng không ưa cái tên kia, ngươi bây giờ đi theo ta sẽ an toàn hơn nhiều." Bạch Cự Ngạc nói: "Dù sao ta đã chọc tới, cũng không sợ lại trọc tiếp, mau lên đây."
Cứ như vậy, Bạch Cự Ngạc nâng Thẩm Tường và Tề Thí nhanh chóng trở lại cái ổ bên hồ kia.
Thẩm Tường chữa thương cho Tề Thí, khu trừ hàn khí trong cơ thể hắn, vận chuyển Sinh Sát thuật, phóng xuất ra một loại lực lượng tái sinh, đánh vào trong thân thể của Tề Thí, hơn nữa còn cho hắn ăn một đoạn nhỏ Thần Ngẫu.
Bận rộn nửa ngày, Tề Thí nhìn đã có tinh thần hơn rất nhiều, nhưng thần hồn và nhục thân lại vẫn như cũ bị thương rất nặng.
"Ai, thiếu chút thì chết, ta quá vọng động rồi, ta có rất nhiều kinh nghiệm, có thể nói là một người trầm ổn, thế mà thiếu chút nữa thì ngỏm củ tỏi." Tề Thí nhìn vào Thẩm Tường, ánh mắt tràn ngập cảm kích, hắn không cần nói lời cảm tạ, bởi vì hắn biết Thẩm Tường có thể cảm nhận được lòng biết ơn của hắn vào lúc này.
"Tiểu quỷ ngươi, không nghĩ tới ở loại địa phương này cũng có thể gặp được ngươi." Tề Thí cười cười: "Vị cá sấu huynh này, rất cảm tạ ngươi đã giải vây giúp chúng ta."
Bạch Cự Ngạc cười nói: "Không cần khách khí, gia hỏa kia cũng muốn giết ta, tuy rằng ta sợ Thần Sư tộc, nhưng hai cái tên đó còn chưa được ta để vào trong mắt."
Tề Thí đột nhiên thở dài: "Vương tử Thần Sư vương của Thần Sư tộc có tính tình như vậy, nếu ta có thực lực năm đó, coi như cha tiểu tử này tới, ta cũng có thể làm cho cha con bọn họ quỳ xuống."
Thẩm Tường giật mình trong lòng: "Tề đại ca, ngươi cũng là Thần Sư tộc?"
Bạch Cự Ngạc trước đó cũng từ cái loại khí thế kia của Tề Thí nhìn ra vài thứ, đặc biệt là uy thế như vậy, ngay cả hai con Ngân Sư mạnh hơn Tề Thí rất nhiều kia cũng bị đe dọa.
"Đương nhiên, nếu không phải năm đó ta chết mất, ta bây giờ chính là Sư Vương của Thần Sư tộc, ta và Tề Viêm đều là Vương tử Thần Sư tộc năm đó." Tề Thí nói xong, than thở một tiếng, lấy ra thần hồn của Thái Cổ Hỏa Thú, Thái Cổ Hỏa Thú có lẽ là Tề Viêm trong miệng hắn.
Đây chính là huynh đệ chân chính, huyết mạch tương liên, đây cũng là sau khi ký ức của hắn thức tỉnh mới biết được, mấy tên Vương tử của Thần Sư tộc năm đó chắc chắn có tranh chấp qua lại, cho nên hiện tại mới có thể xảy ra chuyện như vậy.
P/S: Ta thích nào... chương 1.