Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1957 - Chương 1957 - Biển Quỷ Dị

Chương 1957 - Biển quỷ dị
Chương 1957 - Biển quỷ dị

Lúc Thẩm Tường đang tiến hành thí luyện của Chí Tôn thần điện thì cũng bởi vì có Nguyệt Nhi ở bên cạnh nói cho hắn biết nơi nào có cạm bẫy thế cho nên hắn mới có thể thông qua một cách thuận lợi.

Nguyệt Nhi này là con mèo thần bí sinh ra đã có được loại linh giác thần kỳ mà cường đại này, cho nên nàng có thể phát hiện những cạm bẫy giấu ở chỗ tối.

"Xem ra chỉ có thể đi vòng qua." Thẩm Tường phóng thích Thần Thức đi cảm ứng cây cối đằng trước, phát hiện xung quanh một mảng lớn đều là loại tình huống này, hắn phải đi đường vòng, con đường phải đi còn rất xa, nói không chừng sẽ còn gặp phải những cạm bẫy khác.

Loại tình huống này, hắn càng không thể thuấn di, như vậy thoáng một cái là sẽ rất dễ rơi vào bên trong loại sát trận thiên nhiên đáng sợ này, tới lúc đó một chút đường lui cũng không có.

"Phá giải là được rồi, những sát trận này muốn phái giải vẫn là rất đơn giản, sát trận cấu thành là do bố cục và rễ cây dưới mặt đất của những cây cối kia tạo dựng mà thành, chỉ cần phá hỏng là được rồi, đối với ngươi mà nói không khó lắm." Nguyệt Nhi bay vài vòng vừa đi vừa về, ở bên ngoài sát trận quan sát cẩn thận một lúc, nói.

Thẩm Tường thử một cái, phát hiện lực lượng của mình có thể tiến vào bên trong sát trận, tuy rằng bị hấp thu một phần lớn, nhưng đầy đủ để hắn phá vỡ cái sát trận này.

Biện pháp hữu hiệu nhất trực tiếp nhất chính là dùng lực lượng cường đại đánh nát cây cối ở trước mặt, đánh ra một con đường là có thể đi tiếp.

"Trận pháp này rất kỳ quái, coi như ngươi hủy hoại rễ cây, những rễ cây kia cũng sẽ mọc ra rất nhanh để tiếp tục cấu thành sát trận." Nguyệt Nhi nói ra: "Ngươi tốt nhất đừng phá hủy cây, chỉ phá rễ cây là được, như vậy sẽ không hủy cái sát trận này đi, ta cảm thấy duy trì như vậy là rất tốt."

Thẩm Tường hiểu, phóng xuất ra lực lượng không gian, thẩm thấu vào mặt đất, tiến hành tách rời không gian đối với rễ cây dưới mặt đất, như vậy là có thể chặt đứt một cách dễ dàng.

Sát trận này rất lớn, chính là một mảng lớn rừng cây tạo thành, Thẩm Tường vừa đi đường vừa phá rễ cây sâu dưới mặt đất, chỉ cần rễ cây không dính liền nhau, sát trận chính là không trọn vẹn, không cách nào hình thành lực lượng công kích.

Hắn dùng khoảng thời gian nửa ngày mới đi ra khỏi cái sát trận này.

"Trên đường đi ta để lại không ít dấu chân, nếu như con Ngân Sư kia mà đuổi theo thì có thể phát hiện ra một cách dễ dàng, không biết hắn có thể khám phá ra huyền cơ của cái sát trận này hay không." Thẩm Tường nói.

Hắn quay đầu nhìn về đằng sau, phát hiện những rễ cây bị chặt đứt ở sâu dưới mặt đất kia đã mọc ra, trong lòng âm thầm sợ hãi thán phục năng lực tái sinh của những cây cối này.

"Nếu như dùng Thiên Luyện thuật luyện những cây cối này thành đan thì có lẽ có thể luyện ra một viên Thần đan chữa thương." Thẩm Tường tuy rằng có loại suy nghĩ này, nhưng không ra tay, loại rừng lâu năm này hắn cũng không đành lòng phá, huống hồ còn muốn dùng để đối phó con Ngân Sư kia.

Nguyệt Nhi nói ra: "Chẳng mấy chốc là có thể đi ra vùng rừng rậm này, rễ cây của cây ở nơi này không khỏe lắm, cho nên nơi này là biên giới, khu vực trung tâm ở vùng rừng rậm này có thể ngưng tụ ra lượng lớn thần linh chi khí, cho nên cây cối ở khu vực trung tâm đều sẽ rất khỏe, đồng thời có được linh tính."

Tuy rằng Nguyệt Nhi xác nhận đằng trước không có cạm bẫy nào, nhưng hắn vẫn như cũ không dám sử dụng Không Gian Thuấn Di, chỉ có thể đàng hoàng dùng hai cái đùi mà chạy đi.

Quả nhiên, hắn chỉ chạy được gần nửa canh giờ thì đã đi ra khỏi vùng rừng rậm này, để hắn không tưởng tượng được là, sau khi đi ra khỏi vùng rừng rậm này, hắn vậy mà đi tới một bãi cát.

Trên trời cao treo mặt trời, ánh mặt trời đốt người chiếu xuống, ngay cả Thẩm Tường cũng cảm thấy rất nóng, hắn đứng ở trên bờ cát màu vàng óng, nhìn về biển lớn màu xanh lam ở phía trước kia, gió biển thổi từng cơn mà tới, có chút sóng biển vỗ nhè nhẹ vào bãi cát, loại cảm giác này để cho Thẩm Tường đột nhiên rất thả lỏng.

Hắn nhìn bãi cát hai bên một chút, đều trông không đến điểm cuối, có thể thấy được bờ biển nơi này cực kỳ dài.

"Nơi này làm sao lại có biển, chẳng lẽ chúng ta là ở bên trong huyễn trận." Thẩm Tường cảm thấy rất nghi hoặc đối với cảnh tượng này, bởi vì hắn từ bên trong Ủy Thác lệnh kia biết được tình huống cùng với tình huống bây giờ gặp phải là hoàn toàn khác biệt.

Ngay vào lúc Thẩm Tường đang tận hưởng gió biển mát mẻ thổi tới, đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng rống rít gào lớn.

"Là con Ngân Sư kia." Nguyệt Nhi dùng tiếng nói cười khanh khanh non nớt ngọt ngào: "Nghe tiếng rống này là biết hắn rất thống khổ, cái tên này trúng chiêu, chúng ta đi nhanh một chút đi, đi dọc theo bờ biển."

Thẩm Tường nhìn hai bên một chút, tùy tiện chọn một cái phương hướng, chạy như điên ở ngay trên bờ cát, hắn cởi giày ra, giẫm lên mặt nước biển lành lạnh, vừa chơi đùa vừa chạy, không hề giống như dáng vẻ đang chạy trối chết.

Nguyệt Nhi nhanh chóng bay một vòng ở trên biển, còn liếm liếm nước biển, sau đó bay trở về bên cạnh Thẩm Tường, nói ra: "Không phải huyễn trận, vùng biển này có lẽ là về sau mới có, trong khoảng thời gian này có rất ít người tiến vào nơi này, cho nên mới không truyền đi, cũng không biết những nước biển này xuất hiện như thế nào, những nước biển này có thời gian rất lâu, có lẽ là ở thời kỳ của Cửu Thần Vương."

"Vùng biển này là vừa mới hình thành không bao lâu, nhưng nước biển lại rất lâu đời, đây là chuyện gì? Vấn đề này cũng quá quỷ dị đi." Thẩm Tường nói.

"Chỉ có một cái khả năng, chính là nước biển chỗ này là từ thế giới khác chảy tới, từ năng lượng ẩn chứa trong nước biển tới xem, rất có thể là Thần Minh giới." Giọng nói của Nguyệt Nhi trở nên nghiêm túc: "Khả năng trong này có một cái thông đạo có thể đi về Thần Minh giới."

Thẩm Tường lập tức kích động lên, hắn đã sớm muốn trở về Thần Minh giới, nếu như thật sự có một cái lối đi như vậy thì sau này hắn có thể cùng Phùng Vũ Khiết âm thầm trở về.

"Nguyệt Nhi, lần trước ngươi gặp được ta ở Thần Minh giới, sau đó ngươi lại về Thái Thần cảnh này, ngươi đi ra đi vào như thế nào?" Thẩm Tường dừng lại, nhìn vào vùng biển rộng lớn mênh mông, dường như muốn nhìn rõ hết thảy nơi này, tìm ra thông đạo đi về Thần Minh giới.

Nguyệt Nhi thúc giục nói: "Chạy nhanh lên, tuy rằng không biết con Ngân Sư kia như thế nào, nhưng vì kéo dài khoảng cách với hắn, tuyệt đối đừng dừng lại."

Thẩm Tường cũng không biết phải chạy dọc theo bở biển này tới lúc nào.

Ban đêm, bầu trời trên biển càng mỹ lệ hơn, mặt trăng cũng tương đối lớn, Nguyệt Nhi ở bên trong túi đeo lưng nhô ra cái đầu nhỏ, nhìn vào trăng sao tuyệt đẹp trên bầu trời, đôi mắt nhỏ kia tỏa ra ánh sáng rất linh hoạt, trong ánh mắt tràn đầy niềm vui.

Thẩm Tường còn đang phi nước đại, hắn cũng biết Nguyệt Nhi rất thích ban đêm, bởi vì nàng ta là Tinh Nguyệt thần thú, nàng ta thích nhất là khắp trời đầy sao.

"Ban ngày không phải ngươi hỏi ta, ta đi Thần Minh giới như thế nào sao?" Nguyệt Nhi đột nhiên nói, nàng ta cười hì hì một tiếng: "Là sao trời và mặt trăng trợ giúp ta đi qua, đây là lực lượng tinh nguyệt (trăng sao), chỉ có thể để một mình ta đi."

Thẩm Tường còn đang định kể một vài chuyện thì hắn đột nhiên cảm nhận được hàn khí quen thuộc, hắn bỗng nhiên giật mình nhìn về đằng sau, chỉ thấy nước biển sát bờ đằng sau hắn đóng băng lại, còn đang không ngừng lan tràn lên phía trước, chẳng mấy chốc là có thể tới chỗ hắn bây giờ, tiếp tục kéo dài về phía trước.

"Gia hỏa này nổi giận." Nguyệt Nhi kêu lên: "Chạy nhanh."

Thẩm Tường đã chạy như điên, còn thi triển thuấn di tăng thêm tốc độ, hắn dùng thần hồn bay tới không trung nhìn xuống xem xét, chỉ thấy một con sư tử khổng lồ ở dưới ánh sao taonf thân tỏa ra ánh sáng bạc đang băng băng phi nước đại mà tới.

"Gia hỏa này lo sẽ có cạm bẫy cho nên đóng băng mặt nước lại, hình thành một con đường để cho mình đi ở trên đó." Nguyệt Nhi thúc giục Thẩm Tường gia tăng tốc độ, bởi vì tốc độ của con Ngân Sư này rất nhanh, nếu như tới khoảng cách nhất định là có thể phát động công kích từ xa đối với Thẩm Tường.

Thẩm Tường bây giờ cũng không phải đối thủ của Ngân Sư, nếu như bị đóng băng thì hắn sẽ rất nguy hiểm, Tề Thí trước đó chính là tùy tiện như vậy mà lập tức bị trọng thương.

P/S: Ta thích nào ... chương 1.

Bình Luận (0)
Comment