Nước biển ven bờ đều bị đóng băng, hình thành một lớp băng thật dày, Ngân Sư ở phía trên chạy như điên, tốc độ cũng rất nhanh, rút ngắn khoảng cách với Thẩm Tường từng chút xíu môt.
"Chạy ra ngoài biển đi, để xem hắn có thể đóng băng được bao nhiêu nước biển." Nguyệt Nhi đột nhiên nói: "Không cần lo lắng, ta sẽ dùng lực lượng của ta tới cực hạn để đi cảm ứng sát trận dưới biển."
Thẩm Tường lập tức thay đổi phương hướng, lao về phía biển sâu mênh mông vô bờ, trong mấy cái chớp mắt đã hoàn thành mấy lần thuấn di, hắn đã không hnìn thấy bờ biển, chỉ có thể thông qua sự phát xạ của ánh sao, bạn có thể mơ hồ nhìn thấy bề mặt băng tinh thể.
Ngân Sư cũng biết Thẩm Tường chạy xuống dưới biển, hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên đối với vùng biển này, hắn chưa từng nghe thấy ai nói rằng ở bên trong dãy núi này sẽ có biển cả.
Ngân Sư trước đó rơi vào trong sát trận của khu rừng kia, hắn vào lúc này đã hiểu Thẩm Tường là cố ý dẫn hắn tới, để hắn bị thiệt lớn, cho nên hắn nhất định phải bắt lấy Thẩm Tường, bằng không thì khó mà tiêu mối hận trong lòng, loại nhân vật yếu đuối giống như Thẩm Tường này, ở trong mắt của hắn thì nhổ một cái là có thể giết chết, nhưng hắn lại ăn thua thiệt từ Thẩm Tường, để cho mình thống khổ một trận.
Thẩm Tường cũng không biết sát trận kia tạo thành tổn thương lớn cỡ nào đối với Ngân Sư này, nhưng hắn trông thấy trên mình sư tử có không ít vết thương.
"Nguyệt Nhi, sát trận cây cối tạo thành kia, bay qua không phải là được sao?" Thẩm Tường nói ra: "Trước đó ta nên thử một chút."
"Muốn chết à, sát trận đó bao trùm không trung, ngươi bay qua miệng sát trận có thể sẽ còn thảm hại hơn." Nguyệt Nhi nói xong, đột nhiên hét lớn lên: "Nhanh dừng lại."
Thẩm Tường thấy Nguyệt Nhi có loại phản ứng này, không chỉ dừng lại mà còn thuấn di về đằng sau một khoảng cách.
"Sao?..." Thẩm Tường vừa mới nói ra lời này, mặt nước đằng trước lại đột nhiên xuất hiện mấy luồng ánh sáng trắng, tỏa ra hàn khí rất bức người.
Một luồng ánh sáng trắng phun ra khỏi mặt nước, cỗ hàn khí kia khiến cho bề ngoài thân thể Thẩm Tường ngưng ra một lớp băng, cỗ hàn khí đáng sợ này trực tiếp xuyên thấu Huyền Vũ y của hắn, tiến vào trong cơ thể của hắn.
Hắn thậm chí cảm nhận được Chí Tôn thần cốt cứng rắn của chính mình cũng có chút cứng ngắc, toàn thân hắn đều cứng đờ, khó mà động đậy, loại hàn lực này thật sự là rất đáng sợ.
Thẩm Tường lập tức phóng thích lực lượng không gian pháp tắc để cho mình ngăn cách với không gian này, lúc này mới không bị hàn khí đáng sợ kia tiếp tục xâm lấn, hắn vận chuyển Sáng Tạo hỏa khu trừ hàn khí trong cơ thể, lúc này hắn mới có thể hoạt động được.
Tuy rằng hàn khí bức người, nhưng mặt biển lại không bị đóng băng một cách kỳ lạ, ánh sáng trắng phun ra từ dưới biển đã hóa thành mấy chục chùm sáng màu trăngs, những chùm sáng này cao bằng một người, lơ lửng ở trên mặt biển, kèm theo đó là ánh sáng trắng này tỏa ra từng đợt hàn khí lạnh kinh khủng.
Thẩm Tường vô ý thức nghĩ đến một chút cái gì.
"Là đạo linh, chưởng khống Băng pháp tắc." Nguyệt Nhi thấp giọng nói: "Đừng lộn xộn, gặp phải loại vật này, coi như ngươi muốn chạy cũng không dễ dàng như vậy."
Hiện tại Thẩm Tường tự mình cảm nhận được sự cường đại của những đạo linh này, loại lực lượng Băng pháp tắc này, so với của Ngân Sư kia thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Trước đó Nguyệt Nhi cũng đã nói, nếu như đi vào nơi này mà làm ra động tĩnh quá lớn thì rất có thể sẽ dẫn những đạo linh này đi ra, Ngân Sư kia một đường đuổi theo Thẩm Tường đã đóng băng toàn bộ nước biển ven bờ, hơn nữa hắn bây giờ còn đuổi theo ra ngoài khơi xa, đuổi theo cả chặng đường đều không ngừng phóng thích ra lực lượng băng hàn đóng băng tạo ra một con đường đi tới.
Chùm sáng đằng trước đột nhiên bùng lên, cho dù Thẩm Tường gia cố lĩnh vực không gian của chính mình, nhưng hàn khí vẫn xuyên qua được, để hắn rùng mình một cái.
Sau khi mấy chục chùm sáng trắng bùng lên, Thẩm Tường ngây dại, vốn là hắn cho rằng bên trong chùm sáng cất giấu quái vật đáng sợ gì, nhưng không nghĩ tới lại là mấy chục nữ tử.
Những nữ tử này toàn thân đều trần trụi, mấy chục nữ tử này đều rất xinh đẹp, ánh mắt của các nàng có chút trống rỗng, mang tới cho người ta một loại cảm giác rất thuần khiết, thân thể các nàng tuy rằng trần trụi không một mảnh vải che thân, thế nhưng không gợi lên ham muốn xấu xa của Thẩm Tường, hắn cũng không hiểu tại sao, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Các nàng lúc này đang dùng chân ngọc mềm mại đạp trên mặt nước, dáng bước thướt tha đi về phía Thẩm Tường, mà Thẩm Tường chỉ là ngơ ngác đứng ở nơi đó, có rất nhiều sự vật xinh đẹp tuyệt diệu trước mắt hắn, những nữ tử này có dáng người và dung mạo không thể không nói là cực phẩm, để trong lòng của hắn liên tục tán thưởng.
Mặt biển thổi hơi gió biển, mái tóc dài của những nữ tử này tung bay theo gió, bộ ngực của các nàng đứng thẳng trong gió lạnh, hai quả anh đào nhỏ màu đỏ lộ ra càng tinh tế và đẹp hơn.
Ngân Sư đã đi tới đằng sau Thẩm Tường, hắn cũng trông thấy những nữ tử này, trong lòng của hắn tuy rằng kinh ngạc, nhưng không có để vào mắt, mục đích của hắn bây giờ chỉ có một, chính là giết chết Thẩm Tường.
Ngân Sư hóa thành hình người, lấy ra một thanh trường kiếm, hắn đi tới đằng sau Thẩm Tường, vung kiếm muốn chém xuống.
Thẩm Tường đương nhiên phát hiện nhưng Nguyệt Nhi bảo hắn không nên động, cho nên lúc anỳ toàn thân hắn lưu lại mồ hôi lạnh, dựa theo Nguyệt Nhi nói mà làm, đứng ở chỗ không nhúc nhích.
"Tiểu quỷ, trước đó nếu như ngươi phối hợp thật tốt thì có lẽ ta chỉ bắt ngươi về, công tử cũng sẽ không giết ngươi, nhưng bây giờ ... chậm." Khuôn mặt Ngân Sư hiện lên vẻ hung ác, mạnh mẽ bổ một kiếm tới.
Trường kiếm bổ về phía cổ Thẩm Tường, nhưng lúc chạm tới cổ Thẩm Tường lại đột nhiên biến thành vụn băng.
Ngân Sư kinh hãi trong lòng, thanh Thần kiếm này của hắn cũng không yếu, thế nhưng là Thần khí thượng đẳng, nhưng lại trong chớp mắt đã bị lực lượng băng hàn mà hắn am hiểu nhất đông lạnh thành vụn băng.
Đám nữ tử đằng trước Thẩm Tường thì đột nhiên biến mất không thấy.
"A ... " Ngân Sư đột nhiên sợ hãi rống lên, Thẩm Tường nhịn không được nghiêng đầu đi, phát hiện những nữ tử xinh đẹp vừa rồi kia đều ở sau lưng Ngân Sư, mà ở đằng trước đám nữ tử này xuất hiện thêm một nữ tử cao gầy trong tay cầm trường kiếm.
Toàn thân nữ tử này cũng trần trụi, nàng ta cao hơn so với những nữ tử khác một chút, hơn nữa trong tay nàng còn có một thanh kiếm băng, để Thẩm Tường cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, mặt mũi của nàng mang tới cho Thẩm Tường một loại cảm giác đã từng quen biết, trông nàng rất xinh đẹp thuần khiết, tuy rằng toàn thân lộ ra hàn khí đáng sợ, nhưng nàng vẫn cho người một loại cảm giác thiên chân vô tà.
Chính bởi vì loại cảm giác này, cho nên Thẩm Tường trông thấy ngọc thể mỹ nhân trong lòng cũng không dám có ý nghĩ xấu.
Ngân Sư bị kiếm băng xuyên thấu, sau đó nhanh chóng hóa thành băng, cuối cùng bể nát chìm vào trong biển, chứ như vậy không còn.
Thẩm Tường bị dọa đến không dám động loạn, hắn nhìn thẳng vào mỹ nhân kia, ánh mắt của hắn cũng không dám nhìn loạn, chỉ nhìn vào đôi mắt lộ ra vẻ thuần khiết kia của đối phương.
"Ngươi ... ngươi khác biệt với chúng ta." Nữ tử nói có chút không lưu loát, giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng rất ngọt, nhìn ra được nàng ta cũng không hay nói chuyện, mà những nữ tử khác ở sau lưng nàng cũng đột nhiên biến mất.
Thẩm Tường ngẩn người, sau đó lấy ra một bộ quần áo đưa tới, cười cười đối với nữ tử: "Ngươi không nên như vậy, ngươi phải mặc quần áo vào, thân thể nữ nhân không được để cho người khác nhìn một cách tùy tiện."
Sau khi Nguyệt Nhi nghe được thì thấp giọng thầm thì: "Chính mình nhìn mà không cho người khác nhìn."
Lúc nữ tử này nhận lấy quần áo, không cẩn thận chạm đến lồng ngực tốt tươi kia của chính mình, khiến cho chỗ đó hơi rung rung một chút, để trong lòng Thẩm Tường âm thầm la lên vài tiếng.
"Quần áo." Nữ tử nói không lưu loát ra hai chữ này, nàng ta giống như cũng không biết đây là thứ gì.
"Giống như thế này." Thẩm Tường giật giật quần áo trên người mình, nói ra: "Là thứ che khuất lại thân thể của mình."
"Tại sao phải che khuất, như thế này không phải rất tốt sao? Có thể gần với đại đạo, ngươi có lẽ là nên giống như ta." Nữ tử nhìn quần áo một chút, khẽ chau mày lại đưa trả cho Thẩm Tường.
P/S: Ta thích nào ... chương 2