Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1959 - Chương 1959 - Thủy Băng Nhan

Chương 1959 - Thủy Băng Nhan
Chương 1959 - Thủy Băng Nhan

Thẩm Tường kêu khổ trong lòng, mỹ nhân ngốc này không mặc quần áo vào, hắn cũng không biết có thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa hay không, hắn thật muốn quay lại và rời đi, nhưng trong đáy lòng rời lại có chút không nỡ, dù sao người ta cũng đã cứu được hắn.

"Nam nhân cởi quần áo ra không dễ nhìn, ngươi không mặc tuy rằng trông rất đẹp, nhưng càng đẹp thì lại càng không được cho người khác nhìn, chỉ cho người mình thương nhất xem là được rồi." Thẩm Tường trong lòng rất buồn bực, hắn bây giờ lại có thể dạy một yêu tinh không biết sống bao nhiêu năm mặc quần áo.

Tuy rằng sâu trong đáy lòng của hắn rất muốn trông thấy dáng vẻ trần trùng trục này của mỹ nhân, bởi vì thật sự là quá đẹp mắt, nhưng hắn cảm thấy làm như vậy lại không quá đạo đức.

Nữ tử này chớp chớp đôi mắt cực kỳ đẹp kia, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không hiểu, nàng ta cũng không hiểu lời này của Thẩm Tường, Thẩm Tường cũng không nghĩ tới đạo linh này vậy mà lại thuần khiết tới đáng sợ như thế.

Mặt nước đã bị ngưng tụ thành băng, nữ tử tuyệt mỹ này đứng ở trên băng, ngọc thể trắng như tuyết của nàng ta cùng khối băng phản phục mà thành, khiến Thẩm Tường nhìn như mất hồn.

"Được a, ngươi mặc quần áo xong sẽ càng đẹp mắt hơn, không tin ngươi thử một chút xem." Thẩm Tường lại nói.

Nữ tử cầm lấy bộ quần áo màu tím nhạt kia, xem ra nàng ta cũng không biết mặc quần áo vào thân thể của mình như thế nào, ở nàng ta nghiêm túc nghịch lấy bộ quần áo này, đôi mắt xấu xa kia của Thẩm Tường liên tục léo lên ánh sáng.

Đạo linh là tự mình tu luyện ra trí tuệ, hơn nữa lại cường đại như vậy, cũng không phải là quá đần, nàng ta chẳng mấy chốc thì biết mặc vào như thế nào, hơn nữa còn biết trước sau ra làm sao, ngộ tính cũng coi như rất cao.

Sau khi ngọc thể tuyệt mỹ của nữ tử kia được chiếc váy màu tím che lại, trong lòng Thẩm Tường có chút mâu thuẫn không nói ra được, tuy nhiên hắn cảm thấy mình cũng coi như chiếm được không ít tiện nghi của người ta, tuy rằng còn còn chưa nhìn đã mắt.

"Đúng là dễ nhìn hơn rất nhiều." Nữ tử vung tay ngọc lên, ở đằng trước nàng ta xuất hiện một tấm gương được làm bằng nước, đôi mắt tràn đầy vẻ trong sáng của nàng ta lóe ra loại ánh mắt yêu thích.

"Cám ơn lễ vật ngươi tặng cho ta." Nữ tử cũng rất lễ phép, trên mặt nở ra nụ cười xinh đẹp nói lời cảm tạ với Thẩm Tường.

Thẩm Tường thầm nghĩ trong lòng, không phải chỉ là một bộ y phục thôi sao, ở bên trong U Dao giới của hắn còn có, đều là của Bạch U U và Tô Mị Dao để lại.

"Không cần khách khí, vừa rồi thế nhưng là ngươi cứu ta, ta cảm tạ ngươi còn chưa tới nơi tới chốn đây." Thẩm Tường lại lấy ra một số chiếc váy của nữ tử có kiểu dáng và màu sắc khác nhau đưa tới.

Nữ tử lập tức nhận lấy, để Thẩm Tường không tưởng tượng được là, nữ tử này vừa mới nhận lấy đã cởi chiếc váy trên người xuống, sau đó lại mặc chiếc váy khác vào, nhìn quá trình nàng cởi váy ra rồi mặc váy vào, đối với Thẩm Tường mà nói thì cũng là rất có tính thưởng thức, để hơi thở của hắn tăng dần.

"Cám ơn ngươi, ta cảm thấy hôm nay ta mặc chiếc váy màu này thì tương đối thích hợp." Nữ tử mặc vào bộ cuối cùng là chiếc váy có màu xanh lam, nàng lúc này trông giống như thiếu nữ mặc quần áo dịp ăn mừng năm mới vậy, lộ ra nụ cười rất xán lạn mê người.

Lúc nàng ta xuất hiện là toàn thân trần trụi, Thẩm Tường không nhìn thấy trên người nàng ta có pháp bảo trữ vật gì, nhưng nàng lại làm mấy bộ váy khác biến mất không còn, Thẩm Tường suy đoán nàng ta có lẽ là có một cái pháp bảo trữ vật ẩn tàng trong Thần Hải, những bộ váy kia đều được nàng ta cất vào bên trong.

"Mặc dù dễ nhìn nhưng vẫn có chút không quen."

Nữ tử vừa nói xong, Thẩm Tường vừa mới bình tĩnh trở lại có chút không nhịn được, nữ tử này vậy mà lại cởi váy ra, làm lộ thân thể mềm mại mỹ diệu kia của mình ra ngoài, hơn nữa còn xoa xoa ở trên ngực của mình, hiển nhiên là bộ váy này vừa rồi siết chặt làm cho nàng có chút không thoải mái.

"Đại gia, còn chưa xong chưa a." Thẩm Tường âm thầm hít vào.

Nữ tử rất thông minh, nàng ta phóng xuất ra một đám khói màu xanh lam bao khỏa chiếc váy màu xanh lam này, sau đó nàng ta kéo căng vị trí ở ngực trên chiếc váy ra để cho chỗ đó rộng hơn một chút, sau khi mặc vào thì nàng ta mới khẽ gật đầu hài lòng.

"Nhớ kỹ, sau này đừng có cởi quần áo lung tung." Thẩm Tường một mặt nghiêm túc mà dặn dò.

Nữ tử này tuy rằng không hiểu rõ tại sao nhưng nàng vẫn gật đầu, cũng không hỏi nhiều là vì sao.

"Thế giới nhân loại các ngươi có nhiều quy củ, ta từng nghe nói qua." Nữ tử nhỏ giọng nói: "Ta biết ngươi là nhân loại."

"Ngươi sẽ không giết chết ta chứ?" Thẩm Tường cười hỏi, nữ tử này nhìn còn thuần hơn so với nước, nhưng vừa rồi nàng xử lý con Ngân Sư kia cũng chỉ là một hai nhát là chết.

"Đương nhiên sẽ không, ngươi cũng không có quấy rối ở chỗ của ta, ta cũng không giống như những đạo linh khác giết sinh linh một cách bừa bãi." Nữ tử nhẹ nhàng cười một tiếng: "Hơn nữa ngươi còn tặng cho ta nhiều lẽ vật tốt như vậy."

Nữ tử này mặc dù là đạo linh, nhưng nàng lại nói từng nghe qua một chút chuyện về nhân loại, nói rõ ở bên trong thế giới của nàng cũng có truyền bá những tri thức này, chỉ có điều không có nhân loại, bằng không ngay cả chuyện nam nữ khác nhau cũng không biết.

"Ta còn có việc phải đi làm, vậy cáo từ." Thẩm Tường tới đây là tìm Đạo Tâm thạch, hắn tìm Đạo Tâm thạch còn phải chạy về Chí Tôn thần điện.

Thẩm Tường vừa mới quay người phi hành được một khoảng cách, nữ tử lóe lên đã xuất hiện ở trước mặt hắn ngăn cản hắn lại.

"Ngươi muốn đi nơi nào, ta có thể đi cùng với ngươi hay không?" Đôi mắt xinh đẹp của nữ tử này trần đầy vẻ mong chờ và tò mò, Thẩm Tường từng gặp qua vô số người, vừa nhìn đã biết nữ tử này tuy rằng cường đại, nhưng so về kinh nghiệm sống thì thiếu nữ này còn thiếu nhiều, vậy mà lại chủ động đi cùng với một người đàn ông xa lạ.

"Chuyện này ... ta muốn đi tìm một loại đá, sau khi tìm được loại đá này thì ta phải trở về thế giới nhân loại của ta."

Thẩm Tường nói xong, nữ tử liền kích động lên: "Ta có thể cùng đi với ngươi tới thế giới nhân loại để nhìn một chút hay không?"

"Đại nhân nhà nggươi không phản đố chứ?" Thẩm Tường ngẩn người, cũng không biết tại sao mình lại đi hỏi một câu như vậy, nếu như nữ tử này thật sự có trưởng bối, nếu như bị trưởng bối của nàng biết hắn bắt cóc mỹ nhân ngốc này thì hắn chắc chắn sẽ bị truy sát.

"Đại nhân?" Nữ tử này một mặt ngây thơ, nàng ta không hiểu ý của Thẩm Tường.

"Chính là nói, ngươi cứ đi theo ta như vậy, ngươi ... một số đồng loại của ngươi sẽ không phản đối sao?" Thẩm Tường tiến lên một bước rồi giải thích.

"Sẽ không, nếu các nàng có cơ hội cũng sẽ đi, có thể đi ra ngoài xem một chút thì có cái gì không tốt, ta từ nhỏ đã được nói cho biết, có cơ hội thì phải đi ra, dung nhập vào xã hội nhân loại mới có thể trở nên mạnh hơn, nhưng ta ở chỗ này đã cực kỳ lâu, ngủ say cực kỳ lâu, mỗi lần tỉnh lại, đồng loại của ta đều không có một ai đi ra, hiện tại ta gặp được ngươi thì đây chính là một cơ hội." Nữ tử nói rất nghiêm túc, còn có chút kích động nho nhỏ.

Thẩm Tường trông thấy dáng vẻ này của nàng ta, không thể không nhớ tới tiểu nha đầu Đông Phương Tĩnh, rất giống với nữ tử trước mắt này, chỉ có điều nữ tử trước mắt này có chút cao hơn Đông Phương Tĩnh, thực lực cũng mạnh hơn.

"Có thể dẫn ta đi hay không?" Ánh mắt của nữ tử tràn đầy vẻ khẩn cầu, loại ánh mắt này Thẩm Tường căn bản không có cách nào cự tuyệt.

"Được a, tuy nhiên ta phải ở chỗ này tìm được một loại đá thì mới có thể trở về." Thẩm Tường tuy rằng mặt ngoài không tỏ ra gì, nhưng trong lòng thì âm thầm vui sướng, có thể bắt cóc được một mỹ nhân ngốc như vậy đi, cảm giác cũng không tệ lắm.

"Ta gọi là Thủy Băng Nhan, tỷ tỷ, ngươi thì sao?" Nữ tử chớp chớp đôi mắt to hồn nhiên xinh đẹp mà hỏi.

Thẩm Tường thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu, Nguyệt Nhi con mèo nhỏ ở trong túi đeo trên lừng lại meo meo cười lên không ngừng.

"Không phải gọi là tỷ tỷ ..." Thẩm Tường dùng một chút thời gian, giải thích cho nàng một số chuyện về cách xưng hô, sau này nàng ta muốn đi thế giới nhân loại thì nhất định phải nắm giữ không ít thường thức cơ bản.

"A, hóa ra là như vậy, cảm ơn Thẩm đại ca." Sau khi Thủy Băng Nhan hiểu, lộ ra nụ cười áy náy đối với Thẩm Tường.

Ngộ tính của nàng rất cao, giải thích là có thể hiểu.

Tuy rằng tuổi tác của Thủy Băng Nhan lớn hơn so với hắn, nhưng phần lớn thời gian của nàng đều là đang ngủ, nếu như nói về tâm lý của nàng mà nói, Thủy Băng Nhan không khác mấy một tiểu nữ hài.

Cho nên, lúc Thủy Băng Nhan gọi Thẩm Tường là Thẩm đại ca thì Thẩm Tường cũng mặt dày vô sỉ mà gật gật đầu.

"Thẩm đại ca, ngươi muốn tìm loại đá nào?" Thủy Băng Nhan vốn là tóc dài xõa ngang vai, nhưng bây giờ Thẩm Tường lại giúp nàng làm một cái bím tóc thật dài, rũ xuống trước ngực, nàng ta cũng để ý tới Nguyệt Nhi, tuy rằng đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy loại sinh vật như Nguyệt Nhi, nhưng lại cảm thấy Nguyệt Nhi rất đáng yêu, ôm lấy Nguyệt Nhi vào trong ngực nhẹ nhàng vuốt ve yêu thích không muốn buông tay.

Trong lòng Thẩm Tường và Nguyệt Nhi hơi động, Thủy Băng Nhan này chính là một đạo linh rất cường đại, nói không chừng nàng ta biết nơi nào có Đạo Tâm thạch.

P/S: Ta thích nào ... chương 3.

Bình Luận (0)
Comment