Lão giả Chí Tôn đại đường thường xuyên trông thấy Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết ở cùng một chỗ, hắn vốn cho rằng Thẩm Tường và Phùng Vũ Khiết là một đôi, nhưng bây giờ Thẩm Tường vậy mà lại mang theo một nữ tử trở về.
Thủy Băng Nhan cười cười với lão giả, trông thấy dáng vẻ hồn nhiên vui vẻ của nàng ta, trong lòng lão giả thầm mắng Thẩm Tường, vậy mà chuyên lừa gạt loại nữ tử ngây thơ hồn nhiên.
"Hóa ra ngươi không đi tìm loại đá kia a." Lão giả tuy rằng nhìn từ bề ngoài có chút thất vọng, nhưng trong lòng vẫn rất cao hứng, nếu như Thẩm Tường đi tới nói đó, coi như có thể trở về, bị Lạc Thiên Quân biết thì hắn chắc chắn cũng vẫn sẽ bị chửi mắng một trận.
Thẩm Tường cười nói: "Đương nhiên đi, ta bây giờ trở về tới, trưởng lão, ngươi đến cùng có thể giúp ta mang nàng ta đi vào hay không?"
Lão giả không nghĩ tới Thẩm Tường lại nhanh như vậy, hơn nữa còn bình yên vô sự, còn mang theo một đại mỹ nhân trở về, hắn thấp giọng nói: "Tuyệt đối đừng nói cho lão Lạc là ta để cho ngươi đi tới chỗ kia, ngươi đáp ứng ta thì ta giúp ngươi đưa nàng ta đi vào."
"Được, một lời đã định." Thẩm Tường lập tức gật đầu đồng ý.
Lão giả mang theo Thẩm Tường và Thủy Băng Nhan tiến vào đại môn, lão giả ngay tại chỗ đã làm một cái ngọc bài thân phận cho Thủy Băng Nhan, là ngọc bài đệ tử Đan đường, ở trên còn biết Đường thứ mười.
Giống như những gì Thẩm Tường phán đoán, lão giả này có quyền lực rất lớn ở bên trong Chí Tôn thần điện.
Vừa tiến vào đại môn, trông thấy kiến trúc hùng vĩ trong Chí Tôn thần điện, Thủy Băng Nhan không thể không trợn to mắt lên, nhìn xung quanh.
Thẩm Tường kéo lấy bàn tay nhỏ của nàng, lo lắng nàng ta quá khích lại chạy loạn khắp nơi, hoặc là phóng thích lực lượng pháp tắc Băng và Thủy đáng sợ của mình lung tung ra khắp nơi.
Thủy Băng Nhan thế nhưng là một tên Thái Thần, đừng nhìn nàng ta bây giờ ngơ ngác, chọc giận nàng ta, nàng ta giết người chính là không nháy mắt.
Ở lúc tới, Thẩm Tường đã ăn nói với nàng ta rất nhiều lần, bảo nàng ta phải che giấu lực lượng pháp tắc cường đại trong cơ thể mình, đừng để lộ ra ngoài, Thủy Băng Nhan bây giờ làm được cũng rất tốt, lão giả này cũng không phát hiện.
"Trưởng lão, ngươi nói loại đá kia có phải loại này hay không?" Thẩm Tường lấy ra một viên hạt châu, đây chính là Đạo Tâm thạch.
Lão giả đi ở đằng trước, đầu tiên là sững sờ, sau đó xoay đầu lại, mà Thẩm Tường đã ném Đạo Tâm thạch đó tới, sau khi hắn nhận được thì lập tức ngây dại.
Lão giả này biết Đạo Tâm thạch này, hắn lúc trước không nói rõ với Thẩm Tường về công dụng của Đạo Tâm thạch, cũng bởi vì lo lắng sau khi Thẩm Tường tìm được sẽ sử dụng một cách lung tung, bởi vì sử dụng Đạo Tâm thạch phải rất cẩn thận, đặc biệt là cường giả không có được thực lực Thái Thần.
"Cái này ..." Lão giả phản ứng lại, vội vàng thu Đạo Tâm thạch lại, bước nhanh, mang theo Thẩm Tường rẽ trái rẽ phải, tiến vào trong một cái trang viên tương đối lớn.
"Đây là nơi ở của ta, ta đi gọi người đó tới." Lão giả vội vàng chạy đi, Thẩm Tường cười mỉm rồi ngồi xuống ở trong đại sảnh.
Thủy Băng Nhan và Nguyệt Nhi thì chơi đùa trong một vườn hoa ở bên ngoài, trông thấy trong này có nhiều bông hoa xinh đẹp như vậy, Thủy Băng Nhan rất vui thích, vui thích nhảy tới nhảy lui giống như con thỏ nhỏ vậy, ngửi ngửi hương hoa thả ra, trông thấy hồ điệp lớn xinh đẹp bay tới, nàng ta giống như tiểu hài tử đuổi theo đuổi theo, chơi tới rất vui vẻ.
"Thật dễ dàng để được thỏa mãn, thật tốt a." Thẩm Tường cảm khái nói, năm đó khi hắn còn bé cũng dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Chẳng mấy chốc, lão giả đã mang theo một lão hán to lớn trên người khoắc áo bào tím đi tới.
"Thẩm Tường." Lão hán vừa đi vào đã bắt đầu đánh giá Thẩm Tường, sau đó vỗ vỗ bả vai Thẩm Tường, cười to nói: "Hảo tiểu tử, bản lĩnh không nhỏ, nghe Tiêu Cừu nói ngươi còn là sư phụ hắn."
Lão hán này thế nhưng là một tên Thái Thần của Đại Lực Thần tộc, thống lĩnh toàn bộ Hồn đường, ở trong Chí Tôn thần điện cũng có quyền cao chức trọng, là một trưởng lão có thực lực cao cường, tên là Chúc Hướng Viễn.
"Biết được tiến bối chiếu cố tiểu tử Tiêu Cừu này như thế, vãn bối vô cùng cảm kích." Thẩm Tường cũng cười nói.
"Ta vốn cho rằng Ủy Thác lệnh nhiều năm cũng không có người hoàn thành, ta vốn cũng chỉ ôm thái độ thử xem, không nghĩ tới lại có người nhanh như vậy đã đưa ra thứ mà ta muốn tìm tới, hơn nữa còn là một tên tiểu quỷ, ha ha..." Chúc Hướng Viễn phóng khoáng cười lớn: "Đây là một ngàn vạn Thần Nguyên thạch ta đưa cho ngươi, qua mấy ngày nữa ta sẽ đưa thần hồn tốt cho ngươi."
Thẩm Tường nhận lấy một túi trữ vật, một ngàn vạn Thần Nguyên thạch cứ như vậy tới tay, đối với hắn mà nói vẫn tương đối dễ dàng.
"Tiền bối, chuyện này ta cảm thấy vẫn là không nên tuyên dương ra ngoài mới tốt." Thẩm Tường thế nhưng muốn khiêm tốn một chút.
"Ta biết, có rảnh thì thường xuyên tới Hồn đường thứ nhất, tiểu quỷ Tiêu Cừu này cũng thật là, trở về lâu như vậy cũng không mang theo ngươi người sư phụ này tới Hồn đường dạo chơi." Chúc Hướng Viễn rất vui vẻ rời khỏi viện tử lão giả.
Sau khi lão giả trông thấy hắn rời đi, mới nói ra: "Tiểu quỷ, nếu như ngươi biết đó là thứ gì thì chỉ sợ ngươi cũng sẽ không đưa cho hắn tùy tiện như vậy, nói thật ra, hắn ngàn vạn Thần Nguyên thạch và Thần hồn kia cộng lại cũng không bằng cục đá nhỏ kia, ta bây giờ cũng muốn treo Ủy Thác lệnh, để cho người ta tìm giúp ta một viên."
Thẩm Tường mỉm cười nói: "Ta đương nhiên biết, gọi là Đạo Tâm thạch, đúng không?"
Lão giả giật mình, Thẩm Tường vậy mà biết.
"Trưởng lão, cái này tặng cho ngươi... những Thần Nguyên thạch mà ta thiếu ngươi kia xóa bỏ đi, những ngày qua cũng rất cảm kích ngươi chiếu cố ta và sư tỷ ta." Thẩm Tường lấy ra một viên Đạo Tâm thạch cho lão giả này, hắn có hơn một trăm mười viên, cho lão giả này một viên, sau này hắn ở trong Chí Tôn thần điện gặp phải nguy hiểm, lão giả này cũng sẽ không ngồi yên mà không để ý tới.
Lão giả ngẩn người, hít sâu một hơi: "Xem ra ngươi không chỉ tìm được một viên."
Hắn nhận lấy Đạo Tâm thạch này, bởi vì đối với hắn mà nói, Đạo Tâm thạch này chính là bảo vật rất hiếm có, có thể tăng cường thực lực của hắn, đừng nói Thẩm Tường thiếu hắn bốn trăm vạn Thần Nguyên thạch, coi như thiếu hắn bốn ngàn vạn hắn cũng không cần trả.
"Hắc hắc, như vậy ta nhận, sau này có chuyện gì thì tới tìm ta đi." Lão gải nở hoa trong bụng, hắn vốn là muốn cảm kích một phen, lại cảm thấy Thẩm Tường bây giờ cũng không thiếu thứ gì, Thẩm Tường làm như thế chính là vì giữ gìn mối quan hệ với hắn.
Thẩm Tường đi ra khỏi đại sảnh, mang theo Nguyệt Nhi và Thủy Băng Nhan quay trở về Đan đường thứ mười của chính mình.
Nguyệt Nhi cũng đã nói cho Thủy Băng Nhan rất nhiều quy tắc của thế giới nhân loại, Thủy Băng Nhan đều ghi nhớ những quy tắc đó vào trong lòng, bởi vì nàng ta không có ý định trở về biển cả khô khan kia, nàng ta muốn một mực sống ở thế giới bên ngoài nơi có rất nhiều màu sắc này.
Thẩm Tường rời đi một tháng, sau khi trở về, vậy mà mang về một nữ tử.
Ba huynh đệ họ cỗ đều âm thầm nhíu mày, Thẩm Tường vậy mà đưa nữ nhân mang về một cách trắng trợn như vậy, bọn họ cảm thấy Thẩm Tường có lẽ là phải lo lắng cảm nhận của Phùng Vũ Khiết một chút.
"Tiểu quỷ, nữ tử này là ở Đường nào?" Cố lão đại hỏi.
"Nàng ta là Đan đường thứ mười chúng ta, tuy nhiên nàng ta không biết luyện đan, chuyện này các ngươi phải giữ bí mật." Thẩm Tường thấp giọng nói: "Ta để nàng ta gia nhập đường chúng ta, chính là tăng thêm một chút thể diện cho các ngươi, đúng không?"
Ba huynh đệ họ Cố đều khẽ gật đầu.
Cố lão nhị nói ra: "Cũng có lý, Đan đường thứ mười của chúng ta có hai đại mỹ nhân, những Đan đường khác chắc sẽ vô cùng ghen ghét a, ha ha..."
Cố lão tam hỏi: "Nàng ta ở đâu, không phải lại ở chung một phòng với ngươi chứ."
Thủy Băng Nhan có vẻ hơi thẹn thùng, lẳng lặng mà ngồi ở chỗ đó, nhẹ vuốt ve bộ lông mượt mà trên thân thể Nguyệt Nhi, trên mặt nở ra nụ cười ngọt ngào nghe mấy người Thẩm Tường nói chuyện.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.