Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 1964 - Chương 1964 - Thần Dược Bảo Địa

Chương 1964 - Thần dược bảo địa
Chương 1964 - Thần dược bảo địa

"Sư phụ, ngươi làm được như thế nào?" Tiêu Cừu một mặt tò mò hỏi, vốn là hắn cảm thấy mình có được thực lực Thiên Thần trung vị thì có lẽ sẽ mạnh hơn Thẩm Tường một chút, nhưng bây giờ hắn cũng không dám có loại suy nghĩ này, bởi vì Thẩm Tường hoàn thành ủy thác mà ngay cả Chúc Hướng Viễn người Tổng đường chủ này cũng không thể làm được, hơn nữa nhiều năm qua Thái Thần tử thương cũng không ít.

"Hắc hắc, vận khí mà thôi, ngươi tìm đến ta chính là hỏi chuyện này?" Thẩm Tường cười nói.

"Cái này ... lần trước không phải ta cho sư phụ mượn năm mươi vạn Thần Nguyên thạch sao? Sư phụ ngươi bây giờ có hơn ngàn vạn Thần Nguyên thạch, có thể trả lại năm mươi vạn kia ại cho ta hay không? Dù sao ngươi cũng không thiếu." Tiêu Cừu cười hì hì mà nói: "Ta hiện tại rất nghèo."

Thẩm Tường ném cho hắn một cái túi trữ vật, Tiêu Cừu dù sao cũng là đồ đệ của hắn, hắn cũng không thể keo kiệt như vậy, hiện tại hắn cũng không phải rất thiếu, tuy nhiên Phùng Vũ Khiết tiếp tục thu mua dược liệu, đại đa số đều là rất đắt, trước đó thu mua Thần dược trung phẩm kia đã mất đi bốn trăm vạn Thần Nguyên thạch, mà Cốt Cách Thần đan và dược liệu Thần đan thượng phẩm của Phùng Vũ Khiết kia chắc chắn cũng rất đắt.

Cho nên, ở trước khi Phùng Vũ Khiết còn chưa luyện chế ra Thần đan có thể nhanh chóng kiếm được lượng lớn Thần Nguyên thạch, hắn bây giờ còn phải tiếp tục đi kiếm Thần Nguyên thạch.

"Ngươi tạm thời cầm lấy, sau này lúc ta thiếu sẽ còn tìm ngươi mượn." Thẩm Tường cười hắc hắc nói: "Trông dáng vẻ này của ngươi, ngươi bình thường cũng không xài Thần Nguyên thạch đi."

"Ta đương nhiên sẽ không dùng linh tinh." Tiêu Cừu một mặt uể oải, hắn có loain dự cảm, năm mươi vạn Thần Nguyên thạch này không bao lâu lại sẽ bị Thẩm Tường mượn đi, hiện tại cũng chỉ đưa cho hắn giữ một lúc mà thôi.

Tiêu Cừu nói ra: "Sư phụ, gia gia nói cho ta, ở bên trong hiểm địa giao hội giữa Chí Tôn thần cảnh và Lục Đạo cảnh có một cái bảo khố Thần dược tự nhiên, ở bên trong đó dễ dàng tìm được rất nhiều Thần dược trung phẩm, ngươi bây giờ không phải thiếu những này sao, có thể đi chỗ đó nhìn xem."

Gia gia trong miệng Tiêu Cừu chính là Chúc Hướng Viễn, Chúc Hương Viễn bảo Tiêu Cừu tìm tới Thẩm Tường cũng chính là vì chuyển cáo tin tức này.

"Chuyện này có nhiều người biết không?" Thẩm Tường nhìn xung quanh, hắn lo lắng bị người khác nghe thấy.

"Có một số người biết, nhưng cái chỗ đó không dễ đi, nhưng là sư phụ chắc chắn không thành vấn đề." Tiêu Cừu đột nhiên hạ giọng: "Sư phụ, gia hỏa gọi là Tạ Ngạo kia thường xuyên đi tới nơi đó, Thần dược mà ngươi và sư nương thường xuyên thu mua được, khẳng định cũng từng bị gia hỏa này làm thịt."

Trong lòng Thẩm Tường âm thầm khẽ động, trước đó hắn đã nghi ngờ Tạ Ngạo phát hiện một cái dược viên thần bí, hiện tại quả nhiên đúng như những gì hắn suy đoán, chỉ có điều cái chỗ kia cũng không phải là rất thần bí, chỉ là rất nguy hiểm.

Tạ Ngạo chắc chắn có cách thức tiến vào chỗ kia của riêng mình, cho nên mới có thể thi thoảng thu hoạch được một số Thần dược trân quý.

"Cái tên này hiện tại thế nhưng là giàu đến chảy mỡ, hơn nữa hắn rất thần bí, tuy rằng hắn bây giờ chỉ có thân phận là Thiên Thần trung vị nhưng thực lực của hắn có lẽ càng mạnh hơn." Tiêu Cừu nói ra: "Sư phụ, ngươi bây giờ nếu như rảnh đến không có chuyện gì làm, có thể đi tới chỗ đó nhìn xem."

Thẩm Tường đương nhiên nhanh chóng đến xem, sau khi hắn đuổi Tiêu Cừu về, thì đi Chí Tôn đại đường, hắn cho rằng Phùng Vũ Khiết ở nơi này.

"Các nàng sớm tới tìm qua, đã rời đi, nha đầu kia nói phải đi ra bên ngoài thu mua dược liệu." Lão giả nói với Thẩm Tường.

"Trưởng lão, ở nơi giao hội giữa Lục Đạo cảnh và Chí Tôn thần cảnh có phải có một cái bảo địa có được lượng lớn Thần dược hay không?" Thẩm Tường hỏi, lão giả này biết rất nhiều chuyện, khẳng định hiểu vô cùng rõ bên trong.

"Đúng, ngươi muốn đi?" Lão giả đã không còn xem thường Thẩm Tường.

"Ừm, cung cấp cho ta một số tin tức hữu ích." Thẩm Tường gật đầu nói: "Ta phải đi vào bên trong đó tìm Thần dược."

Lão giả lấy một khối ngọc bài đưa cho Thẩm Tường: "Đều ở bên trong, thật ra thì cũng không có gì, chỗ đó có một cái bảo địa thần bí, là một cái không gian độc lập, bên trong tương đối lớn, hơn nữa có nguy hiểm nhất định, Thần dược là có rất nhiều, nhưng cũng không phải ai cũng có thể tìm được nhiều, cái này cần vận khí nhất định."

Thẩm Tường từ Chí Tôn đại đường trở về, trong phòng kiên nhẫn chờ đợi các nàng Phùng Vũ Khiết trở về, lúc chiều, Thủy Băng Nhan và Phùng Vũ Khiết tay nắm tay trở về, hai người mặt mũi tràn đầy vui vẻ, nhìn ra được các nàng ở bên ngoài chơi đến rất vui vẻ.

"Ta phải đi ra ngoài một chuyến, Nguyệt Nhi muốn đi với ta, Băng Nhan, ngươi ở lại nơi này cùng với Phùng tỷ đi." Thẩm Tường nói.

Thủy Băng Nhan lúc này cũng rất không muốn rời xa Phùng Vũ Khiết, coi Phùng Vũ Khiết xem như tỷ tỷ ruột của mình vậy, Phùng Vũ Khiết đối xử với nàng cũng rất tốt, hôm nay mkang nàng ra ngoài chơi ở một số thôn trấn, mua rất nhiều đồ ăn ngon cho nàng.

"Ừm, ta nhất định sẽ nghe theo tỷ tỷ, Thẩm đại ca ngươi không cần phải lo lắng cho ta." Thủy Băng Nhan cũng biết Thẩm Tường lo lắng chuyện gì, bởi vì nàng ta bây giờ còn chưa hiểu rõ lắm đối với thế giới này, một mặt là lo lắng nàng ta gặp phải người xấu, mặt khác chính là lo lắng nàng ta sử dụng lực lượng đáng sợ của mình một cách lung tung.

"Bây giờ đi luôn sao? Sao mà vội vậy, muốn đi tới nơi nào?" Phùng Vũ Khiết hỏi.

Thẩm Tường đưa ngọc bài kia cho nàng, để nàng ta nhìn xem nội dung ở bên trong, cũng chính là ngọc bài mà lão giả ở Chí Tôn đại đường kia đưa cho hắn, ở trên ghi lại chuyện về bảo địa Thần dược này.

Sau khi Phùng Vũ Khiết xem xong thì có chút ngạc nhiên nói ra: "Tạ Ngạo kia có lẽ là lấy được Thần dược ở bên trong này, nếu như có thể từ bên trong tìm được Thần dược mà chúng ta cần, sau này cũng không cần phải mua từ trong tay tên kia, hắc muốn chết."

Thẩm Tường gật đầu cười nói: "Ngươi tốt nhất chăm sóc Băng Nhan, ta nhất định sẽ thắng lợi trở về."

...

Thẩm Tường mang theo Nguyệt Nhi chẳng mấy chốc đã rời khỏi Chí Tôn thần điện, sau khi hắn đi hơn ba canh giờ, ở lúc trời đã gần tối, Dịch Bạch Đông đột nhiên đi tới, hơn nữa vẻ mặt có chút không dễ nhìn.

"Thẩm Tường đâu?" Dịch Bạch Đông không nhìn thấy Thẩm Tường, mà hỏi Phùng Vũ Khiết.

"Hắn đi ra ngoài, đã được mấy canh giờ, Dịch trưởng lão ngươi tìm hắn có chuyện gì không?" Phùng Vũ Khiết hỏi.

"Đoạn thời gian trước hắn đi Thú Thần điện, bên Thú Thần điện đưa tin tới, bảo chúng ta điều tra Thẩm Tường, hỏi hắn có biết chuyện về một con Ngân Sư hay không, con Ngân Sư kia chết rồi." Dịch Bạch Đông cau mày nói, hắn cũng không biết chuyện Thẩm Tường đi tìm Đạo Tâm thạch.

"Vậy phải chờ hắn trở về mới được, đoạn thời gian trước hắn quả thực rời đi hơn một tháng." Phùng Vũ Khiết biết, nhưng nàng lại không thể nói ra, con Ngân Sư kia thế nhưng là thủ hạ của Vương tử Thần Sư, nếu như bị Vương tử Thần Sư biết, loại gia hỏa thích sĩ diện này chắc chắn sẽ tìm tới cửa.

Dịch Bạch Đông khẽ gật đầu: "Có lẽ sẽ không có quan hệ với hắn, thực lực Thẩm Tường bây giờ mới chút này, con Ngân Sư kia ta từng gặp qua, coi như ta cũng phải mất chút sức mới có thể đối phó được, huống chi là Thẩm Tường."

Phùng Vũ Khiết cười làm lành nói: "Đúng vậy, tiểu quỷ Thẩm Tường này bây giờ còn quá yếu, ở cái nơi này căn bản không tính là gì."

Lúc này Phùng Vũ Khiết càng sợ hãi thán phục thực lực của Thủy Băng Nhan, lúc trước Thẩm Tường đã nói với nàng ta, Thủy Băng Nhan chỉ trong nháy mắt đã xử lý con Ngân Sư kia.

Lúc này còn đang chạy đuổi theo hồ điệp trong sân, giống như là một tiểu nữ hài vậy.

"Ừm, vậy ta đợi hắn trở về lại hỏi, qua một đoạn thời gian ngắn Thú Thần điện sẽ phái người tới, có thể muốn tìm Thẩm Tường đối mặt hỏi một chút." Dịch Bạch Đông nói, sau đó đi ra đại sảnh, lúc hắn đi ngang qua viện tử, nhìn Thủy Băng Nhan đang chơi đùa trong sân, hắn chỉ biết là đây là Thẩm Tường từ bên ngoài mang về, hơn nữa thoạt nhìn như đơn thuần ngây thơ như vậy, Dịch Bạch Đông cũng không nói gì.

Dịch Bạch Đông cũng không nhìn ra được thực lực của Thủy Băng Nhan, điều này làm cho Phùng Vũ Khiết âm thầm yên tâm xuống.

P/S: Ta thích nào ... chương 1

Bình Luận (0)
Comment