Thẩm Tường trước đó đã dự liệu được Triển Hi sẽ giết người cướp của, hắn suy Triển Hi sẽ ra tay đánh nhau với hắn, hoặc là ở sau lưng đâm một đao, lại hoặc là dùng trận bàn công kích hắn, nhưng không nghĩ tới Triển Hi sẽ cho hắn uống rượu độc.
Triển Hi đi tới, một mặt cười híp mắt, nhìn dáng vẻ nho nhã của hắn, cảm thấy hắn giống như là thư sinh nho nhã, rất khó cho rằng hắn là một người có rất nhiều ý nghĩ xấu xa.
Hắn rót cho Thẩm Tường một chén nước trái cây màu vàng kim lớn, lúc hắn vừa mới mở nắp bình ra, Thẩm Tường đã ngửi được một cỗ mùi hương đậm đặc, để hắn không thể không nuốt nước miếng một cái.
"Đồ tốt." Thẩm Tường vội vàng tán thưởng một tiếng, hắn ở trong tán thưởng nước trái cây này đồng thời trong lòng cũng đan tán thưởng Triển Hi có thủ đoạn rất ghê gớm, vậy mà nghĩ ra được loại này dùng tới hạ độc.
Nguyệt Nhi truyền âm nói cho Thẩm Tường: "Thứ này chắc chắn có độc, ngươi uống hay không?"
Thẩm Tường cười trả lời nàng ta: "Đương nhiên uống, ta thế nhưng là bách độc bất xâm, ta ngược lại muốn xem xem loại độc này lợi hại cỡ nào."
Triển Hi đưa cho Thẩm Tường một chén nước trái cây lớn, Thẩm Tường vội vàng nhận lấy, sau khi hít hà hương thơm đậm đặc rồi tán thưởng một tiếng thì há miệng một ngụm uống hết luôn.
"Còn nữa hay không, uống ngon thật." Thẩm Tường tán thưởng liên tục, cầm chén đưa tới.
Trông thấy Thẩm Tường uống tới thoải mái như vậy, Triển Hi cũng cười rất vui vẻ: "Đương nhiên là còn, đây chính là thứ rất trân quý, ta dùng bí pháp độc môn mà luyện chế ra, không phải là ai cũng có thể uống được."
Có thể thấy được loại độc này ở trong mắt Triển Hi là quý giá cỡ nào, bằng không hắn cũng sẽ không nói ra những lời này, hắn muốn để cho Thẩm Tường hoàn toàn trúng độc, cho nên lại đổ đầy một bát cho Thẩm Tường.
Cứ như vậy, sau khi Thẩm Tường uống ba chén lớn thì no nê đánh ở một cái.
Triển Hi vốn là không có ý định tự mình động thủ xử lý Thẩm Tường, bởi vì hắn lo lắng những Thần quả thượng phẩm kia sẽ rơi vào trong tay mấy tên Thiên Thần của Tử Yên Thần sơn, mà bây giờ bên ngoài khe núi này có độc thảo, tới lúc đó hắn có thể nói với mấy tên Thiên Thần kia là Thẩm Tường trúng độc, mà hắn lại có thể lấy đi Thần quả và cái cây này, thật sự là một hòn đá ném hai con chim.
Thẩm Tường đột nhiên nhíu mày, hô "Ôi."
Hắn là thật có phản ứng mới kêu, hắn ôm bụng và lồng ngực, kinh hô: "Chuyện gì xảy ra, bụng và ngực đều cay nóng."
Đây là phản ứng khi trúng độc, trong lòng Thẩm Tường cũng thầm giật mình với loại độc này, vậy mà có thể để cho hắn có loại cảm giác này, hơn nữa độc tố cũng đang lan tràn, tuy nhiên lực lượng kháng độc trong cơ thể hắn cũng đang nhanh chóng dũng mãnh trào ra, bao vây lại toàn bộ những độc tố này, chẳng mấy chốc thì ngăn chặn loại kịch độc này.
"Vừa rồi lúc ta tiến vào, trông thấy bên ngoài có rất nhiều độc thảo và gai độc, Thẩm huynh lúc tiến vào khả năng đụng phải, ở chỗ này của ta có Giải Độc đan, Thẩm huynh ngươi nhanh ăn vào luyện hóa, áp chế sự khuếch tán của độc." Triển Hi một mặt vội vàng, lấy ra một viên đan màu đen.
Thẩm Tường âm thầm bội phục Triển Hi này, hắn liếc mắt là nhìn ra đan này là một viên Độc đan, hơn nữa còn là mấy loại chất độc luyện chế mà thành, độc tính còn đáng sợ hơn nhiều so với mấy bát nước trái cây vừa rồi.
Thẩm Tường vội vàng nhận lấy, mày cũng không nhăn một phát đã ăn Độc đan này, sau đó nhắm mắt lại, làm ra một bộ dáng vẻ đang luyện hóa Độc đan.
Trông thấy Thẩm Tường nhắm mắt lại, khóe miệng Triển Hi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười gian trá rất đắc ý, sau đó hắn lấy ra một cái rương ngọc, từ từ cẩn thận hái hơn mười trái Thần quả xuống.
Hắn lo lắng Thẩm Tường sẽ nói cái gì đó, cho nên hắn không lập tức để Thần quả vào bên trong pháp bảo trữ vật, mà là tiếp tục đào lấy gốc cây kia, cây này giá trị giống như Thần quả, chỉ cần trồng thật tốt thì chẳng mấy chốc lại có thể để Thần thụ kết quả.
Triển Hi làm việc hết sức chăm chú, lúc đào cây cũng rất cẩn thận, tỉ mỉ cẩn thận tới mức này để Thẩm Tường hơi kinh ngạc, loại việc tinh tế tỉ mỉ này hắn vậy mà làm được rất tốt, lúc đào cây này lên phải rất để ý tới rễ cây, không thể làm rễ cây bị thương một chút nào, bằng không sẽ ảnh hưởng tới quá trình sinh trưởng của cây này trong tương lai.
Cây này sinh trưởng ở nơi đều là đá cứng, cây ăn quả đã đâm vào trong đá, nếu không tổn thương rễ cây mà muốn móc ra cũng không đơn giản, nhưng Triển Hi lại làm rất linh hoạt, tốc độ cũng rất nhanh.
Ngay vào lúc Triển Hi vừa mới hoàn thành, Thẩm Tường lập tức thi triển thuật cách không thủ vật, lấy cái rương ngọc chứa Huyền Huyễn Thần quả kia đi.
Hắn động một cái như vậy, Triển Hi cũng lập tức phát hiện, trong lòng kinh hãi, vội vàng nói: "Thẩm huynh, ngươi cũng đừng cử động, miễn cho độc tố khuếch tán."
Thẩm Tường cười nói: "Đa tạ Triển huynh cho ta Giải Độc đan, ta hiện tại đã tốt hơn rất nhiều."
Nói xong, hắn vung tay lên, cây Thần thụ vừa mới được đào móc ra kia đã biến mất không thấy, đã được Thẩm Tường lấy đi: "Triển huynh vất vả rồi."
Triển Hi ngây ngẩn cả người, hắn trông thấy một mặt Thẩm Tường lúc này là nụ cười đắc ý, hắn giống như hiểu cái gì, hắn cuối cùng đã nhận ra, Thẩm Tường từ đầu tới đuôi đều là đang giả vờ, hắn vốn là tính toán Thẩm Tường, nhưng không nghĩ tới vẫn luôn bị Thẩm Tường tính toán.
"Ngươi ... ngươi không trúng độc." Triển Hi trông thấy Thẩm Tường bình thường, căn bản không giống như là người liên tục ăn hai loại kịch độc của hắn, nếu như là người bình thường, hiện tại đã bị độc tới thần chí không rõ chứ làm sao còn có thể đứng ở chỗ đó mà cười híp mắt.
"Lúc đầu trúng độc, nhưng vừa rồi Triển huynh cho ta một viên Giải Độc đan trân quý, đã cứu mạng nhỏ của ta." Thẩm Tường vẫn cười, cười đến càng sáng lạn hơn.
Triển Hi chau mày, hắn cuối cùng không giả bộ được, giọng nói lạnh lùng nói: "Hừ, tính ngươi lợi hại, đừng tưởng rằng hoa văn giỏi hơn ta thì mạnh hơn so với ta, ta bây giờ đã nhìn ra bản lĩnh chân chính của ngươi."
Lần này Triển Hi xem như lật thuyền trong mương, hơn nữa còn là rất triệt để, điều này làm cho hắn rất tức giận, lấy ra một cây trường thương, sát khí hiện lên, lập tức phóng tới Thẩm Tường, một phát thương đâm vào yết hầu của Thẩm Tường.
Điều này làm cho Triển Hi ngẩn người, hắn đột nhiên rút trường thương ra, máu tươi ở cổ họng Thẩm Tường cũng đột nhiên bắn ra ngoài, bắn tung tóe vào trên mặt của hắn, máu còn là nóng, điều này làm hắn không thể tin được, bởi vì đắc thủ quá dễ dàng, dễ tới gần như không có khả năng.
Đương nhiên Triển Hi không đắc thủ dễ dàng như vậy, hắn đâm trúng chẳng qua chỉ là phân thân mà Thẩm Tường sử dụng lực lượng lục đạo huyễn hóa ra mà thôi, thậm chí ngay cả máu tươi cũng có thể ngưng tụ ra, cho nên trông rất thật.
Mà Thẩm Tường chân chính thì đã ở bên ngoài khe núi.
Sau khi Triển Hi phát hiện không đúng thì muốn lập tức chạy ra bên ngoài, lại đột nhiên cảm nhận được hai chân của mình bị cái gì đó hút lại, hắn lập tức vận chuyển lực lượng thần huyền bên trong Thần Hải, muốn thoát khỏi, nhưng hắn càng sử dụng lực lượng thần huyện thì lực lượng thần huyền lại nhanh chóng xói mòn hơn từ hai chân của hắn.
Sát trận mà Thẩm Tường bố trí đã bắt đầu vận chuyển, đầu tiên là giữ mục tiêu trong trận lại, sau đó chính là phóng thích lực lượng lục đạo ngưng tụ, thông qua pháp trận trong Lục Đạo Thần kính chuyển hóa thành lực lượng hình thái đáng sợ công kích mục tiêu trong trận.
Đại trận vận chuyển, Triển Hi không cách nào xê dịch bước chân, vách đá xung quanh khe núi đột nhiên tuôn ra từng cây gai nhọn do lực lượng lục đạo hóa thành, từ bốn phương tám hướng xuyên thấu ra ngoài, lần đâm thứ nhất cũng không đánh tan được phòng ngự của Triển Hi, Thần giáp trên người Triển Hi vẫn là rất mạnh.
Nhưng là ở lần đâm thứ hai thì không chịu nổi, thân thể lập tức bị đâm ra tới trăm ngàn lỗ thủng, trở thành người máu thịt be bét, Thẩm Tường trông thấy đã được rồi cho nên hắn đi vào.
"Triển huynh, ta chỉ là đi ra ngoài đi tiểu một cái mà ngươi đã biến thành như vậy, đến cùng có chuyện gì xảy ra?" Thẩm Tường lặng lẽ cười nói, một bàn tay đã đặt ở trên đỉnh đầu Triển Hi, tuy rằng mặt mũi Triển Hi lúc này đầy vẻ dữ tợn mà nhìn vào hắn, nhưng hắn lại coi như không nhìn thấy.
Triển Hi còn rất trẻ, chẳng qua mới mấy chục tuổi mà thôi, so với Thẩm Tường lão gia hỏa sống hàng ngàn năm này thật sự mà nói thì còn non một chút.
"Ngươi ... ngươi không có lý do để hại ta." Triển Hi cảm thấy Thẩm Tường đang lục soát trí nhớ của hắn, kinh hãi mà hỏi, hắn nghĩ mãi mà không hiểu tại sao Thẩm Tường lại phải thiết kế hắn như vậy.
"Tại sao lại không có lý do đây, qua một thời gian ngắn ta đưa mấy tên Tử Yên Thần sơn kia đi cùng với ngươi, tới lúc đó ngươi hỏi bọn hắn xem ta có lý do hay không." Thẩm Tường cười hắc hắc nói, lời của hắn và nụ cười của hắn khiến Triển Hi như rơi xuống đáy cốc, hoàn toàn tuyệt vọng.
P/S: Ta thích nào ... chương 1. ...../.