Thẩm Tường giải quyết được Triển Hi và một nam tử áo tím, lại lấy được Thiên Hải hoa, thu hoạch rất phong phú, điều này làm hắn cao hứng bừng bừng khẽ hát ở bên trong núi rừng, nhảy nhảy nhót nhót mà đi.
Nguyệt Nhi thì trốn ở trong túi đep lưng nghỉ ngơi, chỉ có chuyện gì xảy ra nàng ta cảm ứng được thì sẽ tỉnh lại.
Thẩm Tường hái xuống một đóa hoa dại, mút vào chất lỏng thơm ngọt ở bên trong hoa, sau đó hắn nhẹ nhàng ném đóa hoa này ra, còn dùng ngón tay bắn ra một luồng năng lượng, đánh tan đóa hoa này, khiến cho từng mảnh cánh hoa bay xuống, như vậy có thể để đóa hoa này gieo hạt, sau này sẽ sinh trưởng ở trong rừng càng nhiều hơn.
Mấy cánh hoa xinh đẹp chậm rãi rơi xuống, sắp rơi xuống mặt đất, trong rừng chợt có một cơn gió nhẹ thổi tới, mắt thấy mấy cánh hoa sắp rơi xuống đất lại bị thổi lên.
Quỷ dị chính là, sau khi vài cánh hoa được thổi lên vậy mà đụng vào nhau, mới đầu Thẩm Tường còn tưởng rằng chỉ là sự trùng hợp, nhưng cảnh tượng tiếp theo mà hắn nhìn thấy lại làm cho hắn cảm giác như lâm đại địch, lập tức cảnh giác lên.
Vài cánh hoa sau khi đột nhiên bị gió nhẹ thổi tới va chạm vào nhau, trong nháy mắt va chạm vậy mà sinh ra một tia ánh sáng trắng nhàn nhạt, cánh hoa vốn bị Thẩm Tường đánh tan vậy mà tổ hợp lại, lại biến thành bông hoa xinh đẹp.
Đây tuyệt đối không phải là sự trùng hợp mà là có một cỗ lực lượng rất cường đại thúc đẩy mà thành.
"Ai." Thẩm Tường dừng bước, hô lớn một tiếng.
"Gia hỏa này rất mạnh, xem ra hắn theo dõi người rất lâu." Nguyệt Nhi vội vàng nhô đầu ra từ trong túi đeo lưng, nhìn xung quanh, giọng nói cũng trở nên ngưng trọng lên.
Biết được chính mình vẫn luôn bị theo dõi, lưng Thẩm Tường trở nên mát lạnh, nếu là như vậy, vậy chuyện hắn giết chết nam tử áo tím trước đó chẳng phải là bị nhìn thấy rồi sao.
Thẩm Tường quay người nhìn đằng sau một lúc, lúc này hắn chỉ cảm thấy gió lớn một chút, mà khi hắn muốn tiếp tục đi về phía trước thì bỗng nhiên trông thấy đằng trước có một nam tử tóc dài phất phới đang đứng đó, trên người mặc áo trắng, trong tay cầm sáo trúc.
Cái này kém chút nữa dọa Thẩm Tường kêu lên, hắn vừa rồi thế nhưng là dùng lĩnh vực cảm ứng không gian, nhưng vẫn không phát hiện ra nam tử này, coi như hiện tại hắn nhắm mắt lại thì vẫn không cảm ứng được nam tử này ở ngay phía trước, cái này đối với hắn thật sự mà nói là quá đáng sợ.
Coi như Thái Thần cũng sẽ không để hắn cảm thấy đáng sợ như vậy.
Nam tử mặc áo trắng này có một khuôn mặt rất anh tuấn, lông mày trải qua chỉnh sửa cẩn thận, sáo trúc trong tay hắn rất thon dài, móng tay cũng được cắt chỉnh gọn gàng, trông có vẻ để ý những thứ này hơn cả nữ tử.
Mà Thẩm Tường chính là một người cao lớn thô kệch, quần áo cũ nát, tóc rối tung, bên trong móng tay còn có một chút bùn, ống quấn cuốn lên tới bắp chân, lộ ra lông chân rất rậm rạp, tuy rằng dáng dấp của hắn anh tuấn, nhưng tính cách hắn thì lôi thôi lếch thếch, lại khiến cho khuôn mặt tuấn tú này không cách nào làm nổi bật ra.
Thẩm Tường và nam tử mặc áo trắng đằng trước này so sánh với nhau thì chính là hai cái thái cực.
"Ngươi là ai, tại sao muốn theo dõi ta?" Thẩm Tường nhíu mày hỏi, một mặt cảnh giác, hắn đã lấy Thí Thần kiếm ra.
Nam tử áo trắng cười nhạt một tiếng, hắn cười lên rất mê người, giọng nói của hắn cũng tràn ngập từ tính cùng một loại mị lực kỳ dị: "Ta không theo dõi ngươi, ta ở nơi này được vài ngày, ta chỉ là phát hiện có người tiến vào nơi này, có chút cử động kỳ lạ ta mới tới xem một chút."
Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua tán lá cây chiếu xuống, khiến cho trong từng xuất hiện từng tia nắng rọi xuống, nam tử áo trắng phất phất tay, một cơn gió nhẹ thổi tới, đóa hoa kia theo gió trôi nổi rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
"Thật sự là xin lỗi, quấy rầy ngươi." Thẩm Tường ôm quyền, quay đầu bước đi, hắn đi chưa được mấy bước thì nam tử áo trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Ta chỉ muốn hỏi một chút, Thí Thần kiếm pháp kia là ngươi thi triển sao?" Nam tử áo trắng hỏi: "Ta chính là bị cỗ Thí Thần kiếm ý đáng sợ kia của ngươi mà dẫn tới."
Nam tử mặc áo trắng này rất mạnh, Thẩm Tường không cách nào nhìn ra được thực lực của hắn, chỉ cảm thấy nam tử mặc áo trắng này có thể giết chết hắn bất cứ lúc nào, cũng may đối phương cũng không có địch ý với hắn.
"Đúng." Thẩm Tường trả lời.
"Ngươi lấy được ở chỗ nào?" Tà áo trắng nhẹ nhàng tung bay, bông hoa trong lòng bàn tay hắn theo gió bay đi, cũng không biết là trôi dạt tới nơi nào, trông dáng vẻ của hắn rất yêu quý những đóa hoa này.
"Một sư tỷ truyền thụ cho ta, Thí Thần kiếm pháp của người sư tỷ này là do lão cha của nàng truyền cho, về phần lão cha hắn làm sao có được thì ta cũng không biết được." Thẩm Tường nói rất chi tiết.
"A, muốn tu luyện Thí Thần kiếm pháp này cũng không đơn giản, đặc biệt là Thí Thần kiếm ý có được loại trình độ như ngươi thì càng khó khăn hơn, theo ta được biết, đầu tiên phải có được Thí Thần huyết mạch mới được, nhưng ngươi hiển nhiên không có." Nam tử áo trắng nhàn nhạt nói, nhưng ánh mắt lại mang chút đe dọa mà nhìn Thẩm Tường.
Thẩm Tường lập tức cảm nhận được áp lực lớn đánh tới, lưng tràn đầy mồ hôi lạnh, nam tử mặc áo trắng này thật sự là rất đáng sợ.
"Ta cũng không rõ, khả năng này chắc là có quan hệ với việc trước đây ta dung hợp một cái thần cách đi." Thẩm Tường đã xác định chính mình dung hợp viên thần cách kia có lẽ là của Lục Đạo Thần Quân gì đó, nghe nói là nhi tử của Lục Đạo Thần Vương, ở Lục Đạo thần điện cũng là một nhân vật truyền kỳ, nhưng lại không giải thích được vì sao lại chết ở thế giới Cửu Thiên.
Sau khi nam tử áo trắng nghe được thì khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc thì lại không truy vấn chuyện về Thí Thần kiếm pháp mà là hỏi chuyện khác: "Trong túi đeo lưng của ngươi thế nhưng là Tinh Nguyệt thần thú?"
Nguyệt Nhi nhô đầu ra: "Ta là Tinh Nguyệt thần thú, có phải ngươi muốn ăn ta hay không?"
Thẩm Tường sững sờ, lúc Nguyệt Nhi hỏi mang theo một loại giọng điệu không nhịn được, xem ra nàng ta giống như có chút hiểu biết về nam tử mặc áo trắng này, hơn nữa còn hỏi đối phương "Có phải muốn ăn ta hay không?"
Nam tử áo trắng mỉm cười: "Tại sao ngươi lại hỏi ta có muốn ăn ngươi hay không? Chẳng lẽ ta trông rất giống người chuyên ăn Tinh Nguyệt thần thú sao?"
Nguyệt Nhi hừ nhẹ một tiếng: "Thần Phong cốc các ngươi từ trước tới nay có loại truyền thống này, theo ta được biết, Tinh Nguyệt thần thú chúng ta phần lớn đều là bị Thần Phong cốc các ngươi bắt tới."
Thần Phong cốc, Thẩm Tường đột nhiên hiểu, nam tử này một mực vẫn luôn sử dụng lực lượng phong, Thần Phong cốc này có lẽ là một cái thế lực ở bên trong Thái Thần cảnh này.
"Không sai ta là tới từ Thần Phong cốc, nhưng ta rời khỏi Thần Phong cốc đã rất nhiều năm, hiện tại ta là Lục Đạo thần điện." Nam tử áo trắng cười cười: "Hơn nữa Thần Phong cốc như lời ngươi nói, đó là rất nhiều năm về trước, Thần Phong cốc bây giờ đã không ăn Tinh Nguyệt thần thú, bọn họ cũng không dám ăn."
"Hừ." Nguyệt Nhu vẫn rất khó chịu: "Ngươi đến cùng có lai lịch gì, theo ta được biết, Lục Đạo thần điện cũng không có ngươi nhân vật này."
Nam tử áo trắng cười nói: "Ta tên là Tiêu Trường Nhạc, tuy rằng ta gia nhập Lục Đạo thần điện nhưng ta rất ít lộ diện, ta tu luyện đều ở bên trong bảo địa này thời gian dài."
Thẩm Tường nói ra: "Nếu như tiền bối không có chuyện gì vậy thì ta đi trước, ta còn phải chạy trở về."
Ở bên trong bảo địa Thần dược này có một loại lực lượng cổ quái, Tiêu Trường Nhạc ẩn nấp ở chỗ này tu luyện cũng rất bình thường, hiện tại Thẩm Tường chỉ muốn nhanh chóng trở lại Chí Tôn thần điện, rời xa cường giả thần bí này, tuy rằng người này không có ác ý với hắn.
"Ngươi là người của Chí Tôn thần điện sao?" Tiêu Trường Nhạc cười hỏi.
"Ừm." Thẩm Tường không nghĩ tới nhìn thôi cũng bị nhìn ra, trên người hắn cũng không có đặc thù gì của Chí Tôn thần điện.
"Qua một thời gian ngắn nữa ta sẽ đi Chí Tôn thần điện, ta nghĩ ngươi có lẽ là Đan đường, bằng không cũng sẽ không thu thập Thần dược, không nghĩ tới trong Đan đường của Chí Tôn thần điện cũng sẽ có loại tiểu quỷ như ngươi." Tiêu Trường Nhạc cười ha ha: "Ngươi đi về trước đi, ta nghĩ không bao lâu nữa thì chúng ta có thể gặp lại."
P/S: Ta thích nào ... chương 1