Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 199 - Chương 199 - Lấy Lợi Để Dụ

Chương 199 - Lấy lợi để dụ
Chương 199 - Lấy lợi để dụ

Bốn viên Trúc Cơ đan, là giá trị 230 vạn tinh thạch, lấy ra treo giải thưởng giết một Chân Võ cảnh, tính toán là rất bạo tay, coi như là những đại môn phái treo giải thưởng Thẩm Tường cũng chỉ có như thế.

Lý Xương nghe được câu này, thì sắc mặt đại biến, lập tức cảnh giác lên, trong lòng thầm mắng Thẩm Tường, những người khác đều gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Xương, đang cân nhắc nên động thủ hay không!

Đầu của Thẩm Tường được treo giải thưởng hơn ngàn vạn tinh thạch, nhưng hiện tại không có ai dám động thủ với hắn, đó là bởi vì Thẩm Tường ở trước cửa Thái Vũ môn, nếu như Thẩm Tường ở bên ngoài, những người này sớm đã cùng nhau tiến lên.

"Lý Xương là của ta!" Một lão giả lạnh lùng nói, lấy ra một thanh đao dài, mặt trên trường đao tràn ra từng trận hàn khí, rất nhiều người đều không thể không tránh ra.

"Vương Lộ, ngươi dám?" Lý Xương hơi run run, quát lớn, đồng thời chậm rãi lùi về sau.

Trong lòng Thẩm Tường cười thầm, hắn biết những người này đều là đến từ cùng một nơi, hơn nữa đều là đại gia tộc, chỉ cần là đại gia tộc, trong bọn họ ít nhiều gì cũng sẽ có một chút mâu thuẫn, thậm chí hận không thể tìm cơ hội giết chết đối phương.

Đan trưởng lão và Vũ Khai Minh than thở biện pháp của Thẩm Tường, chỉ là hiện tại Thẩm Tường đã dùng sáu viên Trúc Cơ đan, đây cũng là cái được không đủ bù đắp cái mất a.

"Có gì không dám, Lý gia các ngươi vốn là có cừu oán với Vương gia chúng ta, giết ngươi thì thế nào!" Vương Lộ cười nói, thân hình lóe lên, lấy một bộ pháp rất quỷ dị đi tới bên cạnh Lý Xương kia, trường đao trong tay phất lên từng trận hàn khí, mạnh mẽ mà xuống.

Trong phút chốc, một cớn gió lạnh thổi tới bốn phương tám hướng, khiến người ta không thể không rùng mình, Thẩm Tường nhìn ra Vương Lộ này là Chân Võ cảnh tam đoạn, mà Lý Xương kia là Chân Võ cảnh nhị đoạn, thực lực cách xa! Chẳng trách Lý Xương đầy mặt kinh hoảng.

Trong chớp mắt, Lý Xương đã bị bổ trúng ba đao, nhưng đều không có chảy máu, bởi vì vết thương của hắn đều bị đóng băng, may là trước đại môn của Thái Vũ môn có một chỗ trống rất lớn, có thể cho hắn thi triển thân thủ.

Dưới tình huống bình thường, nhị đoạn đối mặt tam đoạn, thực lực cách biệt rất lớn, tam đoạn có thể ép nhị đoạn tới không cách nào đánh trả, lúc này Lý Xương chỉ có thể né tránh, ngay cả chạy trốn cũng trốn không thoát.

Đương nhiên, nếu là loại biến thái như Thẩm Tường đối mặt Chân Võ cảnh tam đoạn bình thường, như vậy vị trí sẽ thay đổi, nếu như Thẩm Tường lại dùng Thanh Long Đồ Ma đao và Huyền Vũ Kim Cương giáp, đây gần như có thể nói là trong nháy mắt giết chết Chân Võ cảnh tam đoạn bình thường.

"Vương Lộ, Lý Xương ta chết cũng không buông tha ngươi!" Lý Xương oán độc hét lên, không để ý trường đao kia, ngưng tụ lực lượng, một quyền đánh ra, trường đao đâm tới, đồng thời nắm đấm của hắn cũng đánh vào trên đan điền Vương Lộ, tuôn ra một trận sóng khí, chấn động đến mức mặt đất run lên, mà lồng ngực của Lý Xương cũng bị trường đao xuyên thấu.

Vương Lộ không nghĩ tới Lý Xương ở trước khi chết dĩ nhiên dùng toàn lực lượng, tàn nhẫn đánh hắn một quyền, hắn lùi về sau vài bước, khóe miệng tràn ra máu tươi, Lý Xương bị hàn khí xuyên thủng thân thể, tất cả huyết dịch trong cơ thể đều bị hàn khí đóng băng, đã chết.

Vương Lộ bả rút đao ra, từ chỗ Lý Xương tìm ra hai hạt Trúc Cơ đan, sau đó che bụng, nở nụ cười lạnh lùng, tuy rằng hắn bị thương không nhẹ, nhưng cũng kiếm bộn rồi, nếu như Thẩm Tường cho hắn bốn viên Trúc Cơ đan nữa, thì hắn sẽ có sáu viên, hắn cảm thấy giết chết Lý Xương rất có giá trị!

Thấy một màn hãi hùng khiếp vía này, tuy rằng trong lòng những người khác thở dài vì một võ giả Chân Võ cảnh vẫn lạc, nhưng nhiều hơn chính là đố kị. Bởi vì Vương Lộ chiếm được sáu viên Trúc Cơ đan, nếu dùng tốt, thì ít nhất có thể nuôi dưỡng được ba tên đệ tử Chân Võ cảnh, bọn họ chỉ hận thực lực mình không bằng Vương Lộ, bằng không đã sớm ra tay rồi.

Mới vừa rồi còn cùng chung mối thù thảo phạt Thẩm Tường, nhưng bây giờ chỉ là vì Trúc Cơ đan thi đã nổi lên nội chiến, giết chết đối phương một cách hung tàn, có thể thấy được ở trong mắt những gia tộc này, lợi ích mới là quan trọng nhất!

Vương Lộ đi tới trước mặt Thẩm Tường, nói: "Ta giết chết Lý Xương, giải thưởng đâu?"

Thẩm Tường lấy ra bốn viên Trúc Cơ đan, trầm ngâm một chút, nói:

"Trước khi ta cho ngươi, ta phải hỏi ngươi một vấn đề! Ngươi nhất định phải thành thật trả lời cho ta, bằng không ta không cho ngươi!"

Vương Lộ hơi nhướng mày, trên khuôn mặt hơi tức, hắn nói một cách lạnh lùng: "Ngươi hỏi đi!"

"Có phải ngươi sớm đã biết những Chân Võ cảnh này là cướp giật đồ vật của ta thì mới bị ta phế bỏ hay không?" Thẩm Tường tập trung nhìn Vương Lộ.

"Không!" Vương Lộ suy nghĩ một chút, đáp.

Thẩm Tường cười lạnh: "Như vậy hiện tại ngươi có truy cứu chuyện ta phế bỏ đệ tử Vương gia các ngươi nữa hay không?

"Không truy cứu, ngươi đến cùng có cho Trúc Cơ đan hay không, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý hay sao?" Trong lòng Vương Lộ căm tức không ngớt.

"Đừng nóng vội, ta sẽ cho ngươi, ta chỉ là muốn mình được trong sạch! Ta hỏi lại ngươi, trước ngươi và Lý Xương đều là là hét hùng hổ nhất, tại sao bây giờ lại không truy cứu? Nói như vậy, trước đó là ngươi nói xấu ta sao?" Thẩm Tường hỏi.

"Đúng vậy, trước đó đúng là chúng ta nói xấu ngươi, nhưng sau đó. . .

"Được rồi!"

Giọng nói của Thẩm Tường chìm xuống, sát khí lập tức tuôn ra từ thân thể của hắn, mọi người chỉ nhìn thấy một đạo ánh sáng màu xanh xuất hiện, ngay sau đó là một cột máu bắn mạnh ra, đầu của Vương Lộ kia rơi xuống trên đất.

Trên cự đao màu xanh nhỏ xuống máu tươi, thân thể và đầu của Vương Lộ nằm trong vũng máu, Thẩm Tường vậy mà giết chết Vương Lộ, hắn làm như vậy ai cũng không nghĩ tới, Vương Lộ càng không ngờ, cho nên mới bị khoái đao của Thẩm Tường chém rụng đầu xuống.

Thẩm Tường cười lạnh, nhìn chằm chằm những người đến đòi phạt hắn kia: "Đây chính là kết cục cho kẻ nói xấu ta, các ngươi cũng nghe được, hắn là chính mình thừa nhận nói xấu ta!"

Trái tim những người kia nhảy một cái, không khỏi bắt đầu sợ hãi.

Thẩm Tường từ chỗ Vương Lộ thu hồi hai viên Trúc Cơ đan, thấy hắn ra tay như thế, mọi người đều không thể không bội phục loại thủ đoạn này của hắn, vừa mới bắt đầu nhìn như hắn tổn thất Trúc Cơ đan, nhưng hiện tại hắn không chỉ có không tổn thất, hơn nữa còn làm những người kia chính mồm thừa nhận Thẩm Tường không có sai, còn để Vương Lộ giết chết Lý Xương, cuối cùng hắn lại danh chính ngôn thuận làm thịt Vương Lộ.

"Vừa nãy lúc ta lấy ra bốn viên Trúc Cơ đan, các ngươi đều từng nói đệ tử bên trong tộc mình có sai trước, hiện tại các ngươi còn không đi sao? Lẽ nào các ngươi muốn ở lại chỗ này để chờ chôn cùng hai người bọn hắn sao? Ta không ngần ngại giết nhiều thêm mấy người!

Trên mặt Thẩm Tường không có biểu tình gì mà nhìn về phía những người kia.

"Chuyện đã được giải quyết, vừa nãy chính các ngươi thừa nhận đệ tử trong tộc có sai trước, cũng đã nói không truy cứu Thẩm Tường nữa, chúng ta là nghe được rõ rõ ràng ràng." Vũ Khai Minh cao giọng nói.

"Nếu như các ngươi đổi ý, cũng đừng trách ta không khách khí, nếu còn dám đến đây quấy rầy Thái Vũ môn….hừ." Giọng nói lạnh lùng tràn ngập sát khí của Đan trưởng lão vang lên.

Những người kia âm thầm kêu khổ trong lòng, bất quá bọn hắn cảm thấy mình so với Lý Xương và Vương Lộ thì tốt hơn rất nhiều, chí ít không có chết, trước đó bọn họ cũng cho rằng Thẩm Tường là một gia hỏa còn trẻ ngông cuồng, nhưng không nghĩ tới lòng dạ lại sâu như vậy, tùy tiện vài câu đã giải quyết chuyện này, làm cho bọn hắn không cách nào phản bác.

Trở lại Thái Đan vương viện, Thẩm Tường nằm ở trên ghế dài nhìn những đóa hoa lập loè ánh sáng màu xanh trên cây Thanh Huyền quả, đang đợi cây ăn quả kết trái.

Đan trưởng lão cũng thường xuyên đến xem, đây cũng là bốn mươi trái Thanh Huyền quả a, là linh quả rất hiếm có, nhưng hiện tại so với trái cây phổ thông còn sinh trưởng nhanh hơn.

P/S: Ta thích nào...chương 11

Bình Luận (0)
Comment