Vu Thương không sợ hãi, xem ra hắn rất tin tưởng vào cái mâm tròn này, lúc mâm tròn này bay ra ngoài, lóe ra một trận ánh sáng trắng, chiếu vào trên người Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi vốn là muốn sử dụng Tinh Huyết thuẫn, nhưng không nghĩ tới sau khi ánh sáng trắng kia chiếu vào thì biến thành một chiếc lồng nhỏ màu trắng.
"Đừng vùng vẫy, chiếc lồng này là Tinh Nguyệt Thần Đế và mấy trưởng lão kia năm đó luyện chế ra được, chuyên môn dùng để đối phó ngươi, nhiều năm qua chúng ta dùng qua rất nhiều lần, mỗi lần người đều trốn không thoát, yên tâm, lúc chúng ta giết ngươi thì ngươi sẽ không cảm thấy thống khổ gì, không bao lâu nữa ngươi lại trở thành Nguyệt Nhi người gặp người thích của chúng ta." Vu Thương đi tới, nhấc lên chiếc lồng này, cười ha ha.
Hiển nhiên, qua nhiều năm như vậy, Nguyệt Nhi tới lúc này hơn phân nửa đều sẽ không thành thật, cho nên mới luyện chế ra một cái pháp bảo như vậy để chuyên môn đối phó nàng ta, Nguyệt Nhi giãy dụa ở trong lồng, kêu ré lên, nhưng căn bản không ra được.
Nguyệt Nhi có thể sử dụng lực lượng Không Gian pháp tắc, nhưng bây giờ nàng ta ở trong lồng này căn bản không thi triển ra được.
"Luân Hồi tế chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu, còn mười ngày nữa." Vu Thương nhấc chiếc lồng lên, mỉm cười đối với Nguyệt Nhi ở bên trong: "Bé ngoan, thành thật một chút đi, nhân lúc này ngươi phải hưởng thụ cho thật tốt một chút, qua một thời gian ngắn nữa ngươi sẽ quên những chuyện này."
Chỉ cần hoàn thành Luân Hồi tế, chờ Nguyệt Nhi trùng sinh, bọn họ sẽ lấy đoạn ký ức này đi, sau đó để Nguyệt Nhi tiếp tục cuộc sống giống như trước đây, Nguyệt Nhi cũng sẽ không biết, tộc viên Tinh Nguyệt Thần tộc cũng sẽ không phát giác.
Nói cách khác, ký ức của Nguyệt Nhi sẽ được lục soát qua một lần, tới lúc đó chuyện giữa nàng ta và Thẩm Tường cũng sẽ lộ ra toàn bộ, đây là chuyện mà Nguyệt Nhi rất không hy vọng, mà để nàng ta cảm thấy đau lòng là, nàng ta không muốn mất đi đoạn ký ức về Thủy Băng Nhan và mấy người Thẩm Tường, đoạn ký ức này đối với nàng ta thế nhưng là rất quý giá, nghĩ tới đây nàng ta đột nhiên không vùng vẫy nữa, nàng ta lúc này chỉ cảm thấy rất đau buồn.
"Băng Nhan, động thủ." Thẩm Tường truyền âm cho Thủy Băng Nhan, Thủy Băng Nhan đã làm tốt chuẩn bị, nghe thấy Thẩm Tường truyền âm cho nàng, nàng ta lập tức thi triển lực lượng mạnh nhất của chính mình, chỉ thấy toàn thân nàng ta bộc phát ra một một chùm sáng màu xanh.
Vu Thương và Nguyệt Nhi đều đột hiên cảm ứng được lực lượng băng hàn rất đáng sợ, sau khi Nguyệt Nhi cảm ứng được cỗ khí tức này quen thuộc thì trong lòng mừng như điên, nhưng cũng có chút lo lắng, bởi vì nàng ta biết thực lực của Vu Thương này, nàng ta lo lắng Thủy Băng Nhan không ứng phó được.
Thủy Băng Nhan và Vu Thương cách nhau rất xa, nhưng Thủy Băng Nhan lại có thể sử dụng phá môn rất kỳ diệu, đứng ở một khoảng cách là có thể đóng băng được Vu Thương.
Thẩm Tường cũng nhân dịp hiện tại, thi triển cách không thủ vật, từ đằng xa nắm lấy đoạt lại chiếc lồng nhốt Nguyệt Nhi, sau đó mang theo Thủy Băng Nhan nhanh chóng thuấn di đi.
Ngay vào lúc Thẩm Tường vừa mới thuấn đi rời đi, chỗ mà hắn đứng vừa rồi đã sinh ra một tiếng nổ rất mạnh, trong nháy mắt đã biến thành một cái hố cực lớn.
Thủy Băng Nhan đống băng Vu Thương cũng chỉ có thể đóng băng được trong thời gian ngắn ngủi, nhưng lại đủ để Thẩm Tường cứu Nguyệt Nhi đi.
"Ta có thể đánh thắng được hắn." Thủy Băng Nhan thấp giọng nói.
"Đánh thắng được cũng không được đánh, mục tiêu của chúng ta là cứu Nguyệt Nhi." Thẩm Tường mang theo nàng ta thuấn di nhanh chóng, Thủy Băng Nhan tuy rằng nói như vậy nhưng sau khi Thủy Băng Nhan và Vu Thương bộc phát chiến đấu thì bên Tinh Nguyệt Thần tộc kia nói không chừng sẽ có trưởng lão tới trợ giúp, tới lúc đó Thủy Băng Nhan sẽ rơi vào thế bất lợi.
Thẩm Tường vô cùng tin tưởng đối với bản lĩnh chạy trốn của mình, lại thêm hắn ẩn nấp đi khí tức của mình, Vu Thương kia chắc chắn không cách nào phát hiện ra hắn, vừa rồi hắn và Thủy Băng Nhan tới gần, Vu Thương đều không phát giác ra, làm cho Vu Thương tức giận nhất là hắn không biết là ai cứu Nguyệt Nhi đi, ở hiện trường cũng không để lại một chút khí tức nào.
Ba ngày qua đi, Thẩm Tường dốc hết toàn lục thuấn di ba ngày, hắn đã về tới Chí Tôn thần điện, hắn cũng không có đi tới Tụ Anh thần thành, bởi vì hắn cảm thấy chỗ đó không đủ an toàn.
Bên trong tầng hầm của Đan đường thứ mười, Thẩm Tường thả Nguyệt Nhi từ trong chiếc lồng kia ra.
"Lần này tốt, thứ chuyên dùng để bắt ngươi đã nằm trong tay của ta, xem bọn hắn sau này còn có thể bắt được ngươi không." Thẩm Tường cười nói, nhìn vào mâm tròn trong tay, sau đó thu lại.
Nguyệt Nhi bổ nhào vào trong ngực Thủy Băng Nhan, Thủy Băng Nhan ôm nàng ta thật chặt.
"Thẩm Tường, cám ơn ngươi, ta còn tưởng rằng ta sắp xong đời rồi." Nguyệt Nhi rất cảm kích nhìn vào Thẩm Tường.
"Khách khí cái gì, chúng ta thế nhưng là bằng hữu, đúng, làm sao mà ngươi lại đi tới cái nơi kia, lão gia hỏa kia hiểu rất rõ ngươi sẽ đi tới chỗ đó." Thẩm Tường nói.
"Ta cũng không biết, ta chẳng qua là cảm thấy ta đột nhiên muốn đi tới nơi đó, cho nên ta mới đi, nào ngờ hắn lại đột nhiên chạy tới." Nguyệt Nhi nói ra: "Ta đi tới cái chỗ kia, trong đầu lại đột nhiên tuôn ra cảm giác rất quen thuộc, Tinh Huyết thuẫn trước đó mà ta thi triển cũng là vào lúc đó thì ký ức xuất hiện."
Thủy Băng Nhan hỏi: "Như vậy ngươi muốn khôi phục ký ức, có phải là phải đi tới chỗ đó hay không?"
Chỗ đó bây giờ chắc chắn được đám người Vu Thương phái ra rất nhiều lực lượng đi tìm kiếm, cho nên tuyệt không thể quay lại.
Nguyệt Nhi lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, hiện tại ta cảm thấy coi như không tìm được những ký ức kia cũng không sao cả, có thể có được ký ức cùng với các ngươi như vậy là đủ rồi."
Nguyệt Nhi cảm thấy chỉ có ký ức đi cùng mấy người Thẩm Tường mới là chân thực, ký ức trước đó của nàng ta đều là người khác rót vào, đồng thời còn bị sửa chữa, cho nênn đối với nàng mà nói, những ký ức này rất quý giá.
Lúc Thẩm Tường trở về đã dùng thứ gì đó bao chiếc lồng lại, hơn nữa còn là ở vào ban đêm cho nên không bị ai phát hiện, hiện tại hắn cũng không thể để Nguyệt Nhi lộ diện một cách tùy ý, bằng không Tinh Nguyệt Thần tộc vì bắt được nàng ta khẳng định sẽ không tiếc tất cả, tới lúc đó rất có thể sẽ khai chiến với Chí Tôn thần điện.
Phùng Vũ Khiết biết Thẩm Tường trở về cho nên lập tức trở về Đường thứ mười.
"Nguyệt Nhi." Phùng Vũ Khiết trông thấy Nguyệt Nhi bay nhào tới, vội vàng ôm lấy nàng ta sau đó vô cùng yêu thương vuốt vuốt trên bộ lông của nàng ta: "Làm ta lo lắng chết đi được."
"Sau này ta sẽ không để các ngươi lo lắng." Tình cảm giữa Nguyệt Nhi và Phùng Vũ Khiết vô cùng tốt, giống như Thủy Băng Nhan vậy, giống như là người thân.
Thẩm Tường cười nói: "Còn may, ta còn có thể theo kịp so tài đi."
Phùng Vũ Khiết nói ra: "Bởi vì nhiều thế lực so tài cùng một chỗ, cho nên thời gian dời lại sau một chút, sẽ bắt đầu sau một tháng nữa, thời gian còn rất nhiều."
"Thẩm Tường, có thể giúp ta đi tới cái chỗ kia tìm một vật không, ta cảm thấy chỗ đó có một thứ gì đó rất quan trọng, cho nên mỗi lần Luân Hồi tế sắp tới, thứ kia sẽ kêu gọi ta đi tới nơi đó, đám người Vu Thường bọn họ cũng không biết chuyện này, nếu như có thể tìm được món đồ kia, tới lúc đó nói không chừng ta có thể khôi phục lực lượng mạnh hơn." Nguyệt Nhi cảm thấy khôi phục ký ức đã không còn quan trọng, nhưng nàng lại rất cần có được lực lượng cường đại một cách nhanh chóng, hiện tại nàng ta có người cần bảo vệ, Phùng Vũ Khiết và Thủy Băng Nhan bởi vì đi cùng với nàng, nói không chừng sẽ bị liên lụy.
"Được." Chính Thẩm Tường hành động một mình vẫn là rất an toàn, Nguyệt Nhi cũng biết điểm này.
Vì trợ giúp Nguyệt Nhi, Thẩm Tường chắc chắn sẽ không từ chối, hắn cũng hy vọng Nguyệt Nhi có thể có được lực lượng cường đại.
P/S: Ta thích nào ... chương 7.