Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2032 - Chương 2032 - Thần Quốc Xuất Thủ

Chương 2032 - Thần quốc xuất thủ
Chương 2032 - Thần quốc xuất thủ

Thẩm Tường từ bên trong Thần Hải của Thôn Tinh Thần Ngưu tìm được hai đạo thần hồn, đây coi như là rất tốt, hắn cũng đã bắt đầu lấy hai đạo thần hồn này ra, dẫn tới ở cốt cách ở trên cánh tay trái của hắn.

Ngay vào lúc hắn vừa mới bắt đầu, những cường giả Thần quốc kia đã từ không trung hạ xuống, đây là mấy tên trung niên, sau đó lại có mấy tên lão giả cũng lần lượt xuất hiện, thế lực đều rất cường đại, vừa nhìn đã biết đều là vượt qua câp bậc Thái Thần, nhưng bọn hắn vừa rồi đều không phải là đối thủ của Thôn Tinh Thần Ngưu.

Lúc này Dương Thiên Nghị bị thương, đám người này nếu như hợp lực, Dương Thiên Nghị nói không chừng thật đúng là đánh không lại bọn hắn.

"Nhanh dừng tay, Thần hồn này ngươi không xứng có được." Tên trung niên áo giáp đen kia nói với giọng nói lạnh lùng, trong ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ tham lam, vừa nhìn đã biết hắn cũng muốn lấy được cái Thần hồn này.

"Nếu như ta không xứng vậy thì ngươi càng không xứng." Trong lòng Thẩm Tường rất tức giận, mà lúc này đám người Bạch Hổ và Tề Thí đều thi nhau lao tới.

Tề Thí lạnh lùng nói ra: "Các ngươi muốn làm gì, các ngươ vừa rồi cũng đã trông thấy là ai đánh bại con trâu này, người ta đưa con trâu này cho Thẩm Tường, các ngươi dựa vào cái gì mà nói hắn không xứng?"

Tên trung niên áo giáp đen kia cũng không sợ Tề Thí, dù sao hắn mạnh hơn so với Tề Thí: "Ta nói không cừng là không xứng."

Trung niên áo giáp đen nói xong, một quyền đánh về phía đầu cảu Thẩm Tường, ra tay vô cùng hung ác, một quyền này là đủ để Thẩm Tường bị mất mạng.

Tề Thí vung chiến đao lên, Bạch Hổ phóng xuất ra một luồng khói đen, Chu Tước quất ra một roi lửa... thi nhau ngăn cản công kích của người trung niên áo giáp đen này.

Quyền của trung niên áo giáp đen bị cản lại, cũng bởi vậy mà bị chọc giận.

Xem điệu bộ này, đại chiến là không thể tránh khỏi, ngay vào lúc trung niên áo giáp đen này lấy ra một thanh trường đao, lão thiết kê không biết từ chỗ nào chui ra, động tác rất nhanh chóng, trong tay nắm chặt một cái đoản đao, đi tới đằng sau người trung niên áo giáp đen này, nhanh chóng xuyên thủng sức chịu đựng của trung niên áo giáp đen.

Mọi chuyện xảy ra đều không có người nào ngờ tới, đặc biệt là trung niên áo giáp đen, hắn không nghĩ tới lão đầu Chí Tôn thần điện vậy mà lại đánh lén hắn, hơn nữa động tác còn gọn gàng linh hoạt như thế.

Lão thiết kê rất âm, sau khi đắc thủ cũng chạy rất nhanh, chóng chớp mắt đã không thấy hình bóng, mà vết thương đằng sau lưng của trung niên áo giáp đen cũng bốc lên trận trận khói đen, vừa nhìn đã biết đoản đao kia của lão thiết kê chứa kịch độc.

Lão thiết kê có thực lực Thái Thần đỉnh phong, có mười chín thần cách, mà trung niên áo giáp đen này thì có hai mươi mốt thần cách, nhưng bây giờ hắn lại bị lão thiết kê đánh bại.

"Nhanh, diệt đám khốn kiếp này." Trung niên áo giáp đen che vết thương sau lưng, điên cuồng nuốt Thần đan vào, da của hắn đã bắt đầu biến thành đen.

Một tên trung niên áo giáp vàng kim hô lên: "Chúng ta cùng nhau giết hắn, bên trong cơ thể của Thần Ngưu có rất nhiều thần hồn và thần cách, tới lúc đó chia đều."

Tên nam tử áo đỏ ở trên không trung nhìn xuống thì hừ lạnh nói: "Lúc bọn họ tới cũng đã được nói không được nhúng tay vào chuyện ở nơi này, nhưng nhìn thấy Thần Ngưu thất bại thì sinh ra tâm tư thôn tính, đương nhiên, bọn họ trở về cũng sẽ không bị trách cứ, bởi vì bọn hắn đạt được Thần Ngưu, nhưng bây giờ xem ra bọn họ không đắc thủ dễ dàng như vậy."

Lão tùy tùng thở dài: "Đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật là khiến người kinh ngạc, không thể không nói, Thẩm Tường này cũng là nhân vật, vậy mà có thể biết được cường giả bực này, hơn nữa nhiều người còn bảo vệ lấy hắn như vậy."

Nam tử mặc áo đỏ khẽ gật đầu: "Đây đều là bằng hữu của hắn, chuyện này là đương nhiên."

...

Trong lòng Thẩm Tường lập tức nóng giận, nhưng lúc này đang là lúc hắn thôn phệ, căn bản không có cách đình chỉ, bằng không bản thân hắn cũng bởi vậy mà chịu tới thương tích vô cùng nghiêm trọng.

"Dương đạ ca, ngươi bây giờ sao rồi." Thẩm Tường hỏi.

"Ta còn được." Dương Thiên Nghị cố gắng đứng lên, nhưng vừa mới đứng vững thì phun ra một ngụm máu, sau đó lại ngồi bệt ở mặt đất.

Lạc Thiên Quân và Chúc Hướng Viễn đều thi nhau chạy tới, tuy rằng bọn họ biết mình không địch lại những cường giả tới từ Thần quốc kia, nhưng bọn hắn cũng không thể đứng nhìn Thẩm Tường bị bọn họ chém giết.

Không sai biệt lắm mười tên cường giả Thần quốc thi nhau tiến công, bọn họ không lấy ra binh khí, chỉ dùng lực lượng trong Thần Hải, ở trong chớp mắt đã ngăn chặn đám người Tề Thí.

"Đám khốn kiếp nhà các ngươi đều chờ đó cho ta, chờ lão tử có được lực lượng Sư Hoàng, trước tiên đi tiêu diệt cẩu quốc các ngươi." Tề Thí tức giận nói, hóa thành một con sư tử khổng lồ màu trắng, lúc này Thần Sư tộc của hắn cũng thi nhau tới.

Một lão giả của Thần quốc cười lạnh nói: "Các ngươi đều đại chiến một trận, tiêu hao nhiều như vậy, chứ đừng nói bản thân các ngươi đều là một đám gia hỏa trùng sinh còn chưa khôi phục lại được bao nhiêu thực lực, hiện tại chúng ta giết chết các ngươi cũng có thể tránh cho sau này các ngươi tạo thành tổn thất thật lớn đối với Thần quốc chúng ta."

Trong khi nói chuyện, Bạch Hổ và Tề Thí được bốn tên lão giả vây công, bọn họ phối hợp tới hết sức ăn ý, sử dụng bốn cái trường côn công kích, phòng ngự của Bạch Hổ và Tề Thí chẳng mấy chốc đã bị phá ra, sau đó lại xuất hiện một trận mưa kiếm, những lão giả Thần quốc này sử dụng Thần khí phá bảo công kích, đã tới độ xuất thần nhập hóa, rất sắc bén, Chu Tước tới cũng rơi vào trong đó, bị mấy lão giả này sử dụng các loại Thần khí pháp bảo cường đại công kích điên cuồng.

Bên Lạc Thiên Quân và Chúc Hướng Viễn cũng không tốt mấy, bọn họ đối mặt với mấy tên nam tử trung niên kia càng lợi hại hơn, không sử dụng thủ đoạn gì, chỉ là quyền đấm cước đá, cũng đã để cho bọn họ liên tục bại lui, trên tu vi vốn đã có chênh lệch rất lớn, mà đối phương lại có nhiều người.

"Nhanh diệt đám khốn kiếp bọn hắn." Trung niên áo giáp đen trúng độc điên gầm thét điên cuồng, hắn cảm nhận được tình huống của mình rất tồi tệ, cho nên càng tức giận hơn.

Tâm tình của đám người Tề Thí vào lúc này đều rất nặng nề, bởi vì không còn cứu trợ, bọn họ chắc chắn sẽ xong đời.

Vốn là Mục Thần và Tiêu Trường Nhạc đều muốn tới, nhưng Bạch Hổ truyền âm cho bọn hắn, để bọn hắn không xuất thủ, đối diện với đám cường giả Thần quốc này có thêm hai người bọn họ cũng không có trợ giúp gì, ngược lại bởi vậy còn sẽ hại Lục Đạo thần điện và Chí Tôn thần điện.

Sách lược của mấy người Bạch Hổ chính là cố gắng kéo dài thời gian, chỉ có thể ký thác kỳ vọng vào trên Thẩm Tường và Dương Thiên Nghị.

"Không dùng chút lực lượng vẫn là rất khó giết." Một tên nam tử áo giáp vàng kim nhìn ra được đám người Bạch Hổ đang có ý đồ kéo dài thời gian, cười lạnh một tiếng, bàn tay lập tức bùng lên ánh sáng vàng, chụp về phía Lạc Thiên Quân.

"Đường chủ." Nơi xa truyền tới một tiếng kêu khẽ, đây là tiếng kêu của Thủy Băng Nhan.

Trong một cái nháy mắt Thủy Băng Nhan đã tới bên cạnh Lạc Thiên Quân, từng đợt hàn khí đáng sợ trên người nàng cũng khiến cường giả Thần quốc chấn kinh, bởi vì lúc này dưới chân bọn hắn đều bị hàn băng đông cứng, hàn lực nhanh chóng tràn vào bên trong thân thể của bọn hắn.

Trong lòng Thẩm Tường đột nhiên trở nên rất lo lắng, Thủy Băng Nhan tuy rằng mạnh, nhưng thực lực của nàng cũng có hạn, bây giờ cũng rơi vào trong trận chiến đấu này, đây cũng không phải là chuyện tốt.

Đám người Bạch Hổ không nghĩ tới, nữ tử bình thường trông ngây thơ đơn thuần này vậy mà lại có lực lượng đáng sợ như thế, cách làm cũng rất làm cho người cảm động, vậy mà vì cứu bọn họ cũng không sợ bị cuốn vào trong trận chiến đấu có thực lực cách biệt xa này.

"Nha đầu ngốc, ngươi tới làm gì." Trong lòng Lạc Thiên Quân rất cảm động, nhưng lại nói lời trách cứ, bởi vì hắn cũng hiểu rõ Thủy Băng Nhan không có khả năng ngăn cản được cường giả những Thần quốc này.

Tề Thí hóa thành sư tử màu trắng khổng lồ cũng vào lúc này tiến hành phản kích, vọt tới trước mặt một lão giả bị đóng băng, gầm lên tức giận, xé lão giả này thành từng mảnh nhỏ.

P/S: ta thích nào ... chương 1.

Bình Luận (0)
Comment