Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2057 - Chương 2057 - Mỹ Nhân Thôn

Chương 2057 - Mỹ nhân thôn
Chương 2057 - Mỹ nhân thôn

Ở cái nơi rất an toàn này, Lữ Thấm Liên cũng không cần lo lắng đam Tiểu Tinh Linh kia, nàng ta mang theo Thẩm Tường đi dọc theo một con sông nhỏ, đi vào trong một cái thôn nhỏ rất yên tĩnh.

Thẩm Tường hết nhìn đông tới nhìn tây, cho rằng có thể trông thấy một số nữ tử xinh đẹp, hắn thế nhưng là nghe nói Lữ Kỳ Liên tiếp quản toàn bộ Thần Nữ điện, có lẽ sẽ có rất nhiều mỹ nhân tụ tập ở chỗ này.

Nhưng bây giờ hắn lại thất vọng, bởi vì hắn không trông thấy một bóng người nào.

"Tại sao không có người a." Thẩm Tường đi theo bước chân của Lữ Thấm Liên, hỏi.

"Có thể là tỷ tỷ biết ngươi tới nơi này cho nên bảo các nàng đừng chạy loạn khắp nơi, lo lắng sẽ bị ngươi hại a." Lữ Thấm Liên cười khanh khách mà nói: "Nói đùa thôi, phần lớn các tỷ muội đều đi ra ngoài, các nàng đều không phải cả ngày ở nơi đây."

"Ra ngoài làm gì, còn đi nhiều người như vậy?" Thẩm Tường đi một đoạn đườn, thế nhưng là ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.

"Tiến hành các loại huấn luyện a, đây đều là có sắp xếp, có thể phải đi một đoạn thời gian." Lữ Thấm Liên chỉ vào một tòa sơn trang nhỏ ở phía trước, nói ra: "Băng Nhan ở trong đó."

Lúc này Thẩm Tường đã nghe thấy tiếng cười nói như tiếng chuông bạc của các nữ tử kia, chỉ có giọng nói của Thủy Băng Nhan là tương đối quen thuộc.

Lữ Thấm Liên mang theo Thẩm Tường vừa mới tới gần sơn trang nhỏ thì Thủy Băng Nhan đã từ bên trong bay ra ngoài, lúc này trên người nàng ta mặc một bộ váy đỏ hoa lệ, trông rất xinh đẹp, mặc dù Thẩm Tường chỉ có một đoạn thời gian không gặp nàng ta, nhưng nàng lại trở nên rất mạnh, tuy nhiên vẫn giống như trước kia, đôi mắt đẹp kia vẫn rất hồn nhiên.

"Thẩm đại ca, Nguyệt Nhi." Thủy Băng Nhan hết sức kích động, Nguyệt Nhi cũng bay nhào tới trong ngực của nàng, nàng ta đi theo Phùng Vũ Khiết trở về thế giới Cửu Thiên, bởi vì nơi này có khoảng thời gian khác với ở Thái Thần cảnh, cho thời gian nàng ta ở chỗ này đã trôi qua rất lâu, nàng ta rất nhớ Nguyệt Nhi và Thẩm Tường.

Lúc này trong sơn trang nhỏ kia cũng có mấy nữ tử dung mạo xinh đẹp dáng người yểu điệu đi ra, các nàng đều mở to hai mắt nhìn vào Thẩm Tường, khắp khuôn mặt là vẻ ngạc nhiên, giống như thể đây là lần đầu tiên trông thấy nam nhân vậy.

"Lữ trưởng lão, hắn chính là Thẩm Tường trong lời đồn." Một nữ tử váy lam nhỏ giọng mà hỏi, nàng ta trông thấy Thẩm Từng mỉm cười nhìn vào nàng ta, khuôn mặt đỏ lên một chút liền cúi đầu xuống, không còn dám nhìn Thẩm Tường.

Lữ Thấm Liên trông thấy đôi mắt xấu xa kia của Thẩm Tường đang hung hăng nhìn vào trên người mấy nữ tử kia, nàng ta đi qua vỗ vào vai Thẩm Tường một cái, dịu dàng nói: "Tiểu bại hoại, thành thật một chút, đừng gieo họa đám tiểu tỷ muội."

"Các ngươi đều trở về đi, Thẩm Tường này thế nhưng là một tên đại bại hoại, là chủng loại rất xấu rất xấu kia." Lữ Thấm Liên nói với mấy nữ tử kia.

"Xấu tới mức nào?" Một nữ tử mặc váy tím có khuôn mặt trứng ngỗng cười khẽ một tiếng, lại nhìn sang gương mặt đẹp trai của Thẩm Tường.

Lữ Thấm Liên đang định trả lời, chỉ nghe thấy một giọng nói khác truyền tới: "Ngươi chỉ cần làm quen với hắn, hắn sẽ tìm cơ hội nhìn lén các ngươi tắm rửa, hoặc là động tay động chân ở trên người các ngươi..."

Đây là giọng nói của Long Tuyết Di, Thẩm Tường chỉ có thể lắc đầu cười khổ, Long Tuyết Di cái con Long xấu xa này, bắt được cơ hội tốt này chắc chắn sẽ dùng sức để chửi bới hắn.

"Không đúng rồi, Băng Nhan nói, Thẩm đại ca là người tốt." Nữ tử xing đẹp có khuôn mặt trứng ngỗng kia nói.

Long Tuyết Di mặc lên một bộ váy trắng, từ tiểu sơn trang kia bay nhảy mà ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, lúc mỉm cười mang theo một loại quyến rũ, nàng ta đi tới bên cạnh Băng Nhan, sau khi nhéo Nguyệt Nhi một cái, nói ra: "Các ngươi cũng không phải không biết Băng Nhan dễ bị lừa, cho nên nàng mới nói như vậy."

Thẩm Tường đi tới, đột nhiên chộp vào khuôn mặt xinh đẹp kia của Long Tuyết Di, cười mắng: "Long xấu xa, ở nơi này chửi bới nói xấu hình tượng vinh quang của ta."

Thẩm Tường mỉm cười với mấy nữ tử kia: "Mấy vị muội muội xinh đẹp, đừng nghe các nàng nói bậy bạ, ta mà thật xấu như vậy thì các nàng không thể có quan hệ với ta tốt như vậy."

Long Tuyết Di xì một tiếng, tháo tay Thẩm Tường ra khỏi mặt mình.

Mấy nữ tử kia cũng cảm thấy như vậy, các nàng đều lễ phép cười cười với Thẩm Tường, sau đó rời khỏi sơn trang, cũng không biết đi làm cái gì.

"Nơi này thật yên tĩnh a." Thẩm Tường nói, lúc này Thủy Băng Nhan đi tới kéo cánh tay của hắn, đưa hắn vào trong sơn trang, ngồi xuống trong một cái đình viện, lấy ra các loại quả và đồ uống ngon.

Lữ Thấm Liên nói ra: "Các ngươi ở chỗ này từ từ mà trò chuyện, ta phải đi luyện độc."

"Ngày nào cũng bận rộn như vậy sao?" Thẩm Tường ăn một loại quả màu đỏ, trông rất điềm đạm.

Lữ Thấm Liên đi ra sơn trang, cũng không biết đi tới chỗ nào, lúc này nơi này chỉ còn Long Tuyết Di, Thủy Băng Nhan và hắn.

"Tất cả mọi người đều rất bận rộn, đều có việc phải làm, trong thôn có rất nhiều tỷ muội phải ra ngoài tu hành, mà Tiên Tiên và Mộng Nhi các nàng những người am hiểu luyện khí cũng đang luyện chế trận bàn, Hương Nguyệt tỷ và Mị Dao tỷ các nàng thì đang luyện đan, Thiến Hương và U Lan hai nha đầu này thì đều ra ngoài chém chém giết giết." Long Tuyết Di nói.

Thẩm Tường cười nói: "Không phải ngươi rất nhàn sao?"

"Nơi nào nhàn, chỉ là hôn này ta vừa đúng nhàn nhã thôi, ta bây giờ thế nhưng là tổng giáo đầu." Long Tuyết Di nói rất đắc ý.

Thẩm Tường đang muốn trêu chọc vài câu, chỉ thấy một bóng hồng bỗng nhiên nhanh chóng đi tới.

"Tuyết Di ... Ta cần giúp ..." Nữ tử này vừa mới nói xong, đã nhìn thấy Thẩm Tường ở một bên, kinh hô: "Sư đệ."

Nữ tử áo đỏ này chính là Vương Cẩn Thi con gái của Kiếm Thần.

"Sư tỷ tốt chứ?" Thẩm Tường cười cười nói: "Có chuyện gì muốn giúp đây?"

"Ngươi có thể trở về là tốt rồi, làm ta lo lắng chết a." Vương Cẩn Thi véo véo má của Thẩm Tường, cười cười, nhớ tới mình còn có chuyện quan trọng, nàng ta nghiêm túc nói: "Chúng ta đang thăm dò tin tức của Địa Ngục môn, có một số phát hiện, nhưng cần người có năng lực ẩn nấp rất mạnh mới có thể trà trộn đi vào, ta, Thiến Hương và U Lan đều không làm được, cho nên bọn họ để cho ta trở về gọi người."

Thẩm Tường cười thầm: "Ngươi để U Lan và Thiến Hương hai nha đầu này ở đó, đoán chừng sẽ thất bại, các nàng không phải người có được sự kiên nhẫn, đoán chừng đã giết vào rồi."

Long Tuyết Di cười hì hì nói: "Chuyện này không cần lo lắng, hai nha đầu bọn họ có chuyển biến rất lớn, không còn điên rồ giống như trước nữa, tiểu Thi tỷ, ngươi đi cùng hắn đi thôi, năng lực ẩn nấp rất mạnh thì chỉ có tên này."

"Có mất nhiều thời gian không? Hay là ta đi gặp Tiên Tiên các nàng trước một chút." Thẩm Tường nói.

"Nhanh thì ngày mai có thể trở về, có trận bàn truyền tống, rất nhanh." Vương Cẩn Thi đã nắm lấy Thẩm Tường chạy ra bên ngoài, nàng ta đưa Thẩm Tường đi tới một cái nơi được phủ kín bởi gạch xanh ở trong thôn, ở chỗ này có rất nhiều lỗ nhỏ, dưới mỗi một cái lỗ nhỏ đều có tảng đá phát sáng.

"Đây là cái gì?" Thẩm Tường chỉ cảm thấy có một nguồn năng lượng rất nồng đậm được phong tỏa ở bên trong chùm ánh sáng trắng kia.

"Năng lượng dùng để truyền tống, dẫn ra từ long mạch ở dưới." Vương Cẩn Thi lấy một khối trận bàn ra, đặt ở trên một cái hố nhỏ phát sáng.

Thẩm Tường cũng đi tới, Vương Cẩn Thi nói ra: "Đây là Mộng Nhi các nàng luyện chế cho chúng ta, chuyên môn dùng để truyền tống, bên trong trận bàn tuy rằng ẩn chứa năng lượng cần để truyền tống, nhưng ở lúc có thể thì vẫn là sử dụng năng lượng ở chỗ này thì vẫn tương đối tốt hơn, đỡ cho sau đó cần phải chứa đầy năng lượng."

"Các nàng thật sự là lợi hại, nghiên cứu ra nhiều thứ cổ quái kỳ lạ như vậy." Thẩm Tường cười nói, trận bàn đã mở ra, mang theo hắn và Vương Cẩn Thi truyền tống đi.

Vương Cẩn Thi là con gái của Kiếm Thần, nàng ta sớm đã được Lữ Kỳ Liên để mắt tới, cho nên cũng gia nhập vào hàng ngũ của Lữ Kỳ Liên, Thẩm Tường cũng không phải quá ngoài ý muốn.

P/S: Ta thích nào ... chương 2.

Bình Luận (0)
Comment