"Tiểu bại hoại, ngươi không sợ bị hạ độc chết sao? Độc của ta bây giờ thế nhưng là rất lợi hại ..." Lữ Thấm Liên tuy rằng đang giãy dụa, nhưng trên mặt lại đầy nụ cười yêu kiều, ánh mắt còn tràn ngập một loại chờ mong.
"Chết cũng đáng giá." Thẩm Tường cười hì hì nói, nhẹ nhàng ôm lấy Lữ Thấm Liên, hôn vào môi anh đào của nàng mấy lần, nàng ta cũng không còn phản kháng mà còn phối hợp với Thẩm Tường.
Lữ Thấm Liên lúc này cũng không biết làm sao, thân thể cảm thấy ấm áp, còn phóng xuất ra một cỗ mùi thơm cơ thể làm cho người mê say, khiến cho Thẩm Tường hung hăng hít sâu một hơi.
"Đó là độc của ta ... không khống chế nổi." Trong khi Lữ Thấm Liên nói, trong miệng nhỏ cũng phun ra mùi hương đậm đặc, ngay sau khi Thẩm Tường hít vào vài hơi thì càng thêm mê luyến đối với loại mùi thơm này.
Lữ Thấm Liên vốn còn có chút lo lắng, nhưng trông thấy Thẩm Tường hít vào vài hơi mà không bị làm sao cả, cho nên cũng an lòng, Thẩm Tường bây giờ tu luyện ra cốt cách, thân thể đã rất cường hãn, có thể chống lại loại độc tố trên người của Lữ Thấm Liên.
"Ngô ... Tiểu bại hoại." Lữ Thấm Liên cảm nhận được Thẩm Tường rất bị nàng cuốn hút, ôm nàng ta cũng ôm rất chặt, nàng ta dừng như cũng có chút mê say, trong lúc bất tri bất giác đã hôn tới say đắm với Thẩm Tường, lăn lộn bên trong mặt cỏ mềm mại.
Gần nửa canh giờ trôi qua, Lữ Thấm Liền tỉnh lại từ trong mê say, thân thể cũng bị bàn tay xấu xa của Thẩm Tường vuốt ve qua, bởi vì nàng ta lo lắng hai người bọn họ sẽ ở loại hoàn cảnh này làm ra loại chuyện thân mật kia, cho nên nàng không thể không nhanh chóng ngăn cản loại chuyện này xảy ra, miễn cho lát nữa một số người nhìn thấy vậy thì rất không ổn.
"Đủ rồi, ở chỗ này không được." Lữ Thấm Liên có chút thẹn thùng mà nói, cái mũi đáng yêu kia của nàng ta nhíu lại, từ trên người Thẩm Tường ngửi được mùi thơm cơ thể trên người nàng còn sót lại, tuy rằng không có độc tính, nhưng một khi tới gần mà nói thì chắc chắn sẽ bị đoán được.
Nguyệt Nhi cũng vào lúc này bay ra ngoài, nàng ta rất rõ ràng là sớm đã trở về chỉ là không muốn đánh nhiễu tới Thẩm Tường, cho nên mới trốn tránh ở bên cạnh, đối với Thẩm Tường nàng ta cũng không cảm thấy kỳ lạ gì, trước đó lúc Lữ Kỳ Liên và Nhan Tử Lan thân mật với Thẩm Tường, nàng cũng không phải là không trông thấy.
"Trên người ngươi có mùi thơm của ta, nhanh xử lý đi, nếu để tỷ tỷ của ta phát hiện thì sẽ không tốt, ta luôn cảm thấy trong nội tâm nàng có một chút mâu thuẫn với ngươi." Lữ Thấm Liên nói, có chút lo lắng chuyện của mình và Thẩm Tường bị tỷ tỷ của nàng phát hiện ra.
Thẩm Tường cười hắc hắc nói: "Uổng cho ngươi còn là muội muội của nàng, nàng ta vậy cũng là giả vờ, nàng ta sớm đã tốt với ta rồi ... hắc hắc, Tiên Tiên và Mộng Nhi tỷ các nàng đều biết, còn cùng ngủ chung trong chăn lớn với ta."
"A." Lữ Thấm Liên rất giật mình, nàng ta không nghĩ tới Lữ Kỳ Liên vậy mà đã từng làm chuyện đó với Thẩm Tường, còn từng cùng làm một chỗ với nữ nhân khác của Thẩm Tường, nàng ta nghĩ tới những chuyện kia mà mặt ngọc đã đỏ bừng hơn.
"Thấm Liên tỷ, mang ta đi gặp Băng Nhân đi, tuy rằng nàng ta và ta tách ra không bao lâu, nhưng khoảng thời gian giữa Thái Thần cảnh và nơi này là khác nhau, đối với nàng mà nói thì tách ra với ta đã rất lâu." Nguyệt Nhi bay tới trước người Lữ Thấm Liên, để nàng ta ôm.
Lữ Thấm Liên có chút lo lắng nói ra: "Nguyệt Nhi, trên người của ta có độc, ta lo lắng sẽ độc tới ngươi." Ở trong mắt nàng, Nguyệt Nhi nói thế nào cũng là một con mèo nhỏ, nàng ta lo lắng cho mình trong lúc vô tình phóng thích loại độc hương kia, Nguyệt Nhi sẽ chịu không được.
"Không sao, vừa rồi ta cũng ngửi được loại độc kia, thật ra thì ta biết bản thể của ngươi là một đóa hoa sen, ta không có đoán sai đi, có lẽ là Tình Độc Đế Liên." Nguyệt Nhi rất nghịch ngợm chà xát lấy ngực của Lữ Thấm Liên, thấy vậy Thẩm Tường hết sức ghen tỵ.
"Ta là ... Tình Độc Đế Liên." Lữ Thấm Liên vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này: "Ta từng hỏi Phùng tỷ tỷ, nàng ta cũng không biết ta có lai lịch gì, ngay cả Lữ bà bà thì càng không biết, không nghĩ tới ngươi vậy mà biết, Tình Độc Đế Liên này có chỗ nào đặc biệt sao?"
Thẩm Tường cũng rất muốn biết, lúc lần đầu tiên hắn thiếu chút nữa thì bị mùi thơm quái dị trên người Lữ Thấm Liên hạ độc chết thì biết Lữ Thấm Liên không phải loại hoa sen bình thường.
Nguyệt Nhi nói ra: "Hơi đặc biệt chính là tình độc trên người ngươi, cũng chính là loại mùi thơm cơ thể vừa rồi kia, thật ra thì ngươi không cần lo lắng, loại mùi thơm cơ thể này có quan hệ rất lớn với tâm tư tình cảm của ngươi, nếu như ban đầu ngươi không khống chế được thì loại độc này chính là kịch độc, coi như người có năng lực kháng độc rất mạnh đều gặp phải xui xẻo, khống chế không nổi loại độc này thì rất dễ dàng mang tới tại họa cho người bên cạnh."
Lữ Thấm Liên khẽ gật đầu: "Lúc đầu ta cũng không dám ở cùng một chỗ với người khác, thẳng tới ta có thể khống chế không phóng xuất loại độc này ra... tuy nhiên vừa rồi lại không kiểm soát được."
Nguyệt Nhi cười nói: "Đó là bởi vì một loại cảm xúc nào đó và một loại tình cảm nào đó của ngươi đều đạt tới một loại trạng thái rất phấn khởi, bản thân ngươi là rõ ràng nhất, cho nên mới phóng xuất ra, chỉ có điều tình độc mà ngươi thả ra tương đối đặc thù, là thả ra dành riêng đối với người khác phái mà ngươi yêu mến nhất."
Thẩm Tường vội vàng hỏi: "Có ý tứ gì, ta trúng độc."
"Trúng độc, mà lại là tình độc rất lợi hại, loại độc này cũng chỉ dành cho ngươi, vừa rồi ta ngửi được nhưng không sao cả, bởi vì loại độc này là căn cứ vào tình cảm và cảm xúc mà Thấm Liên tỷ đối với ngươi mà thả ra, nói cách khác, ngươi là ý trung nhân của nàng, là người mà nàng ta yêu nhất, nếu như sau này muốn vứt bỏ nàng ta hoặc là muốn giết nàng, lại hoặc là nàng ta căm hận ngươi ... thì tình độc trên người ngươi sẽ có cơ hội phát tác, về phần sẽ ra sao thì ta cũng không biết, bởi vì chưa từng có ví dụ như vậy." Nguyệt Nhi nói.
Thẩm Tường rùng mình một cái: "Nguyệt Nhi, ta nhận thức ít, ngươi đừng dọa ta a."
Nguyệt Nhi lại nói: "Ta thật không dọa ngươi, Thấm Liên tỷ ngươi có lẽ là rất ít khi dùng loại độc hương trên cơ thể mình đi."
Lữ Thấm Liên đối với loại tình độc này của mình có công hiệu như thế cũng cảm thấy kinh ngạc, có chút không tin, nhưng muốn xác nhận đây có phải là thật hay không, như vậy trừ khi nàng ta phải rất hận Thẩm Tường mới được, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không, yêu còn chưa kịp nữa đây.
"Ta rất ít khi dùng, bởi vì rất nguy hiểm, lo lắng tổn thương tới người bên cạnh." Lữ Thấm Liên khẽ gật đầu.
"Thật ra thì ngươi không cần phải lo lắng về điều đó, bây giờ ngươi có thể tự do giải phóng hương độc trên người của mình, sau đó loại hương độc này sẽ đầu độc người khác theo ý muốn cá nhân của ngươi, sẽ hạ độc được một ai đó, ví dụ như người có tình cảm rất tốt với ngươi, hoặc là những người mà ngươi không hận thù, đều sẽ không trúng độc." Nguyệt Nhi nói ra: "Tình Độc Đế Liên rất hiếm, Tình Độc Đế Liên hóa hình trên cơ bản là không có, ta cũng đều là nhìn thấy được từ ghi chép trên sách cổ."
"Ngươi bây giờ có lẽ là tới giai đoạn thứ hai, có thể khống chế hương độc của mình, nếu như tới giai đoạn thứ ba, hương độc của ngươi sẽ không phải là độc, mà là một loại hương thơm kỳ lạ để giải độc và chữa thương, giai đoạn thứ tư khả năng còn có thể để cho người ta tăng lên lực lượng, thông qua lây nhiễm cảm xúc đối với người khác, kích phát ra lực lượng ẩn tàng sâu trong cơ thể của người khác."
Lữ Thấm Liên rất giật mình: "Thật lợi hại như vậy sao, ta vậy mà không hiểu rõ đối với chuyện của bản thân mình."
Nguyệt Nhi "Meo" một tiếng: "Đây là ta đọc được ở trong sách, có phải thật vậy hay không ta cũng không rõ ràng, tuy nhiên sau này ngươi có thể nghiệm chứng một chút."
Lữ Thấm Liên trông thấy Thẩm Tường bị Nguyệt Nhi nói tới run rẩy trong lòng thì cười khanh khách nói: "Đệ đệ tốt, đừng lo lắng, ta sẽ không hận ngươi." Nói xong, hôn lên má Thẩm Tường một cái để hắn đừng có lo lắng như vậy.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm Băng Nhan." Lữ Thấm Liên ôm Nguyệt Nhi vào trong ngực, khắp khuôn mặt là nụ cười vui mừng, rất cao hứng mà đi trong biển hoa.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.