Mục Thiến Hương trông thấy Vân Tiểu Đao rơi xuống dưới đài thì thở phào nhẹ nhõm: "Nguy hiểm thật, lúc đầu không muốn dùng chiêu này, không nghĩ tới ở chỗ này lại bị buộc lấy ra để dùng."
Phóng xuất ra sáu thanh kiếm cổ quái như vậy, quả thực làm cho người kinh ngạc, tuy nhiên đó cũng không phải là binh khí chân chính của nàng ta, giống như Lãnh U Lan, đều là dùng thần lực của chính mình ngưng tụ mà thành, có một số tu giả chuyên môn tu luyện phương phá này, có thể ở vào thời khắc nguy cấp nhất dùng một bộ phận thần lực ngưng tụ thành thần binh, có thể có được lực lượng mạnh hơn.
Một vòng tranh tài này kết thúc, chỉ còn lại bốn người có thể đi vào trận tiếp theo, tiếp theo lại sẽ tiến hành rút thăm, chỉ cần thu hoạch được được thắng lợi ở vòng này như vậy sẽ có hai cái danh ngạch được xác định, sau đó chính là hai người thua sẽ chiến thêm một trận, chiến thắng liền có thể lấy được danh ngạch cuối cùng kia.
Thẩm Tường và Mục Thiến Hương đều bước vào vòng tiếp theo, bọn họ hiện tại cùng một chỗ với hai nam tử giống y hệt nhau tới rút thăm.
"Các ngươi là hai huynh đệ." Thẩm Tường tò mò hỏi, hai tên nam tử này có tướng mạo thanh tú, quần áo màu trắng, bọn họ đều gật đầu cười.
Sau khi rút thăm xong, Thẩm Tường vậy mà không đối chiến với Mục Thiến Hương, mà là đấu với một tên nam tử trong đó, thái độ của hai huynh đệ này khiêm tốn lễ phép, đại ca tên là Chu Cường, đệ đệ gọi là Chu Thịnh, bọn họ đến từ một tòa thần thành, là hai đứa có trai của người Thành chủ kia.
Thẩm Tường hiểu rõ thực lực của tòa Thần thành này cũng rất không tệ, Thành chủ cũng là một kỳ tài khó gặp, đây đều là hắn từ trong miệng của Vương Cẩn Thi và Nhan Tử Lan mà biết được, cụ thể các nàng cũng không có hiểu cho lắm, Nhan Tử Lan tương đối hoài nghi, nàng ta tuy rằng nghe nói qua về Đại Chu thần thành kia, nhưng lại có rất ít tin tức có liên quan tới tòa thần thành này.
Thẩm Tường và Mục Thiến Hương có thời gian hai canh giờ để nghỉ ngơi, lúc này Nhan Tử Lan các nàng cũng đang thu thập các loại tư liệu của đối thủ nhưng không có thu hoạch được gì.
"Vừa rồi chúng ta đều có chú ý tới chiến đấu của bọn họ, hai người này đều rất mạnh, đều dành chiến thắng dễ như trở bàn tay, cũng có thể là đối thủ của bọn họ quá yếu, không cách nào buộc họ sử dụng ra lực lượng mạnh nhất, tóm lại chiến đấu của bọn họ kết thúc đều rất nhanh, đối thủ của bọn họ đều không cầm cự nổi qua ba chiêu." Đoạn Tam Thường nói, hai huynh đệ này cũng là điểm sáng trong ngày hôm nay.
Mục Thiến Hương nói ra: "Lão ca, chỉ cần chúng ta đều đánh thắng trận này, chúng ta có thể quyết đấu."
Lãnh U Lan cười nói: "Tiểu Hương, bắt đầu thì đừng cất giấu nữa, nhanh chóng lấy ra lực lượng mạnh nhất, miễn cho giống như ta, thực lực chân chính còn chưa phát huy ra thì đã bị đánh bại."
Mục Thiến Hương khẽ gật đầu, mà trong lòng Thẩm Tường thì có chút suy nghĩ, hai huynh đệ họ Chu kia tuy rằng trông rất không tệ, hơn nữa bọn họ còn rất hay nói, bây giờ còn chỉ điểm người vừa này thua bởi bọn họ, để những người kia đều rất cung kính đối với bon họ.
"Đại Chu thần thành ta đi qua một lần, tòa Thần thành này sớm đã tồn tại, mỗi lần có phong ba thì tòa Thần thành này sẽ biến mất một cách thần bí, chờ tới sau khi đại nạn trôi qua thì cái Thần thành này sẽ lại xuất hiện." Hình Phạt Thiên Thần nói ra: "Thành chủ này làm người rất không tệ, ta từng tiếp xúc hai lần, đều bởi vì ta có người truy nã chạy tới Thần thành của hắn, ta chỉ cần lên tiếng chào hỏi với hắn một tiếng thì chẳng mấy chốc hắn đã đưa người ta muốn bắt tới."
"Hai huynh đệ này thật không đơn giản, đối thủ của bọn họ cũng có mấy người không tệ, nhưng đều không sống qua nổi ba chiêu, hơn nữa từ đầu tới cuối, bọn họ đều không dùng qua bất kỳ pháp môn gì, đều là dùng quyền cước vô cùng đơn giản." Cổ Đông Thần nói ra: "Tương đối kỳ quái là, lực lượng mà bọn họ thi triển ra không phải loại lực lượng cứng rắn của nhục thân, cũng không phải thần lực mang theo thuộc tính, vậy rốt cuộc là lực lượng gì."
Tru Ma Thiên Thần lắc đầu: "Ta cũng không nhìn ra được, có thể là cha của bọn hắn khai sáng ra thần công lợi hại gì đó, hoặc là đạt được từ nơi nào, sau khi tu luyện thì có thể thu hoạch được loại lực lượng này, có cơ hội ta cũng muốn lãnh giáo một chút."
Thẩm Tường dùng Đạo Tâm nhãn nhìn thoáng qua huynh đệ họ Chu, vậy mà không phát hiện ra lực lượng lưuu động trên người bọn họ, chỉ có khí lưu hơi mờ nhạt vận chuyển trong cơ thể của bọn họ.
"Nguyệt Nhi, ngươi có ý kiến gì đối với hai huynh đệ kia không? Vừa rồi ngươi ở đây có để ý tới hay không?" Thẩm Tường truyền âm cho Nguyệt Nhi, Thẩm Tường hắn dùng Đạo Tâm nhãn đảo qua tất cả mọi người ở đây, không nhiều thì ít đều có thể trông thấy rõ ràng quỹ tích vận hành lực lượng trong cơ thể những người này.
Nhưng duy chỉ có hai huynh đệ kia là không có, Thẩm Tường cảm thấy hắn cũng đã nhìn ra, chỉ có điều loại lực lượng kia là trong suốt, cho nên hắn có thể trông thấy lực lượng ở trạng thái sương mù hơi mờ.
Trong bất tri bất giác, thời gian nghỉ ngơi đã hết, hai trậnh giao đấu sẽ tiến hành cùng lúc.
Nguyệt Nhi nói ra: "Ta không phát hiện ra cái gì, trừ khi bọn họ có thể sử dụng nhiều loại lực lượng đó hơn, khí tức lực lượng của bọn họ cũng không phải rất rõ ràng."
Thẩm Tường là so tài với đại ca Chu Cường, sau khi lên đài, Chu Cường cười nói: "Thẩm huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay có thể chiến với ngươi một trận xem như thua cũng là vinh hạnh của ta."
"Chu huynh ngươi cũng đừng khiêm tốn, có thẻ đi tới một bước này thì chắc chắn phải có thực lực hơn người mới được." Thẩm Tường cười đáp lại.
"Bắt đầu."
Thẩm Tường biết Chu Cường này bình thường đều là ở trong vòng ba chiêu đánh bại người khác, cho nên ngay từ đầu hắn đã rất cảnh giác, mới dùng phương pháp thận trọng, chính là để cho đối phương xuất kích trước tiên.
Chu Cường quả nhiên là người xuất kích trước, trông hắn chỉ nhẹ nhàng bước mấy bước, nhưng ở trong mắt Thẩm Tường thì thân pháp của hắn lại rất quỷ dị, vậy mà để nhìn tới hoa mắt.
"Đây là thân pháp gì." Thẩm Tường phóng xuất ra lĩnh vực cảm ứng không gian của mình, có thể cảm ứng chuẩn xác mọi động thái ở xung quanh, mà lúc này hắn lại cảm ứng được có tới bảy tám tên Chu Cường ở trên đài, đang đến từ mọi hướng, nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy một tên Chu Cường.
"Ở trên còn có một tên." Thẩm Tường giật mình trong lòng, ở nguy cấp trong nháy mắt, tìm ra được một cái khe hở lao tới, tránh đi nhiều tên Chu Cường cùng tiến công.
Thẩm Tường hơi kinh hãi, vô luận hắn là dùng mắt hay là dùng thần hồn lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy chỉ có một tên Chu Cường, nhưng vừa rồi đột nhiên xuất hiện bảy tám tên, mỗi một tên dùng tốc độ rất nhanh tới gần hắn, đồng thời chứa đầy loại lực lượng quỷ dị kia.
Thẩm Tường tránh đi, nhưng ở một đài giao đấu khác, Mục Thiến Hương không được như vậy, Thẩm Tường chỉ nghe thấy hai tiếng kêu khẽ, Mục Thiến Hương đã bị đánh xuống đài, hơn nữa còn một mặt mê man, rất hiển nhiên nàng ta gặp tình huống giống như Thẩm Tường.
"Không hổ là Thẩm Tường, hắn vậy mà tránh thoát chiêu thứ nhất." Dưới đài những người đã từng đối chiến với Chu Cường kia kinh hộ lên, bọn họ đều trải qua loại công kích rất quỷ dị này, bọn họ rõ ràng là tránh thoát, nhưng vẫn rơi vào trong công kích không hiểu từ đâu mà tới, sau đó ngay sau đó là chiêu thứ hai, tiếp nữa thì bị đánh rơi xuống đài.
Chiến đấu ở bên Mục Thiến Hương đã kết thúc, bị Chu Thịnh dùng hai chiêu dánh bại, Mục Thiến Hương rất không cam lòng, nhưng nàng cũng không thể nói cái gì, bởi vì đối phương là dựa vào thực lực của mình mà đánh bại nàng ta, lúc này nàng ta nghe thấy tiếng bàn tán của những người khác thì biết, hai huynh đệ này đều nắm giữ loại thân pháp công kích quỷ dị kia.
"Tiểu Hương, mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra." Lãnh U Lan vội vàng hỏi, Vương Cẩn Thi, Bạch U U và Bạch Tử Thiến ba lão sư này cũng rất muốn biết, thực lực của Mục Thiến Hương thì các nàng đều hiểu rõ, nhưng lại vẫn như vậy chẳng qua được ba chiêu.
"Ở vừa rồi ít nhất có bốn người từ bốn phương tám hướng công kích ta, hơn nữa tốc độ rất nhanh, ta chỉ tránh đi được hai tên thì bị đánh trúng, sau đó ở ngay chiêu thứ hai sau đó cũng như thế, ta không tránh được cho nên bị đánh xuống." Mục Thiến Hương cau mày, nhìn vào đài giao đấu của Thẩm Tường: "Không hổ là lão ca, vậy mà bình yên vô sự né tránh loại tiến công kia."
P/S: Ta thích nào ... chương 3.