Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2124 - Chương 2124 - Ân Đình

Chương 2124 - Ân Đình
Chương 2124 - Ân Đình

A Đông sững sờ phản ứng lại, vội vàng gật đầu, sau đó chạy nhanh đi.

A Đông ở bên trong Thần Đỉnh đế thành này cũng không có nhà ở, hắn ở bên trong một khu rừng của tòa thành này xây nên một căn nhà gỗ nhỏ, sau khi Thẩm Tường đi theo hắn đi vào trong căn nhà gỗ nhỏ này thì nhìn thấy một lão bà bà nằm ở trên giường.

"Bà bà, ta gây chuyện, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này." A Đông nói với bà bà, một mặt bất đắc dĩ và áy náy.

Lão bà bà kia mở mắt, đôi mắt của bà ta vậy mà vô cùng sáng tỏ, tóc bà ta tuy rằng đã bạc phơ, nhưng làn da trên mặt lại mịn màng như ngọc, vừa nhìn đã biết lão bà bà này có tu vi nhất định, chỉ có điều không biết bởi vì nguyên nhân gì mà nằm trên giường không dậy nổi.

"A Đông có phải ngươi làm hỏng thứ gì cần bồi thường bao nhiêu?" Giọng nói của lão bà bà này vậy mà rất suy yếu, lúc nói chuyện giống như dùng khí lực toàn thân vậy.

"Nàng ta trúng độc." Nguyệt Nhi từ trong túi thò đầu ra, nhỏ giọng nói.

A Đông trông thấy Nguyệt Nhi nói chuyện thì bị dọa một cái: "Mèo con nói chuyện?"

Thẩm Tường mỉm cười đối với hắn: "Nàng ta vốn biết nói chuyện, trước tiên chữa khỏi cho bà bà ngươi đi, nàng ta đây không phải bị bệnh nặng, chẳng qua chỉ là trúng phải một loại độc tương đối lợi hại."

Thẩm Tường lấy ra một viên đan dược màu đỏ như máu, đây là Giải Độc đan cho thêm máu của hắn vào mà luyện chế thành, có thể giải được rất nhiều loại độc, hắn cũng không biết có tác dụng hay không.

"Cho bà bà ngươi ăn đi." Thẩm Tường đưa Giải Độc đan cho A Đông.

Lúc A Đông đưa tới bên miệng lão bà bà này, nhưng bà bà này không có há miệng ra, mà nói với giọng nói suy yếu: "A Đông, người kia là ai, có phải là người tới hại ta hay không a?"

"Không phải, là hắn đã cứu ta, bằng không ta sẽ bị đám người Mộ Dung Thiên kia đánh thành tàn phế." A Đông nói, hắn tin tưởng Thẩm Tường là người tốt, tuyệt đối sẽ không hại hắn "Bà bà, tin tưởng ta ăn vào là tốt."

Lão bà bà dùng đôi mắt sáng ngời tràn ngập lo lắng kia nhìn vào Thẩm Tường, Thẩm Tường mỉm cười đối với nàng: "Tiền bối, người ăn đi, những năm gần đây A Đông bị ức hiếp tới quá sức, nếu như ngươi giải được độc, hắn cũng sẽ không gặp phải loại khổ cực như vậy."

Thẩm Tường xác định lão bà bà này chắc chắn có được thực lực không tầm thường.

Lão bà bà trông thấy A Đông gầy yếu, đôi mắt không thể không nổi lên nước mắt, bà ta làm sao lại không biết chuyện A Đông bị ức hiếp, chỉ có điều bà ta bất lực mà thôi, bà ta há miệng ra, ăn vào Giải Độc đan của Thẩm Tường.

Chỉ là không bao lâu, nàng ta đã trở nên tinh thần, trên mặt khôi phục huyết sắc, hơn nữa toàn thân bốc lên khói đen, Giải Độc đan đã sinh ra dược hiệu, đang giải độc nhanh chóng.

"Cám ơn ngươi, độc của ta cuối cùng cũng được hóa giải, hơn mười năm, ta còn tưởng rằng ta sẽ cứ như vậy mà chết đi." Lão bà bà ngồi dậy, có thể tự hành vận lực đi phối hợp giải độc.

"Các ngươi chọc phải chuyện gì?" Lão bà bà hỏi.

"Đánh Mộ Dung Thiên, ta lo lắng hắn sẽ phái người tới báo thù ngươi, cho nên ta mới bảo A Đông dẫn ta tới." Thẩm Tường nói ra: "Nếu như ngươi bình phục thì ngươi cũng không sợ Mộ Dung Thiên đi."

"Đương nhiên không sợ." Lão bà bà nhìn vào Thẩm Tường: "Ngươi đến cùng là ai, viên Giải Độc đan vừa rồi từ trước tới nay ta chưa từng trông thấy, hơn nữa còn có thể khu trừ kỳ độc trong cơ thể ta."

"Ta từ nói khác tới, nói ra tên ngươi cũng không biết." Thẩm Tường mỉm cười nói: "Ta ngược lại thật ra tò mò thân phận của tiền bối, thực lực của tiền bối chắc chắn không yếu, bằng không trúng loại độc này cũng sẽ không kiên trì được lâu như vậy."

Thẩm Tường sờ lên đầu của A Đông, cười nói: "Sau này A Đông không cần phải chịu khổ nữa, hiện tại hắn bắt đầu tu hành còn kịp."

"Ta có lỗi với A Đông." Lão bà bà thở dài một tiếng, từ ái nhìn vào A Đông, lúc này mặt mũi A Đồng đã đầy nước mắt, hắn trông thấy bà bà của mình có thể khôi phục lại cho nên rất kích động.

Lão bà bà này khôi phục lại rất nhanh, lúc này đã có thể đứng lên, chính nàng lấy ra mấy viên Thần đan tới ăn, có thể làm cho nàng khôi phục lại nguyên khí tiêu hao trong mười mấy năm qua.

"Rất cảm ơn ngươi, ngươi tương đương với đã cứu Ân Đình ta một mạng." Sau khi Ân Đình khôi phục lại, vội vàng hành lễ nói lời cảm tạ với Thẩm Tường, bà ta mặc dù là một lão bà bà nhưng cử chỉ của bà lại rất ưu nhã, nhìn ra được lúc bà ta còn trẻ chắc chắn là một nữ tử rất xinh đẹp.

"Không cần khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi." Thẩm Tường cười nói.

"Bà bà, đại ca hắn muốn gặp Ngọc Đỉnh Thần Vương, ngươi có biện pháp gì không?" A Đông cảm giác được Thẩm Tường chính là hướng về phía Ngọc Đỉnh Thần Vương mà tới, hắn rất nhạy cảm đối với phương diện này, tuy rằng Thẩm Tường thoạt nhìn như chỉ là thuận miệng nói ra một chút.

Ân Đình đang định trả lời thì đột nhiên nhíu mày, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Có người tới gần, có lẽ là phụ thân của Mộ Dung Thiên, cũng là lúc ta nên tính sổ với bọn hắn."

Thẩm Tường nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy Mộ Dung Tihên và một người đàn ông trung niên rất giống với Mộ Dung Thiên, bọn họ có rất nhiều người tới, có hơn mấy chục, từng người đều có thực lực không tầm thường, khí thế rất hung hăng.

"A Đông, ta biết ngươi ở bên trong, còn có tên khốn kiếp đả thương ta kia nữa, nhanh lập tức cút ra đây cho ta, ta có thể tha các ngươi không chết." Mộ Dung Thiên tức giận hét lên.

Hắn vừa hô xong thì cửa đã mở ra, nhưng đi ra không phải là A Đông và Thẩm Tường mà là Ân Đình trên người mặc áo trắng.

Trông thấy Ân Đình đi ra ngoài, người trung niên bên cạnh Mộ Dung Thiên lập tức thay đổi sắc mặt, hắn giống như biết thực lực của Ân Đình, cũng biết chuyện Ân Đình bị trúng độc.

Ân Đình tuy rằng già rồi, nhưng động tác rất nhanh nhẹn, sau khi bay nhảy ra ngoài, trong chớp mắt đã tới bên cạnh Mộ Dung Thiên, nàng ta đánh ra một chưởng vào trên người Mộ Dung Thiên, chỉ nghe thấy một tiếng như tiếng lôi đình, thân thể Mộ Dung Thiên tuôn ra một trận lấp lóe, sau đó cả người đã không thấy đâu nữa, mà trong không khí lại tràn ngập nồng nặc mùi thịt khét.

Mộ Dung Thiên lại bị một chưởng của Ân Đình mà chết, Thẩm Tường và A Đông đều kinh hãi, thực lực của Ân Đình này còn cường đại hơn so với trong tưởng tượng của Thẩm Tường.

"Mộ Dung Hoa, đã lâu không gặp a, con của ngươi cũng đã trở nên lợi hại như vậy rồi a, dáng dấp cũng rất giống ngươ, thật sự là một hạt giống tốt." Ân Đình cười lạnh.

Trong lòng Mộ Dung Hoa vô cùng giận giữ, là hạt giống tốt thì thế nào cũng đã bị giết chết.

"Độc ... Độc trên người ngươi hóa giải như thế nào?" Mộ Dung Hoa lui về sau mấy bước, nhưng thân thể lại đột nhiên không cách nào động đậy, mà đám người theo hắn tới lúc này cũng thi nhau chạy trốn, nhưng bọn họ không chạy được bao xa thì bị thiểm điện từ trên không trung giáng xuống đánh tới cháy đen ngã xuống đất mà chết đi.

"Độc trên người ta là ngươi hạ đi, thật sự không nghĩ tới a, ngươi cái tên này vậy mà ác độc như vậy, có phải vì áp chế lão già nhà ta cho nên ngươi mới không giết chúng ta hay không?" Khuôn mặt Ân Đình trở nên lạnh lùng, cũng không đợi Mộ Dung Hoa này trả lời, một chưởng vỗ tới, sử dụng Lôi Điện thần lực cường đại, lập tức đánh mấ chục chưởng, đánh tới thành tro.

Thẩm Tường thật đúng là không nghĩ tới lão bà bà trông ưu nhã như vậy, động thủ vậy mà lại bạo lực quả quyết tới như vậy.

"Nằm hơn mười năm, đã yếu đi rất nhiều a." Ân Đình nhìn vào những thi thể cháy đen ở xung quanh kia, khẽ thở dài, sau đó lại nhẹ nhàng bay trở về.

"Bà bà, ngươi thật lợi hại." A Đông trợn tròn mắt, mặt mũi đầy vẻ sùng bái mà nói.

"Tiểu gia hỏa, sau này ngươi sẽ lợi hại hơn so với ta." Ân Đình cười ha ha, dẫn Thẩm Tường và A Đông vào nhà.

Sau khi Ân Đình vào nhà, một mặt nghiêm túc nhìn vào Thẩm Tường: "Tại sao ngươi muốn gặp Ngọc Đỉnh Thần Vương?"

P/S: Ta thích nào ... chương 3

Bình Luận (0)
Comment