Tiêu Ngọc Lan trả tảng đá kia cho Thẩm Tường, cười nhạt một tiếng: "Ngươi thả cái tên này ra, muốn không có ai biết ngươi cũng khó a, ngươi cũng đã biết, ngươi thả Cửu Thương Hải ra, để bao nhiêu người đều hận thấu xương đối với ngươi không?"
"Ta không biết, ngươi có lẽ sẽ không hận ta đi." Thẩm Tường cất tảng đá kia đi, sau đó ngồi ở trên một cái ghế, mà Tiêu Ngọc Lan hiện tại còn đang đứng.
Lúc người khác nói chuyện với nàng, từ trước tới giờ chỉ có nàng ta ngồi, người khác đứng.
"Chẳng lẽ ngươi không thể có chút lễ phép sao?" Tiêu Ngọc Lan tuy rằng nói như vậy nhưng đã ngồi xuống, nàng ta lắc đầu cười cười, biểu thị chính mình hết cách đối với Thẩm Tường.
"Ta cũng không hận ngươi, nhưng bây giờ bắt đầu có chút chán ghét ngươi." Tiêu Ngọc Lan ngồi ở đối diện, dùng đôi mắt xinh đẹp mê người kia của nàng ta đe dọa nhìn vào Thẩm Tường, mang tưới áp lực tinh thần rất lớn đối với Thẩm Tường.
Thẩm Tường bây giờ thế nhưng là đè ép tò mò trong lòng, không trực tiếp đi xem Thần Hải của nàng, hắn lo lắng bị Tiêu Ngọc Lan phát hiện, vậy nói không chừng hắn sẽ bị đánh bay ra ngoài.
"Nói đi, hắn bảo ngươi tới gặp ta, đến cùng là vì cái gì? Hắn có thể có ngươi người thủ hạ này cũng không tệ lắm, phục quốc tuy rất khó nhưng cũng không phải là không thể được, ngươi thế nhưng là người qua nhiều năm như vậy, nắm giữ Thiên Luyện thuật tương đối tinh thâm." Tiêu Ngọc Lan nói.
"Ngươi sai, không phải hắn bảo ta tới, là chính ta phải tới nơi này." Thẩm Tường nhíu nhíu mày, đối phương vậy mà không biết Tiết Tiên Tiên các nàng có quan hệ với hắn.
"A, chẳng lẽ ngươi thật có ý định đầu nhập vào làm người của ta, đương nhiên, chỉ bằng thực lực của ngươi, ta chắc chắn sẽ nhận lấy ngươi, đồng thời có thể cho ngươi đãi ngộ rất tốt." Tiêu Ngọc Lan khẽ cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi trung thành tuyệt đối đối với Cửu Thương Hải, có phải ngươi cảm thấy thế lực của hắn quá mỏng hay không?"
Thẩm Tường thở dài một hơi: "Ngươi lại sai, thứ nhất, ta và Cửu Thương Hải không phải quan hệ chủ tớ, ta và hắn là bằng hữu, thế lực của hắn quả thực mỏng, nhưng ta đã đáp ứng hắn ta sẽ cố hết sức lực của ta trợ giúp hắn phục quốc, thứ hai, ta tới đây cũng không phải là muốn đầu nhập vào ngươi, chẳng lẽ ngươi không nghĩ ra tới nguyên nhân nào khác để ta phải tới đây sao?"
Tiêu Ngọc Lan khẽ nhíu lông mày, đối với mình đoán sai cũng cảm thấy rất đau đầu, trên mặt nàng lộ ra thần sắc buồn bực, nhìn có chút hoạt bát đáng yêu.
"Vậy ngươi trực tiếp nói cho ta, nguyên nhân thực sự ngươi tới đây là gì đi, ta không muốn lại sai." Trên mặt Tiêu Ngọc Lan nở nụ cười yếu ớt mà nói.
"Ngươi phái người bắt đi mấy thê tử của ta, muội muội và nữ nô của ta, ta tới đây là muốn cứu các nàng, nhưng sau khi tới đây ta mới phát hiện chính mình quá yếu." Thẩm Tường mang trên mặt một chút tức giận mà nói.
Trông thấy Tiêu Ngọc Lan còn một mặt mờ mịt không hiểu, Thẩm Tường tiếp tục nói ra: "Tiết Tiên Tiên và Liễu Mộng Nhi là thê tử của ta, Đông Phương Tĩnh là muội muội ta, Đông Phương Hinh Nguyệt là nữ nô của ta, ngươi có lẽ là biết mấy người các nàng đi."
Tiêu Ngọc Lan chợt tỉnh ngộ, nhưng vẫn hơi nghi hoặc một chút: "Đông Phương Tĩnh làm sao có thể là muội muội của ngươi, Đông Phương Hinh Nguyệt thế nhưng là cô cô của nàng, dựa theo bối phận, nàng ta cũng là cô cô của ngươi mới đúng, làm sao có thể là nữ nô của ngươi đây?"
"Tĩnh Tĩnh là nghĩa muội của ta, Hinh Nguyệt bởi vì thua cược ta mà trở thành nữ nô của ta, các nàng là ngươi bắt đi đi." Thẩm Tường khe khẽ hừ một tiếng.
"Phương thức lúc mời các nàng là có chút thiếu sót, nhưng ta cũng không có ác ý đối với các nàng, chỉ là muốn mời các nàng giúp ta làm một chuyện, sau khi hoàn thành ta sẽ đưa các nàng trở về, đồng thời ta sẽ đền đáp các nàng hậu hĩnh, các nàng bây giờ đang sống rất tốt ở chỗ này, chỉ có điều tạm thời còn không thể để ngươi đi gặp các nàng, các nàng đang làm chuyện rất quan trọng." Tiêu Ngọc Lan suy nghĩ liền hiểu nguyên do, đối với mục đích Thẩm Tường tới nơi này cũng có thể hiểu, để nàng ta ngoài ý muốn chính là, Tiết Tiên Tiên các nàng bốn nữ tử xuất sắc này vậy mà đều là người có quan hệ thân mật với Thẩm Tường như vậy.
"Ta tuyệt sẽ không lừa ngươi, Tiêu Ngọc Lan ta thế nhưng từ trước tới giờ chưa nói láo bao giờ." Tiêu Ngọc Lan nói rất nghiêm túc, đồng thời cũng ném một cái ánh mắt áy náy với Thẩm Tường: "Tạo thành nhiều phiền phức cho ngươi như vậy, ta quả thực rất xin lỗi, thật sự là rất xin lỗi, còn xin ngươi có thể hiểu được."
Thẩm Tường đương nhiên biết rõ nguyên nhân Tiêu Ngọc Lan không cho hắn gặp Tiết Tiên Tiên các nàng, cũng chính là lo lắng chuyện cái đỉnh kia của nàng ta tiết lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của nàng.
"Được rồi, ta thường xuyên nghe Bạch Phượng tỷ nhắc tới ngươi, ta tin tưởng nàng ta, cho nên cũng tin tưởng ngươi, ngươi cần phải chiếu cố Tiên Tiên các nàng cho thật tốt." Thẩm Tường thở dài một hơi, thái độ Tiêu Ngọc Lan cũng rất tốt, để trong lòng của hắn vơi giận rất nhiều.
"Ngươi thật tốt đối với thê tử của mình, cũng dám mạo hiểm lớn như vậy tiến vào nơi này." Tiêu Ngọc Lan khẽ cười nói: "Ngươi thật không cần lo lắng các nàng, hiện tại chính là Hồng Tước đang chiếu cố các nàng, các nàng ở chỗ này cũng sống rất tốt, ta ngược lại hy vọng các nàng sau này có thể ở lại chỗ này."
Thẩm Tường nói ra: "Hiểu lầm của chúng ta cũng đã giải trừ đi."
"Ừm, nếu như ngươi muốn gia nhập ta, chung xây đại nghiệp với ta, ta lúc nào cũng có thể hoan nghênh ngươi." Tiêu Ngọc Lan nói, hiện tại nàng ta đã hiểu mục đích Thẩm Tường tới nơi này, nghi ngờ trong lòng đã giải khai cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Ta chắc chắn sẽ không gia nhập ngươi, trông ngươi không giống như người làm Đế quân của Thần quốc." Thẩm Tường cười cười.
"A, tại sao ngươi nói như vậy." Nghe được lời như vậy, Tiêu Ngọc Lan vậy mà không hề tức giận.
"Trực giác nói cho ta biết." Thẩm Tường nói ra: "Ta chẳng qua là cảm thấy đó cũng không phải ngươi thực sự muốn, luôn cảm giác đây là bị ép đi ra."
Tiêu Ngọc Lan trầm mặc một lúc, lại hỏi: "Ngươi làm sao nhìn ra được."
Thẩm Tường ngẩn người: "Ngươi thật là như vậy?"
Tiêu Ngọc Lan khẽ gật đầu: "Ừm, tuy rằng ta từ nhỏ một mực đấu đá với nhau cho tới bây giờ, cũng bồi dưỡng được khí thế mà Đế quân nên có, nhưng đây quả thật không phải là kỳ vọng trong lòng tam đây đều là hoàn cảnh bố trí, ép ta không thể không thỏa hiệp xuống, ngươi là thế nào mà nhìn ra được?"
"Bởi vì ta quen biết một nữ nhân rất muốn trở thành nữ Thần Đế, nàng ta tuy rằng có thực lực yếu hơn so với ngươi rất nhiều, nhưng bản tâm nàng lại vẫn muốn xưng Đế, cho nên ngươi và nàng cho ta cảm giác hoàn toàn khác biệt." Thẩm Tường nói tới chính là Lữ Kỳ Liên.
"A, có cơ hội ta muốn gặp nữ tữ mà ngươi nói tới, có lẽ ta có thể từ trên người của nàng học được một số hữu dụng." Tiên Ngọc Lan phất tay rút kết giới đi, nở nụ cười xinh đẹp đối với Thẩm Tường: "Những lời nói vừa rồi của chúng ta đều phải giữ bí mật."
"Đương nhiên." Thẩm Tường ra khỏi phòng, mà Tiêu Hồng Tước và Tiêu Bạch Phượng ở bên ngoài một mực rất khẩn trương, đặc biệt là Tiêu Bạch Phượng, rất lo lắng Thẩm Tường sẽ chọc giận Tiêu Ngọc Lan, sau đó bị một chưởng của Tiêu Ngọc Lan vỗ chết, đánh cho vỡ toang.
"Hồng Tước, chúng ta trở về đi." Lúc Tiêu Ngọc Lan đi ra, trên mặt nở ra nụ cười tươi vui vẻ, điều này làm cho lỗi lo lắng của Tiêu Bạch Phượng lắng xuống.
Sau khi Tiêu Ngọc Lan đi, Tiêu Bạch Phượng ngồi liệt ở trên một cái ghế: "Ta lo lắng chết mất, ngươi cái tên này ở bên trong không có vô lễ với công chúa chứ?"
"Ta nào dám, công chúa nhà ngươi cũng không phải tiểu hài tử, ta làm sao dám tùy tiện khi dễ nàng ta, một ánh mắt của nàng ta có thể để cho ta chết, ai dám vô lễ với nàng?" Thẩm Tường cười nói.
Sau khi Tiêu Ngọc Lan đi không lâu, Tiêu Bạch Phượng thấp giọng nói: "Ta mua được Thần dược của Cốt Cách Thần đan hạ phẩm, chỉ có mười phần."
Đông đông đông, đột nhiên có người gõ cửa, nghe rất dùng sức.
"Tiêu Bạch Phượng, ngươi cái tiểu tiện nhân này đi ra cho ta." Bên ngoài truyền tới một tiếng la, lại là Minh hoàng tử kia.
P/S: Ta thích nào ... chương 10