Minh hoàng tử này lần trước tới đòi Tiêu Bạch Phượng gả cho hắn, nhưng Tiêu Bạch Phượng không chịu, sau đó thì lại tung tun đồn nhảm Tiểu Bạch Phượng nuôi tiểu nam nhân, cái này đã để Tiêu Bạch Phượng rất tức giận.
Mà bây giờ hắn lại còn dám tìm tới cửa, còn lớn tiếng nhục mạ nàng ta như thế.
Tiêu Bạch Phương đi tới mở cửa, Thẩm Tường ở sau lưng nàng, sau khi mở cửa ra, Minh hoàng tử dẫn một đám người xông vào trong sân.
"Minh hoàng tử, ngươi làm cái gì vậy?" Tiêu Bạch Phượng nhìn vào đám người bọn họ, nhíu mày nói.
"Tiểu tiện nhân, ta bỏ ra nhiều công sức như vậy tới thuyết phục bà nương kia nhà ta, để nàng ta đồng ý thu ngươi làm thiếp, nhưng ngươi không biết tốt xấu, vậy mà cự tuyệt ta, ngươi chẳng qua chỉ là một nữ tỳ đê tiện, mà ta là Hoàng tộc quý tử của Thần quốc, ngươi dựa vào cái gì mà từ chối ta." Minh hoàng tử nghẹn ngào tức giận mà quát, vẻ mặt rất dữ tợn.
Giọng nói của Tiêu Bạch Phượng trở nên lạnh lùng nói: "Công chúa nàng ta vừa đi không lâu mà ngươi đã tới nháo sự, chẳng lẽ là không để nàng ta vào mắt sao?"
"Hoàng tỷ nàng ta cũng phải nhìn sắc mặt mẹ ta, ta không sợ nàng ta, ta thế nhưng là nhớ thương ngươi rất lâu, hôm nay ngươi nhất định phải đi theo ta." Minh hoàng tử chỉ vào Thẩm Tường, hô: "Trước tiên bắt tiểu tử này lại đánh cho một trận, cũng dám tới gần nữ nhân của ta."
Tiêu Bạch Phượng không biết Minh hoàng tử này tới cùng làm sao vậy, vậy mà làm ra cái chuyện to gan như vậy, trông thấy đám người mà hắn mang theo tới kia từ từ đi tới, Tiêu Bạch Phượng lập tức xuất thủ, trên người phóng xuất ra sương mù trắng.
Trận sương mù màu trắng này giống như có linh tính, sau khi quấn lấy đám người kia, bọn họ không có cách nào tới gần.
"Hỗn đản này quá phách lối." Thẩm Tường lạnh lùng nói, mà người cũng đã rời khỏi tại chỗ, lúc Tiêu Bạch Phượng phản ứng lại cũng đã chậm, bàn tay của Thẩm Tường kia như là bàn tay sắt được nung đỏ, phun trào ra khí diễm rất cuồng bạo, xé rách không gian đánh vào trên mặt Minh hoàng tử.
Ầm.
Lúc Lưu Tinh thần kinh xung kích, tuôn ra tiếng nổ vang như sấm, bắn ra một đám tia lửa, khí thế rất cương mãnh, chấn động tới cái viện này cũng phải rung động.
Minh hoàng tử bị quyên nặng này của Thẩm Tường đánh bay, đụng thủng tường dày rơi ra bên ngoài.
"Thẩm Phi, mau dừng tay." Tiêu Bạch Phượng rất rõ ràng quy củ của mình, tuy rằng Minh hoàng tử rất phách lối, nhưng chỉ cần dùng phương thức ôn hòa kiềm chế là được rồi, nếu như thô bạo quá mức, Tiêu Ngọc Lan muốn ra mặt biện hộ cũng sẽ rất khó.
Tiêu Bạch Phượng vừa mới nghĩ tới dùng sương mù đi ngăn cản Thẩm Tường, nhưng nàng nào biế được Thẩm Tường vậy mà lập tức biến mất, thuấn đi tới bên cạnh Minh hoàng tử kia.
"Ngươi lại dám đánh ta?" Minh hoàng tử nói không xong, lại bị Thẩm Tường hung hăng đánh một quyền.
"Đánh ngươi thì thế nào? Để ngươi phách lối sao?" Đùi phải ngưng song cốt cách của Thẩm Tường hung hăng giẫm đạp vào tên người của Minh hoàng tử, mỗi một phát đạp xuống đều sẽ bộc phát ra tiếng vang sấm sét và tia lửa rất cường liệt, Thẩm Tường thế nhưng là dùng hết toàn lực đánh vào Minh hoàng tử này.
Rầm rầm rầm.
Lưu Tinh thần kình được Thẩm Tường phát huy tới cực hạn, dùng tới toàn bộ lực lượng của bốn cái Hỏa Diễm thần cách và bốn cái cốt cách, hóa thành Lưu Tinh thần kình, uy lực rất cường hãn, mỗi lần xuất kích đều giống như lưu tinh to lớn va chạm vào mặt đất, cả vùng đất vì đó mà rung động.
"Cút xa ra cho ta." Sau khi Thẩm Tường hành hung một lát, trông thấy cũng đủ rồi, một cước đá Minh hoàng tử bị giẫm đến không thành hình người bay tới nơi xa.
Tiêu Bạch Phượng bây giờ cũng thả đám người kia ra, để đám người này mang Minh hoàng tử đi, Tiêu Bạch Phượng rất là chấn kinh đối với lực lượng vừa rồi của Thẩm Tường, đã quên trách cứ Thẩm Tường, bởi vì nàng ta cảm thấy đó rất có thể chính là lực lượng cốt cách của Thẩm Tường.
Cốt cách, là thứ mà nàng ta tha thiết ước mơ, mà bây giờ sau khi nàng ta tận mắt nhìn thấy cốt cách đáng sợ tới cỡ nào thì càng muốn tu luyện ra, nàng ta biết Thẩm Tường còn chưa tới Thái Thần cảnh, mà Minh hoàng tử kia lại có hơn mười cái thần cách, coi như thực lực rất yếu, nhưng cũng không đến nỗi bị một người còn chưa tới cảnh giới Thái Thần bạo ngược như vậy.
"Ngươi thực sự là làm loạn." Tiêu Bạch Phượng nhíu mày nhìn vào những nơi bừa bộn xug quanh: "Mẹ của cái tên này cũng không phải dễ chọc."
"Cái tên này chính là thiếu đánh, đánh một trận cho nhớ lâu, về phần mẹ nàng, để nàng ta có gan tới tìm ta, ta thuận tiện dạy nàng ta một chút phải quản giáo nhi tử như thế nào." Thẩm Tường không ý sợ, hắn cũng không giống như Tiêu Bạch Phượng cần phải sống lâu ở bên trong Đế Cửu cung này, cho nên hắn không cần cố kỵ quá nhiều, đối mặt với Minh hoàng tử loại phách lối này, có bao nhiêu sảng khoái thì đánh sảng khoái hơn.
Tiêu Ngọc Lan vừa mới trở về trong cung của mình, Tiêu Hồng Tức lập tức lấy ra một khối ngọc bài, sau khi từ bên trong biết được tin tức thì cau mày nói: "Thẩm Phi kia vừa rồi đánh Minh hoàng tử, hơn nữa ra tay rất nặng, cái tên này không phải là còn chưa tới cảnh giới Thái Thần sao? Minh hoàng tử xem như phế thế nhưng cũng không nên bị đánh tới trọng thương mới đúng, mà Bạch Phượng tỷ cũng không có xuất thủ."
"Gia hỏa này thật đúng là dám xuống tay, ngươi đi xử lý một chút, nếu như Liên phi nàng ta muốn ra mặt cho con của mình, để nàng ta tới tìm ta, nếu như nàng ta tự mình động thủ đối với Thẩm Phi thì cũng đừng trách ta không khách khí, lúc ngươi đi tìm nàng, cứ nói như vậy." Tiêu Ngọc Lan bây giờ thế nhưng là rất coi trọng Thẩm Tường, dù sao thê tử của Thẩm Tường đang giúp nàng một tay, nếu như có thể chữa trị cái đỉnh kia thành công, coi như mấy tên Thần Vương nhất đẳng khác liên hợp đối phó nàng ta thì nàng ta cũng không cần sợ hãi.
...
Thẩm Tường ở trong mật thất, hắn đang luyện chế Cốt Cách Thần đan hạ phẩm, hắn dùng mắt đi luyện chế, chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành.
Tiêu Bạch Phượng cũng không dám ra ngoài, bởi vì nàng ta lo lắng mẹ của Minh hoàng tử sẽ tới gây sự với Thẩm Tường.
"Sao vậy, luyện chế không thuận lợi sao?" Tiêu Bạch Phượng trông thấy Thẩm Tường vừa mới tiến vào mật thất không được bao lâu mà đã đi ra thì vội vàng hỏi.
"Vậy thì không phải, ta luyện chế xong, ngươi ăn viên này trước để xem hiệu quả như thế nào, chỉ có luyện hóa ở trong khoảng sáu canh giờ thì mới có thể xem như là phù hợp với ngươi." Thẩm Tường cười nói, hắn nhưng là luyện chế ra mấy viên, nếu như không thích hợp nàng ta, Cốt Cách Thần đan còn lại phải cầm lấy bán đi.
Tiêu Bạch Phượng suy nghĩ một chút, nói ra: "Ngươi đi với ta, ta không hiểu đối với ngưng cốt cách, cũng cần ngươi chỉ điểm một chút."
"Bạch Phượng tỷ, chẳng lẽ ngươi không biết quá trình ngưng cốt cách hay sao?" Thẩm Tường hỏi: "Công chúa nhà ngươi không nói với ngươi sao?"
"Không có, bởi vì chính nàng cũng không biết, nàng ta trời sinh cốt cách, có bao nhiêu ta cũng không biết, chỉ là nghe nàng từng nhắc tới." Tiêu Bạch Phượng khiến Thẩm Tường rất là kinh ngạc, cốt cách này lại còn có thể sinh ra đã có?
Thẩm Tường mang theo Nguyệt Nhi cùng Tiêu Bạch Phượng tiến vào trong mật thất.
Tiêu Bạch Phượng nhìn vào Cốt Cách Thần đan hạ phẩm thì hết sức kích động, Cốt Cách Thần đan này thế nhưng là Thần đan mà có tiền cũng không mua được, hơn nữa nàng ta trước đó ăn hai viên trông đều rất bình thường, xa xa không tốt bằng viên này cảu Thẩm Tường.
"Cốt cách đầu tiên của ngươi có lẽ là dùng Thần đan hạ phẩm là có thể hoàn thành." Thẩm Tường nói ra: "Nếu quả như thật kích phát ra thời cơ ngưng cốt cách, ngươi nhất định phải kiên trì nhịn đau, quá trình đó vô cùng thống khổ, cho nên tới lúc đó ngươi cũng đừng từ bỏ, cơ hội khó có được."
Tiêu Bạch Phương nghiêm túc gật đầu, sau đó ăn viên Cốt Cách Thần đan này vào.
"Nếu như ngươi có thể luyện hóa ở khoảng sáu canh giờ, như vậy ngươi ngưng ra cốt cách có hy vọng rất lớn, Cốt Cách Thần đan thì không cần lo lắng, chỉ cần có đầy đủ Thần Nguyên thạch mua sắm thần dược thì đây đều là không phải vấn đề." Thẩm Tường rất tự tin đối với chuyện này.
P/S: Ta thích nào ... chương 1