Thẩm Tường ban đầu thất vọng, nhưng bây giờ lại cao hứng trở lại, bởi vì đây là thứ mà Tam Tai Diệt Thần hoa sau khi trải qua chín tai mà sinh ra!
Mọi người lúc này cũng cảm thấy nghi hoặc, bởi vì Thẩm Tường luyện chế Tam Tai Diệt Thần hoa này đã có một đoạn thời gian, vậy mà còn chưa nổ lò! Đan Thần ở đây từng luyện chế Tam Tai Diệt Thần hoa đều biết, thời gian này đầy đủ để Tam Tai Diệt Thần hoa nổ lò nhiều lần, nhưng Thẩm Tường còn chưa bị!
Chẳng lẽ sắp thành công? Đan Thần trước đó còn chưa tin, lúc này đã có chút tin tưởng, cũng rất chờ mong!
"Sư phụ ngươi trước kia cũng như vậy sao?" Tiêu Bình nhíu mày hỏi: "Hắn một mực đang đốt cháy với hỏa diễm mãnh liệt, nhưng Tam Tai Diệt Thần hoa vậy mà không có nổ tung lên."
Hướng Hoằng Đạo khẽ gật đầu, không nói gì, hắn lúc này đang quan sát cẩn thận.
Thẩm Tường nhanh chóng để Từ Bi Thần quả vào, sau khi hắn bỏ Từ Bi Thần quả vào thì lập tức bắt đầu đốt luyện!
Tam Tai Diệt Thần hoa tuy rằng biến thành một khối không khí đen, nhưng hắn lại có thể trông thấy linh huyết mạch bên trong khối không khí đen này, linh huyết mạch này rất sinh động hơn nữa còn cường đại!
Sau khi hắn luyện hóa Từ Bi Thần quả tới thời gian nhất định, nhìn thấy linh huyết mạch của Từ Bi Thần quả, rồi mới tóm lấy linh huyết mạch màu đen của Tam Tai Diệt Thần hoa dung hợp lại với linh huyết mạch màu trắng của Từ Bi Thần quả!
Giờ khắc này hắn rất gấp gáp, hắn rất lo lắng sẽ nổ mất, trái tim của hắn gần như sắp muốn ngừng đập!
Để hắn ngoài ý muốn chính là, hắn không dùng bao nhiêu lực, hai đạo linh huyết mạch này vậy mà tự động dung hợp, trong nháy mắt dung hợp hóa thành hai đoàn dược dịch màu trắng đen, xoay tròn ở bên trong lò đan, như là màu trắng đen của Âm Dương Đồ trận vậy!
Thẩm Tường bây giờ căn bản là không làm cái gì cả, hai loại lực lượng này vậy mà tự mình xoay tròn, tự mình áp súc, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, Thẩm Tường chỉ vừa mới phản ứng lại thì đã tự động hóa thành một viên đan dược trắng đen lẫn lộn, thoạt nhìn như là Âm Dương Đồ trận hóa thành viên châu nhỏ.
Thành công?
Thẩm Tường có chút không dám tin tưởng, đằng sau lại có thể tiến hành tới thuận lợi như vậy, đặc biệt là giai đoạn dung hợp sau cùng, thật giống như là tự nhiên hình thành vậy!
Rầm rập!
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện mây đen dày đặc, thiểm điện trận trận!
"Hán thành công!" Hướng Hoằng Đạo bỗng nhiên kinh ngạc quát lên, khắp khuôn mặt là vẻ phấn chấn: "Đây là Đan kiếp của Âm Dương Cửu Nghịch Thần đan, đan này quá mức nghịch thiên, cho nên dẫn tới Đan kiếp!"
Ầm!
Âm Dương Cửu Nghịch Thần đan trong lò đan đột nhiên xông xông ra khỏi lò đan!
Ầm!
Cũng vào lúc này, không trung rơi xuống một đạo thiểm điện rất mãnh liệt, bổ về phía trên Âm Dương Cửu Nghịch Thần đan, lóe ra một trận ánh sáng trắng chói mắt.
Chỉ là trong chớp mắt mà thôi, mây đen trên không trung đã tán đi, Thẩm Tường vung bàn tay lên, nắm lấy Âm Dương Cửu Nghịch Thần đan, nhìn vào Âm Dương Cửu Nghịch Thần đan trắng đen tương giao trong lòng bàn tay, Âm Dương Đồ Trận quen thuộc này từng xuất hiện ở trong đan điền hắn một đoạn thời gian rất dài.
"Ta thành công?" Thẩm Tường có chút không dám tin tưởng, Âm Dương Cửu Nghịch Thần đan này thật sự là quá quỷ dị, đặc biệt là đằng sau tự nhiên mà tiến hành quá trình ngưng đan, cho hắn chấn động rất lớn, quá trình dung hợp rất tự nhiên, tràn ngập thần vận, hắn cảm thấy đó chính là lực lượng đại đạo tự nhiên, lúc hắn luyện chế những đan khác, tuy rằng cũng có thể làm tới dung hợp hoàn mỹ.
Nhưng không có tự nhiên mà tràn ngập đạo vận như ở lúc dung hợp Âm Dương Cửu Nghịch Thần đan này.
"Không sai, ngươi thành công!" Hoắng Hoằng Đạo đi tới, nhìn vào Âm Dương Cửu Nghịch Thần đan trong lòng bàn tay hắn: "Quá trình đó có phải rất đẹp hay không?"
Hướng Hoằng Đạo biết Thẩm Tường hiểu ý hắn, Thẩm Tường khẽ gật đầu, hắn cũng biết Hướng Hoằng Đạo đang nói cái gì!
"Cũng không biết ngươi có phải là ngẫu nhiên thành công hay không, nhưng mặc kệ nói thế nào, cái này đối với đan đạo của ngươi sau này sẽ có trợ giúp rất lớn, tóm lại ta cảm thấy ta sau này không có khả năng lại thành công, nhưng thành công một lần lại làm cho ta cả đời được rất nhiều lợi." Hướng Hoằng Đạo vỗ vỗ bả vai Thẩm Tường: "Ta nghĩ ta có lẽ không có tư cách làm sư phụ của ngươi, chúng ta bây giờ đều có cùng một sư phụ!"
Hướng Hoằng Đạo nói ra những lời này để Tiêu Bình không hiểu, những người khác thì càng không thể nào hiểu được, nhưng Thẩm Tường lại rất hiểu!
Cùng một sư phụ, mà sư phụ này là chỉ Đại Đạo! Âm Dương Cửu Nghịch Thần đan tạo ra cảnh tượng kia hắn tuyệt sẽ không quên, đó cho hắn dẫn dắt rất lớn, quả thật có thể để hắn có được rất nhiều lợi ích.
Thẩm Tường khẽ gật đầu, lúc này Tiêu Bình muốn móc thần cách ra, nhưng hắn lại lắc đầu.
"Thu hoạch của ta đã rất lớn, không cần cái thần cách này của ngươi!" Thẩm Tường nhìn vào Âm Dương Cửu Nghịch Thần đan trong tay một chút, hắn cảm thấy Thần đan này có thể để hắn ngưng ra một cái thần cách.
"Đây là ta nợ ngươi!" Tiêu Bình cười cười, hắn hiện tại đã biết sự chênh lệch giữa mình và Thẩm Tường, mà hắn sau này cũng định dồn tất cả tinh lực đặt ở trên luyện chế Âm Dương Cửu Nghịch Thần đan.
So tài luyện đan xem như kết thúc, Thẩm Tường bày ra thuật luyện đan để cự đầu các thế lực đều hết sức ghen tỵ, nhưng bọn hắn cũng không dám động vào Thẩm Tường, ai nấy đều thấy được Hướng Hoằng Đạo đối với Thẩm Tường như thế nào, lại có thể coi Thẩm Tường thành ngang vai ngang vế cùng một thế hệ!
Hướng Hoằng Đạo cho Thẩm Tường túi trữ vật bên trong có rất nhiều dược liệu Âm Dương Cửu Nghịch Thần đan, Hướng Hoằng Đạo cũng không có đòi lại, đây là tặng cho Thẩm Tường! Hắn nhưng là trồng được rất nhiều.
"Cầm đi đi, có lẽ có tác dụng đối với ngươi, dù sao tiếp theo ta không có ý định luyện chế những đan dược này!" Tiêu Bình cho Thẩm Tường một cái túi trữ vật.
Thẩm Tường nhìn một chút, bên trong lại có trăm phần Thần dược Cốt Cách Thần đan thượng phẩm, và trăm phần Thần dược Càn Nguyên Thần Hỏa đan.
"Bảo trọng!" Tiêu Bình biết Thẩm Tường muốn về thế giới Cửu Thiên, mà ở đây tiếp theo sẽ tràn ngập nguy hiểm.
Thẩm Tường đi xuống đài, cùng Tiêu Bạch Phượng và Liên Phi trở về, mà đám người Hoàng Cẩm Thiên bọn họ cũng rời đi chuẩn bị trở về.
Trong chỗ ở của Tiêu Bạch Phượng, Tiêu Ngọc Lan đã chờ bọn họ ở chỗ này.
"Công chúa..." Tiêu Bạch Phượng trông thấy Tiêu Ngọc Lan, đôi mắt đã ẩm ướt, bởi vì nàng ta phải rời đi cùng Thẩm Tường, nhưng nàng lại không nỡ bỏ Tiêu Ngọc Lan ở lại, nàng ta cũng biết tình cảnh của Tiêu Ngọc Lan, Tiêu Ngọc Lan không có Đại quốc sư ở sau lưng làm chỗ dựa, trận tranh đấu này rất bất lợi đối với nàng.
"Nha đầu ngốc, đừng khóc! Chúng ta sau này đều sẽ rất tốt!" Tiêu Ngọc Lan khẽ cười, nhưng bên trong đôi mắt cũng hiện lên một vệt phiền muộn, nàng ta ôm Tiêu Bạch Phượng một cái.
Tiêu Bạch Phượng lại nhìn vào Tiêu Hồng Tước ở bên cạnh nàng: "Hồng Tước chiếu cố công chúa thật tốt, sau này ta nhất định sẽ trở về trợ giúp các ngươi!"
Bởi vì Tiêu Ngọc Lan mệnh lệnh nàng ta rời đi, cho nên nàng không đi không được!
"Biết rồi Bạch Phượng tỷ, lúc ngươi trở về, chắc chắn sẽ lợi hại hơn so với ta rất nhiều!" Tiêu Hồng Tước cười hì hì đối với nàng, rồi mới nhìn Thẩm Tường bên cạnh nàng ta một chút.
Biểu hiện luyện đan vừa rồi của Thẩm Tường, Tiêu Ngọc Lan và Tiêu Hồng Tước đều nhìn thấy, cho nên bọn họ rất yên tâm để Tiêu Bạch Phượng đi theo Thẩm Tường, ít ra sau này không phải lo lắng về mặt đan dược.
"Bạch Phượng, chiếu cốt tốt Cẩn Nhi giúp ta." Liên Phi căn dặn lần nữa, tuy rằng trên mặt nàng tràn đầy nụ cười yêu kiều vũ mị, nhưng Thẩm Tường lại nhìn ra được nàng ta vào lúc này cũng rất không nỡ.
Tiêu Bạch Phượng nhẹ gật đầu.
"Liên Phi ngươi cứ yên tâm đi, đi tới cái chỗ kia, có rất nhiều người sẽ chiếu cố nàng ta, nha đầu ngu ngơ giống như nàng ta ta cũng không phải chưa từng thấy." Thẩm Tường cười hì hì nói ra: "Nếu như nơi này không lăn lộn được nữa thì đi thế giới Cửu Thiên tìm ta đi, dù sao các ngươi đều là đại mỹ nhân, thu lưu các ngươi ta cũng rất vui lòng."
"Tiểu quỷ chết tiệt, đi nhanh đi!" Liên Phi bật cười, thè lưỡi: "Mấy người chúng ta đi tìm ngươi, mang tới phiền phức cho ngươi thì cũng đừng trách chúng ta, ngươi thế nhưng là nói muốn thu lưu chúng ta a."
Hoàng Cẩm Thiên lấy ra một cái trận bàn, cười nói: "Tiểu tử này gây phiền phức còn nhiều hơn so với các ngươi đi, căn bản không sợ các ngươi mang tới chút phiền phức này."
Hoàng Diễn Thiên thôi động trận bàn kia: "Chúng ta sắp đi, còn có cái gì muốn nói không?"
Thẩm Tường đã kéo Tiêu Bạch Phượng đứng ở trên trận bàn.
"Bảo trọng, nếu như thực sự không được, chúng ta sẽ đi tìm ngươi." Tiêu Ngọc Lan phất tay tạm biệt đối với đám người Thẩm Tường.
"Đi đây!" Hoàng Cẩm Thiên và Hoàng Diễn Thiên cùng nhau thôi động trận bàn, rồi sau đó biến mất ở trước mặt Tiêu Ngọc Lan các nàng.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.