Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2176 - Chương 2176 - Đánh Kẻ Xấu

Chương 2176 - Đánh kẻ xấu
Chương 2176 - Đánh kẻ xấu

"Cuối cùng trở về, nơi này vẫn là thân thiết hơn a!" Hoàng Cẩm Thiên đứng ở trên trận bàn, khống chế trận bàn phi hành, lúc này bọn họ ở trên khoảng không của một vùng biển.

Dương Thiên Nghị hít sâu một hơi: "Thần linh khí ở nơi này tiếp cận Thái Thần cảnh, một nơi rất không tệ, nếu như lại chiếm đoạt Thái Thần cảnh, có thể so sánh với những Thần quốc kia."

"Mùi vị quen thuộc, ta thế nhưng ngây người rất nhiều năm ở nơi này, khi đó ta còn không biết chuyện của tộc ta." Hoàng Cẩm Thiên nhớ lại những chuyện cũ, thổn thức không thôi.

Nguyệt Nhi ở trong ngực Tiêu Bạch Phượng, đánh ngáp một cái: "Chúng ta đi Thần Đỉnh quốc cũng không bao lâu, không biết nơi này đã đi qua bao nhiêu thời gian?"

"Mấy chục mấy trăm năm đi!" Hoàng Diễn Thiên bấm ngón tay tính một cái.

"Sư phụ, ngươi đi tìm đám người Cổ Đông Thần đi! Bọn họ bây giờ cần được chỉ điểm một chút." Thẩm Tường cười nói: "Ta sẽ dẫn đám nha đầu này trở về."

"Được, cũng đừng quên đưa chút Thần đan tốt tới! Nếu như ngươi còn có thể luyện chế ra Âm Dương Cửu Nghịch Thần đna, nhớ đưa mấy viên tới nếm một chút." Hoàng Cẩm Thiên cười nói.

"Chắc chắn, tuy nhiên ngươi cũng phải chuẩn bị Thần Nguyên thạch kỹ một chút, thân huynh đệ cũng nên tính toán rõ ràng!" Thẩm Tường cười hắc hắc, lấy ra một cái trận bàn, mang theo Tiêu Bạch Phượng từ từ trận bàn truyền tống vào bên trong Bách Hoa thôn.

Bách Hoa thôn đột nhiên có không gian ba động, Lữ Kỳ Liên và Long Tuệ San lập tức chạy tới kiểm tra, bởi vì cỗ ba động này chỉ có trân bàn của Thẩm Tường mới có thể tạo ra.

Tiêu Bạch Phượng sớm đã biết Thẩm Tường rất phong lưu, biết bên cạnh hắn có rất nhiều nữ tử, nhưng nàng chỉ cho là Thẩm Tường giống như Thần Đỉnh Đại Đế kia, nữ nhân nào cũng muốn.

Mà lúc này Tiêu Bạch Phượng đứng ở trước mặt Lữ Kỳ Liên và Long Tuệ San, đã cho nàng một loại cảm giác áp bách không hiểu, nàng ta cảm thấy thực lực của hai nữ tử này không mạnh như nàng ta nhưng lại cho nàng loại áp lực này, mà nàng ta đã từng cảm nhận qua loại khí thế này chỉ có Thần Đỉnh Đại Đế kia mới có.

Nàng ta lập tức cảm thấy hai nữ nhân này chỉ là bằng hữu của Thẩm Tường chứ không phải là nữ nhân của Thẩm Tường!

Mấy người Liễu Mộng Nhi các nàng lập tức từ trong U Dao giới đi ra, trông thấy một màn này, Tiêu Bạch Phượng lập tức hiểu, trong trữ vật giới chỉ của Thẩm Tường ngoài Tiêu Cẩn Nhi ra còn có nữ tử khác.

"Đều đã trở về, như vậy thì tốt rồi!" Long Tuệ San sờ lên khuôn mặt hiền lành của Đông Phương Tĩnh, rồi mới nhìn về phía Tiêu Cẩn Nhi còn đang ngượng ngùng ở bên cạnh: "Tiểu mỹ nhân này là ai?"

Long Tuệ San lại nhìn Tiêu Bạch Phượng một chút, rồi mới cười nói: "Thẩm Tường, để ngươi đi cứu ngươi, bây giờ ngươi trở về không chỉ mang Mộng Nhi các nàng về mà còn mang thêm hai nữ nhân theo."

"Này này, bọn họ chỉ có quan hệ bằng hữu với ta! Mà lại là tới để tị nạn, trở về phòng rồi nói." Thẩm Tường nhếch miệng.

...

Trên đường đi, Tiết Tiên Tiên nói liên hồi giảng giải đầu đuôi câu chuyện các nàng bị Tiêu Ngọc Lan bắt đi, rồi sau đó nói một lần về sự tồn tại của Bách Hoa thôn.

Tiêu Bạch Phượng bây giờ cuối cùng đã hiểu nguyên nhân Thẩm Tường tiến vào Ngọc Đỉnh cung, nguyên lai là vì cứu Tiết Tiên Tiên các nàng, mà Liên Phi và Tiêu Hồng Tước đều biết chuyện này, cũng biết nữ tử tuyệt mỹ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho nàng này chính là chính thê của Thẩm Tường.

Biết được sự tồn tại của Bách Hoa thôn, Tiêu Bạch Phượng cũng dần dần yên tâm, nơi này là một cái thế lực lấy nữ tử tạo thành, mà bá chủ thế lực này chính là Lữ Kỳ Liên, hiện tại nàng ta hiểu tại sao Thẩm Tường không sợ Tiêu Ngọc Lan, bởi vì hắn sớm đã làm quen được loại nữ nhân có được khí thế Đế Hoàng này qua Lữ Kỳ Liên.

Đi vào trong phòng của Lữ Kỳ Liên, Thẩm Tường vừa mới ngồi xuống thì Phùng Vũ Khiết lập tức tới, lúc trông thấy Phùng Vũ Khiết, Tiêu Bạch Phượng cũng cảm thấy có chút áp lực, dù sao Phùng Vũ Khiết là Thần nữ Cửu Thiên, cái thế giới Cửu Thiên này có quan hệ rất lớn với Phùng Vũ Khiết.

Sao đó là Lữ Thấm Liên và Cửu Hàm Nhu cũng lần lượt đi tới, các nàng có thể nói là những nữ tử có thực lực tương đối mạnh ở nơi này, tương đương với bá chủ và nhóm trưởng lão.

"Thật là cuộc họp nhàn chán, chúng ta vẫn là trở về đi!" Tiết Tiên Tiên trông thấy Lữ Thấm Liên các nàng đi tới thì biết cuộc họp nào sẽ được tổ chức.

Liễu Mộng Nhi cười nói: "Kỳ Liên, như vậy ta đi về trước! Bạch Phượng ngươi ở lại nơi này đi, các nàng có việc thương lượng với ngươi."

Tiêu Bạch Phượng khẽ gật đầu, dù sao đều là nữ nhân, hơn nữa đều dễ nói chuyện.

"Cẩn Nhi, chúng ta đi!" Đông Phương Tĩnh kéo lấy tay nhỏ của Tiêu Cẩn Nhi, đi theo Liễu Mộng Nhi các nàng, cũng không có gọi Thẩm Tường, mà Nguyệt Nhi cũng bị Đông Phương Tĩnh ôm đi.

"Mị Dao tỷ các nàng bây giờ có rảnh không? Ta đi tìm các nàng nói chuyện luyện đan một chút." Thẩm Tường cười hì hì mà hỏi, hắn nói là thật, nhưng trong lòng Lữ Kỳ Liên các nàng thì lại cho là Thẩm Tường đang đánh cái chủ ý xấu gì đó.

Hắn vừa mới nói xong, ngoài cửa đã truyền tới giọng nói của Nhan Tử Lan, nàng ta dịu dàng mà cười nói: "Nơi này đã đi qua tám mươi năm, các nàng sớm đã rảnh rỗi rồi, nhanh đi tìm các nàng đi, có muốn ta dẫn đường hay không?"

"Không cần!" Giọng nói của Thẩm Tường vừa dứt thì đã chạy tới không còn hình bóng.

...

Thẩm Tường sớm đã hỏi rõ ràng vị trí Tô Mị Dao các nàng cái tiểu đội luyện đan ở, Bách Hoa thôn này cũng không lớn, hắn chẳng mấy chốc đã tìm ra được, đó là một sơn trang bên cạnh một ngọn núi đá, một dòng sông nhỏ chảy xuôi qua sơn trang, Thẩm Tường là đi vào bằng đường sông.

Vừa mới đi vào, hắn đã nhìn thấy một nữ tử váy tím đang ngâm chân ngọc ở bên cạnh con sông nhỏ, trong tay cầm lấy một quển sách đọc say xưa.

Nữ tử váy tím này chính là Tô Mị Dao, nàng ta đang đọc sách rất nghiêm túc, nhưng khuôn mặt ngọc kia của nàng lại tràn đầy vũ mị, loại nghiêm túc này hiển thị rõ sự vũ mị của nàng, Thẩm Tường vẫn là lần đầu tiên trông thấy!

Lâu như thế rồi mới trông thấy Tô Mị Dao một lần nữa, Thẩm Tường không thể không hồi tưởng lại cảnh tượng năm đó gặp được Tô Mị Dao ở dưới vách núi, cùng với các loại tình cảnh mập mờ với Tô Mị Dao.

"Là Mị Dao tỷ! Không nghĩ tới vừa tới đã nhìn thấy nàng!" Thẩm Tường mừng thầm trong lòng rồi mới lặng lẽ đi tới đằng sau Tô Mị Dao.

"Hô!" Thẩm Tường đột nhiên hô một cái, dọa Tô Mị Dao giật mình thiếu chút nữa thì ngã xuống sông.

"Tiểu bại hoại chết tiệt, không thấy mặt lâu như thế, vừa thấy mặt đã muốn hù chết tỷ tỷ ta, ta đánh chết ngươi." Tô Mị Dao đẩy Thẩm Tường ngã nhào xuống đất, cười hì hì đánh lấy hắn.

Thẩm Tường để Tô Mị Dao đánh một trận rồi mới đột nhiên ôm lấy nàng ta, xoay người áp nàng ta xuống mặt đất.

"Hôn hôn miệng!" Thẩm Tường cười hì hì nói.

"Cắn chết ngươi!" Tô Mị Dao nở ra nụ cười vũ mị, miệng nhỏ vểnh lên rất gợi cảm, để Thẩm Tường càng không thể nào nhịn được mà hôn lên.

Ngay vào lúc bọn họ hai người đang hôn nhau tới kịch liệt thì có một tiếng cười yêu kiều vũ mị truyền tới, đây là tiếng cười của Hoa Hương Nguyệt.

"Tiểu bại hoại tới, còn đang khi dễ tỷ muội chúng ta, mau tới đánh hắn!" Hoa Hương Nguyệt cũng giống Tô Mị Dao, sinh ra đã là nữ tử vũ mị, Thẩm Tường nghe được giọng của nàng, xương cốt không thể không tê dại.

Thẩm Tường trông thấy Hoa Hương Nguyệt nhẹ nhàng bay xẹt tới, buông Tô Mị Dao ra, đứng lên cười hắc hắc, vội vàng hôm lấy Hoa Hương Nguyệt đang hạ xuống đất, nhéo nhéo eo thon của Hoa Hương Nguyệt, làm cho Hoa Hương Nguyệt quyến rũ phải kêu lên một tiếng.

"Tiểu yêu tinh tự chui đầu vào lưới, biết rõ ta là bại hoại mà còn tới!" Thẩm Tường cười xấu xa một tiếng, lúc đang muốn giở trò xấu đối với Hoa Hương Nguyệt, Tô Mị Dao mới vừa rồi bị áp đảo trên mặt đất đạp vào phần bụng hắn một cước, đá hắn bay xuống sông rồi lại cười lên khanh khách.

P/S: Ta thích nào ... chương 3

Bình Luận (0)
Comment