Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 218 - Chương 218 - Cướp Sạch Không Còn Một Mống

Chương 218 - Cướp sạch không còn một mống
Chương 218 - Cướp sạch không còn một mống

Thẩm Tường không có đi giết những người này, bằng không sẽ kinh động những người ẩn núp ở nơi khác, đến lúc đó sẽ kinh động toàn bộ Lữ gia, mục đích lần này của hắn chỉ là cướp sạch của cải của Lữ gia.

Hắn đoán sở dĩ Lữ gia có thể liên kết với ma đạo, đó là bởi vì Lữ gia có tài nguyên không tệ, mà Lữ gia vì muốn cường đại thì phải học tập một số ma công.

Ma công của Ma đạo có thể làm cho người ở trong thời gian ngắn tăng thực lực lên, có thể làm cho người nắm giữ lực lượng mạnh mẽ, chỉ có điều thủ đoạn đều rất tàn nhẫn, có ma công còn cần uống máu, ăn thịt người,… mới có thể tu luyện, mà bình thường gặp xui xẻo đều là bình dân, vì lẽ đó ma đạo khiến người ta không cách nào khoan dung.

Một khi Lữ gia không còn lượng lớn dược liệu vẫn lấy làm kiêu ngạo nữa, như vậy Lữ gia cũng sẽ bị ma đạo vứt bỏ, đến lúc đó chuyện cấu kết với ma đạo bại lộ, không cần Thẩm Tường động thủ, toàn bộ Lữ gia sẽ bị diệt.

Thẩm Tường ở trong bụi cỏ đi vòng quanh ngọn núi lớn, hắn đột nhiên phát hiện dưới chân núi có một chỗ tương đối nhiều người, hơn nữa còn có hai Chân Võ cảnh nhất đoạn, Chân Võ cảnh ở bên trong những gia tộc này là không nhiều, nhưng lại phái tới trú thủ ở chỗ này, có thể thấy được nơi này nhất định có thứ quan trọng.

Thẩm Tường khẳng định lối vào Dược Viên kia ở gần đây.

"Nếu như đúng là tương đồng với Dược Viên mà ngươi gặp qua, có khả năng người của Lữ gia không có cách nào tiến vào từ lối vào thực sự! Nếu như là lối vào thực sự thì căn bản không cần nhiều người đứng canh như vậy, rất có thể cái lối vào này là chính bọn hắn đả thông." Tô Mị Dao nói.

Thẩm Tường gật đầu, tiếp tục tìm lối vào thực sự kia, bởi vì trong tay hắn còn có chìa khoá, tuy không biết là có thể dùng được hay không, nhưng hắn vẫn muốn thử xem một chút.

Hắn nhìn thấy một sơn động, trong sơn động có một cửa đá, ở gần và bên trong sơn động đều có rất nhiều người canh giữ, tuy rằng thực lực của những người này đều không phải rất mạnh, nhưng cũng rất cảnh giác.

Nếu như không cách nào tiến vào lối vào thực sự kia, Thâ,r Tường mới có ý định tiến vào từ nơi này, bất quá ngược lại là khó tránh khỏi phải động thủ, nhất định cũng sẽ kinh động đến Lữ gia.

Sau khi vòng quanh núi lớn này được nửa vòng, Thẩm Tường phát hiện người canh giữ ở nơi này rất ít ỏi, chỉ có một, hai cái thỉnh thoảng đi qua nơi này.

"Chính là chỗ đó!" Thẩm Tường nhìn thấy một cửa động bị rất nhiều hòn đá to lớn ngăn chặn, hắn lập tức bước qua, dùng thần thức điều tra.

"Bên trong thật sự có một cánh cửa!"

Thẩm Tường kích động nói, nhẹ nhàng vỗ một chưởng vào trên một tảng đá lớn, chỉ thấy khối cự thạch này lập tức hóa thành bột phấn, theo gió phiêu tán.

Đây chính là Hóa Cốt ma chưởng, một chưởng nhẹ nhàng là có thể chấn nát đá kia thành bột phấn.

Liên tục đánh ra mấy chưởng, Thẩm Tường mở ra một lối vào vừa đủ cho một người, sau khi hắn lách vào, dùng cỏ dại che lên, để tránh bị người tuần tra nhìn thấy.

Thẩm Tường tiến vào trong một sơn động đen kịt, đi sâu vào trong hắn mới lấy ra một viên đá tỏa sáng, lúc này hắn nhìn thấy phía trước có một cái cửa sắt.

Điều này làm cho hắn cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì lần trước hắn đi Dược Viên kia cũng có một cái cửa sắt giống như vậy, hắn lấy chìa khoá ra, đút vào bên trong lỗ nhỏ trên cửa sắt, sau đó xoay tròn chìa khoá, chỉ thấy cửa sắt chậm rãi mở ra, vì không cho cửa sắt tạo ra chấn động mãnh liệt, hắn còn dùng lực lượng đè cửa sắt chậm rãi mở ra.

Cửa sắt mở ra, Thẩm Tường cũng không hề thấy Dược Viên kia, mà phía trước là một con đường, cuối lối đi của con đường này tỏa ra ánh sáng.

Hắn bước nhanh tới, sau khi đi tới phần cuối của con đường, trong lòng hắn chấn động, kích động từ đáy lòng, bởi vì hắn nhìn thấy Dược Viên này đủ các loại linh dược.

Linh dược nơi này đại đa số đều là dược liệu phụ trợ, nhìn dáng vẻ đã biết là niên đại rất lớn, một số khác chính là chủ tài luyện chế Chân Nguyên đan, Bạch Ngọc tán, cây Kim Linh quả, cây Thiên Văn quả, mỗi loại ở nơi này cũng có mười cây, trái cây phía trên cũng đã thành thục, chỉ là bọn hắn vẫn không nỡ hái xuống.

"Hảo gia hoả, đây không phải là Ngũ Hành Liên Hoa sao? Chủ tài luyện chế Ngũ Hành Chân Nguyên đan!" Thẩm Tường kinh hô một tiếng, hắn thấy trung tâm Dược Viên này có một đóa chỉ có năm cánh không giống cánh hoa của hoa sen, đó chính là Ngũ Hành Liên hoa, cũng gọi là Ngũ Sắc Liên hoa.

"Đây chẳng lẽ là cây Cửu Dương Liệt Diễm?" Thẩm Tường thấy một cây đại thù mà lá đều là màu đỏ rực, không thể không cả kinh.

"Còn có Hỏa Hồn thảo!"

Thẩm Tường lại thấy dưới cây có rất nhiều cỏ nhỏ màu đỏ rực, hình dáng giống như ngọn lửa nhảy lên, đó là một trong chủ dược tài luyện chế Hỏa đan.

Thẩm Tường không nghĩ tới toà Dược Viên này so với toà trước đó hắn gặp phải còn tốt hơn nhiều, thậm chí có nhiều linh dược cao cấp như vậy.

"Nơi này không có ai, ngươi nhanh đi hái đi!" Long Tuyết Di vội vàng nói, lúc này nàng cũng nuốt nước miếng, hận không thể biến thành con thỏ nhỏ đi vào bên trong đào phía đông đào phía tây, nhưng hiện tại nàng rất thức thời, biết phải bảo vệ tốt Thẩm Tường, nếu như Thẩm Tường có thể trộm được những linh dược quý giá này, nhất định không thể thiếu phần của nàng.

Thẩm Tường tiến vào Dược Viên, trước tiên đào cả rễ những dược liệu quý giá kia lên, để vào bên trong pháp bảo trữ vật, hắn muốn cấy ghép trồng vào Thái Đan vương viện.

Hắn đầu tiên là đi đào cây Cửu Dương Liệt Diễm quả kia, ở phía trên còn có hai trái Cửu Dương Liệt Diễm quả, cây này rất lớn, cao tới chiều cao của ba người cộng lại, nhưng cũng không phải rất to, lá cây rất rắn chắc, cũng không sợ lúc cấy ghép bị hỏng.

Chẳng mấy chốc hắn đã đào được cây này lên, sau đó chính là Ngũ Sắc Liên hoa, Hỏa Hồn thảo, cuối cùng mới đến cây Kim Linh quả và Thiên Văn quả, may là lúc tới hắn mang theo không ít pháp bảo trữ vật, bằng không căn bản không chứa nổi.

Lúc này hắn không thể không để cho Long Tuyết Di đi ra hỗ trợ đào, bởi vì còn có rất nhiều dược liệu luyện chế Chân Nguyên đan, Bạch Ngọc tán,… có một số là Lữ gia sau này trồng vào.

Động tác của Long Tuyết Di vô cùng gọn gàng, nàng hết sức kích động, miệng nhỏ không có dừng qua, đào được cái nào thì ăn cái đó, có đôi khi ngay cả vỏ cũng không bỏ, lúc đào được đại nhân sâm ngay cả bùn đất cũng cùng nuốt vào.

"Tham Cật Long, sao ngươi không biến thành một con đại yêu thú? như vậy thì ăn được sẽ càng nhanh hơn!

Thẩm Tường cười nói, nếu như nơi này không phải là dưới đáy Lữ gia, hắn đã sớm cho hai mỹ nhân trong giới chỉ đi ra giúp hắn hái linh dược.

"Như vậy sẽ rất khó coi!" Long Tuyết Di nhai một cây linh thảo, một nửa cây cỏ vẫn còn ở bên ngoài.

"Dáng vẻ hiện tại của ngươi cũng rất khó coi!" Thẩm Tường nhìn Dược Viên này một chút, còn không biết phải thu tới khi nào, hắn chỉ có thể tận lực.

Bận rộn rất lâu, Thẩm Tường cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Long Tuyết Di vừa ăn vừa hái linh dược, bản thân nàng cũng không biết ăn bao nhiêu, nàng tiêu hóa cực nhanh, căn bản không biết cái gì là no bụng.

Thẩm Tường thấy nàng ăn như vậy, rất lo lắng sẽ làm cái bụng nhỏ kia của nàng nổ tung, nếu như không có Long Tuyết Di chú ý động tĩnh bốn phía, hắn cũng không cách nào an tâm thu gặt linh dược nơi này.

"Rốt cục xong rồi!" Long Tuyết Di đưa cho Thẩm Tường một đống túi trữ vật lớn, bên trong tràn đầy linh dược.

Nhìn Dược Viên nguyên bản đủ các loại hoa cỏ cây cối trở nên trọc lóc, mặt đất đầy vết tích đào bới, Thẩm Tường cười nói: "Ngươi không để lại một chút cho mình ăn sao?"

Long Tuyết Di nghịch ngợm cười nói: "Đương nhiên là có, ta không nói cho ngươi ta cầm bao nhiêu!"

Thẩm Tường bóp bóp mặt nàng, nàng đã trở về cánh tay Thẩm Tường, sau đó nói:

"Thẩm Tường, ở phía dưới tòa Dược Viên này có một tảng đá, tuy rằng tảng đá đó không phải khoáng thạch gì, nhưng được cắt chém rất chỉnh tề, hẳn là một khối bia đá." Chỉ cần không ai đi vào, Thẩm Tường sẽ không sợ, hắn đi tới trung tâm, chẳng mấy chốc đào tảng đá kia ra, đúng là một khối bia đá, mặt trên có viết chữ lớn “Đan Vương, Lý Thiên Tuấn”.

P/S: Ta thích nào...Chương 5.

Bình Luận (0)
Comment