Nguyệt Nhi ngồi chồm hỗm ở trên lòng bàn tay của Thẩm Tường, nói ra: "Ngươi chỉ cần phóng thích lực lượng không gian là được rồi, còn lại giao cho ta tới khống chế."
Thẩm Tường làm theo, phóng xuất ra lực lượng không gian rất mạnh, toàn bộ được Nguyệt Nhi hấp thu, những năm vừa qua Nguyệt Nhi cũng đi theo những nữ tử kia sử dụng trận pháp thời gian để tu luyện, nàng ta bây giờ mạnh bao nhiêu Thẩm Tường căn bản không biết.
"Bắt đầu." Nguyệt Nhi hô, nàng ta vừa mới nói xong, Thẩm Tường lập tức cảm ứng được chỗ mình đứng thay đổi vị trí.
"Xong." Nguyệt Nhi cười hì hì nói: "Chỉ có điều chúng ta ở bên ngoài Thần Đỉnh đế thành, hiện tại còn không biết bên trong như thế nào, cho nên ta không đi vào."
Thẩm Tường nhìn vào tường thành cao lớn kia, bây giờ còn hoàn hảo, trận pháp cũng không bị hư hại, không hề giống trải qua đại chiến gì.
"Thời gian ở nơi này cũng chưa đi qua được bao lâu đi." Thẩm Tường hỏi.
"Không khác mấy so với thế giới Cửu Thiên, bởi vì thế giới Cửu Thiên cùng với không gian này đã dần dần tới gần." Nguyệt Nhi nói ra: "Nơi này có lẽ là đi qua khoảng mười lăm ngày, theo lý thuyết đã đánh mới đúng."
Lúc Thẩm Tường đi tới cửa thành, phát hiện cũng không có người thủ vệ, điều này làm cho trong lòng của hắn giật mình, bình thường khi xuất hiện loại tình huống này thì hơn phân nửa là bên trong thành đã đại loạn, trốn đều chạy trốn, căn bản không có người thủ vệ.
"Bên trong hình như không có người, vào xem là chuyện gì xảy ra." Nguyệt Nhi nói, nàng ta lúc này đã tiến vào U Dao giới.
Thẩm Tường thay đổi một bộ dung mạo, nếu bị người nhận ra mà nói thì hắn vẫn tương đối phiền phức.
Sau khi đi vào cửa thành, Thẩm Tường trông thấy khắp nơi đều là vắng vẻ, mặc dù không có bị phá hoại, nhưng trông lại hết sức quỷ dị.
Đường đi vốn rộng rãi náo nhiệt, lúc này không có một ai, cửa hàng hai bên đường đi đều mở rộng cửa, người đều đã đi hết.
"Mau nhìn bên kia." Nguyệt Nhi nói.
Thẩm Tường quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở giữa thành thị bốc lên trận trận khói đặc màu tím, hắn cau mày nói: "Đó là phương hướng Đế Cửu cung, thật đánh nhau."
Vừa mới nói xong, một cỗ sóng khí cuồng bạo đột nhiên đánh tới, Thẩm Tường đứng ở cổng có thể trông thấy từng tòa thạch lâu đang đổ sụp vỡ nát thành hàng, cỗ sóng khí kia như là sóng to ào ào, trùng trùng điệp điệp đánh tới, những nhà lầu yếu ớt kia ở trước cỗ sóng khí này trong nháy mắt bị ép thành bột phấn.
Thẩm Tường lập tức tìm ra khe hở không gian, sau đó trốn vào bên trong, tránh đi cỗ sóng khí này, tuy rằng hắn cũng có thể ngăn cản nhưng cũng phải hao phí không ít khí lực.
Cỗ sóng khí này đi qua, hắn từ bên trong vết nứt không gian đi ra, lập tức sợ ngây người.
Tường thành cao lớn của Thần Đỉnh đế thành kia đã biến mất, đám nhà lầu vốn chỉnh tề mỹ lệ cũng biến mất toàn bộ, chỉ trong chớp mắt, nơi này đã biến thành đất hoang, mà ngay cả Đế Cửu cung cũng biến mất không thấy.
"Đây là tác phẩm của Thần Vương nhất đẳng, hẳn là Thần Vương nhất đẳng đối chiến, chỉ có gia hỏa có chín mươi cái thần cách thì mới có thể có loại lực lượng này." Nguyệt Nhi nói, nàng ta cũng không phải là rất kinh ngạc, bởi vì lúc nàng ta ở Tinh Pháp Thần vực, loại chiến đấu này cũng không hiếm thấy.
Thẩm Tường cau mày nói: "Trong phạm vi ngàn dặm toàn bộ đã bị hủy, khó trách người trong thành thị này đều sẽ rời đi, nếu như không đi ở vừa rồi chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết."
"Như vậy thì có ý nghĩa gì sao? Toàn bộ Thần Đỉnh đế thành bị hủy diệt, Đế Cửu cung hùng vĩ như vậy cũng bởi vậy mà hủy diệt."
Nguyệt Nhi lắc đầu nói: "Bọn họ tranh đấu như thế chính là bởi vì bảo tàng của Thần quốc, như vậy Thần Đỉnh đế thành muốn xây bao nhiêu cái đều có thể, bọn họ đương nhiên sẽ không để ý tới."
"Phía trước có người." Nguyệt Nhi đột nhiên hô.
Thẩm Tường ngẩng đầu nhìn lên, hai thân ảnh đột nhiên bay lượn mà qua, mà sau lưng bọn họ còn có tám người đuổi theo ở đằng sau.
"Là Hướng Hoằng Đạo và Tiêu Bình, bọn họ lại bị truy sát, chẳng lẽ dư ba vừa rồi cũng là bởi vì bọn họ mà đưa tới?" Thẩm Tường rất chấn kihn, Nguyệt Nhi cũng là như vậy.
Hướng Hoằng Đạo và Tiêu Bình thế nhưng là trung lập, bọn họ đã tuyên bố không tham gia vào trận tranh đấu này từ rất sớm, nhưng không nghĩ tới bọn họ vẫn bị liên lụy tới, hơn nữa còn lọt vào vây công.
"Dùng Không Gian phong đuổi theo nhìn xem, xem ra chuyện cùng ta dự liệu có chênh lệch rất lớn." Nguyệt Nhi nói.
Thẩm Tường mang theo Nguyệt Nhi sử dụng Không Gian phong âm thầm theo dõi đằng sau, lúc này hắn cũng rất khẩn trương, bởi vì người hắn theo dõi chắc chắn đều rất mạnh, bằng không sẽ không để cho Hướng Hoằng Đạo loại Đan Thần cấp bậc này phải chạy trốn.
"Tiêu Ngọc Lan đâu, thế lực của nàng thế nhưng là ngay cả Đại quốc sư đều không có a, mà Hướng Hoằng Đạo này chính là một Đại quốc sư rất lợi hại, vậy mà cũng bị người đánh cho chạy trốn, Tiêu Ngọc Lan chẳng phải là thảm hại hơn sao?" Thẩm Tường lo âu trong lòng, nơi này ở trong thời gian ngắn như vậy, vậy mà phát sinh ra biến cố lớn như vậy.
Thẩm Tường dùng Không Gian phong đuổi theo sau, có thể nhìn ra bên ngoài, đồng thời dùng Đạo Tâm nhãn chú ý lực lượng ba động trước mặt.
"Lại là đại sát chiêu." Thẩm Tường đột nhiên trông thấy Hướng Hoằng Đạo ở đằng trước ngưng tụ ra một chùm năng lượng màu tím, sau khi phóng xuất ra lại san bằng một vùng núi lớn, đây là dùng để công kích người truy sát ở đằng sau.
Sau khi Hướng Hoằng Đạo phóng thích ra chiêu này thì cùng Tiêu Bình biến mất không thấy hình bóng.
"Không thấy." Thẩm Tường lúc này cũng không dám dùng lĩnh vực cảm ứng không gian, bởi vì lúc này tám tên cường giả đang lơ lửng ở trên không kia đều đang cẩn thận tìm kiếm Tiêu Bình và Hướng Hoằng Đạo.
Nguyệt Nhi nói ra: "Đám gia hỏa này quả nhiên đều có chín mươi thần cách trở lên, khó trách Hướng Hoằng Đạo phải chạy trốn, trong đó có bốn tên Đại quốc sư, Hướng Hoằng Đạo và Tiêu Bình vì sao lại bị bọn họ cùng nhau công kích đây?"
Thẩm Tường lắc đầu, lúc này hắn núp ở bên trong vết nứt không gian, hắn truyền âm cho Nguyệt Nhi nói: "Ngươi có thể tìm được Hướng Hoằng Đạo và Tiêu Bình không?"
"Đương nhiên có thể, ta dẫn ngươi đi." Hiện tại là Nguyệt Nhi sử dụng Không Gian phong, mang theo Thẩm Tường lặng lẽ rời đi.
Một lát sau, Nguyệt Nhi mang theo Thẩm Tường rời xa chỗ vừa rồi, đây là một chỗ khác trên Thần Đỉnh tinh, khoảng cách so với Thần Đỉnh đế thành đã bị hủy diệt kia rất xa xôi.
Ở chỗ này có một cái thôn nhỏ, thôn dân rất giản dị, đều là người rất bình thường, chỉ có một số người có tu vi.
Lúc Thẩm Tường xuất hiện ở đây, chỉ nghe thấy có người đang nhỏ giọng nói ra: "Hôm nay có chuyện gì xảy ra sau, lại có người ngoài tới."
Nghe tới mấy câu này, Thẩm Tường và Nguyệt Nhi đã xác định Hướng Hoằng Đạo và Tiêu Bình ngay ở chỗ này.
Sau khi trải qua hỏi thăm, bọn họ biết được Hướng Hoằng Đạo và Tiêu Bình ở nhà trong thôn, nhìn ra được Hướng Hoằng Đạo quen biết với trưởng thôn ở nơi này.
Lúc Thẩm Tường đi tới đình viện nhỏ của trưởng thôn kia thì cảm ứng được có một cái kết giới rất mạnh bao phủ, nhưng hắn còn là đi lên gõ cửa một cái.
"Trưởng thôn có ở nhà không?" Thẩm Tường hỏi.
Chẳng mấy chốc đã có người tới mở cửa, đây là một lão hán có mái tóc rối loạn: "Ta chính là trưởng thôn, ngươi là người từ bên ngoài tới a, có chuyện gì không?"
Người trưởng thôn này rất cảnh giác.
"Tiêu Bình có ở bên trong không?" Thẩm Tường lại nói: "Ta tên là Thẩm Tường, ta tìm hắn có việc."
Hắn vừa rồi cố ý nói tới rất lớn tiếng, để Tiêu Bình bên trong nghe thấy, quả nhiên Tiêu Bình rất nhanh đã đi ra tới cửa, lúc này Thẩm Tường dịch dung qua, nhưng hắn còn nhận ra ánh mắt của Thẩm Tường.
Vì tiêu trừ lo nghĩ của Tiêu Bình, Thẩm Tường biến trở về dung mạo của mình, sau đó được Tiêu Bình kéo một cái vào trong sân.
P/S: Ta thích nào ... chương 3.