Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2197 - Chương 2197 - Thú Hoang

Chương 2197 - Thú Hoang
Chương 2197 - Thú Hoang

Sau khi đi vào, Thẩm Tường đã nhìn thấy Hướng Hoằng Đạo sắc mặt tái nhợt, hắn đang ngồi ở bên cạnh một cái giếng để chứa thương, nhìn cái giếng này thật không đơn giản, vậy mà phóng xuất ra từng đợt sương mù màu vàng kim để hắn hấp thu.

"Hướng tiền bối tốt." Thẩm Tường vội vàng hành lễ.

Hướng Hoằng Đạo khẽ gật đầu, hắn và Tiêu Bình đều rất kinh ngạc, Thẩm Tường vậy mà trở lại nhanh như vậy, hơn nữa còn có thể tìm tới nơi này.

"Không có những người khác theo tới chứ?" Giọng nói của Hướng Hoằng Đạo rất nhỏ, hắn bây giờ đang rất suy yếu.

"Tiền bối yên tâm, những gia hỏa kia truy sát các ngươi còn đang tìm kiếm các ngươi ở cái chỗ kia đây." Thẩm Tường nói ra: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, các ngươi không phải trung lập sao? Vậy mà cũng bị cuốn vào trong đó?"

Tiêu Bình tức giận nói: "Đám người kia vậy mà sớm đã hợp mưu đối phó chúng ta, bọn họ lo lắng sư phụ ta giúp ta cướp đoạt Đế vị, cho nên mới ra tay với chúng ta, tổng cộng là bốn cái Thần Vương nhất đẳng, bốn cái Đại quốc sư, bọn họ không muốn Đế vị, bọn họ chỉ cần bảo tàng Thần quốc kia, sau khi đạt được bảo tàng thì chia nhau, sau đó tiến về Tinh Pháp Thần vực."

"Hừ, đám hỗn đản này, coi như bọn chúng chạy tới Tinh Pháp Thần vực thì ta cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cho bọn chúng, vậy mà dám đánh lén chúng ta." Giọng nói của Hướng Hoằng Đạo trở nên rét lạnh.

"Bên trong Đế Cửu cung sớm đã phát sinh đại chiến, Thần Vương nhất đẳng chết mất hai, Đại quốc sư cũng chết mất mấy người, đều là bị tám người này liên hợp âm chết, mà hoàng tỷ bọn họ bị độc thủ đầu tiên, may mắn nàng ta phản ứng rất nhanh, có thể mang theo một phần nhỏ người chạy trốn, nhưng người cũng bị thương nặng." Tiêu Bình nói.

"Đúng rồi Thẩm Tường, ngươi bây giờ có lẽ là thật tốt ở tại thế giới Cửu Thiên của ngươi, tới đây quá nguy hiểm." Tiêu Bình lúc này đã coi Thẩm Tường trở thành bằng hữu của mình: "Những tên kia thế nhưng là nhớ Thiên Luyện thuật của ngươi, chờ bọn họ đạt được bảo tàng Thần quốc thì ngươi sẽ phiền toái."

"Ta không sợ bọn họ, ta bây giờ đang ở Thần Đỉnh tinh, nhưng bọn hắn căn bản không biết ta ở chỗ này." Thẩm Tường cười cười, hỏi: "Bình hoàng tử, ngươi biết Ngọc Lan công chúa ở nơi nào không?"

Tiêu Bình nhìn vào Hướng Hoằng Đạo, Hoắng Hoằng Đạo khẽ gật đầu đối với hắn.

"Chúng ta chỉ biết là nàng ta ở bên trong Thú Hoang, lúc ấy các nàng chạy trốn vào bên trong, những tên kia cũng không dám đuổi vào." Tiêu Bình nói ra: "Ở trong đó vô cùng nguy hiểm, ngươi muốn đi tìm nàng ta?"

"Ừm, ta nhất định phải đi tìm nàng." Thẩm Tường khẽ gật đầu: "Có thể nói cho ta biết Thú Hoang ở nơi nào không?"

Sau đó Tiêu Bình nói cho Thẩm Tường biết vị trí cụ thể, còn nói đơn giản một chút tình huống bên trong, đúng là nơi rất nguy hiểm, đó là căn cứ của một số Thần Thú ở Thần Đỉnh tinh, thú loại rất cường đại năm đó đều được nhân loại làm cho cùng đường mạt lộ, cuối cùng đều trốn vào một cái hiểm địa, dần dần biến thành chỗ ẩn nấp của Thần Thú, cho nên bên trong có Thần Thú rất mạnh.

"Các ngươi bây giờ có tính toán gì?" Thẩm Tường hỏi.

"Tạm thời còn chưa biết, chờ vết thương ta lành rồi nói sau." Hướng Hoằng Đạo lại ăn mấy viên Thần đan vàng óng ánh, hắn tuy rằng bị thương rất nặng, nhưng hắn thế nhưng là một Đan Thần rất mạnh.

"Khả năng đi Tinh Phá Thần vực, tình huống hiện tại của Thần Đỉnh quốc ..." Tiêu Bình bất đắc dĩ thở dài.

Hiện tại Thẩm Tường cũng không giúp gì được bọn họ, chỉ có thể an ủi vài câu, sau đó rời khỏi thôn đi tìm Tiêu Ngọc Lan.

"Biến hóa ở Thần Đỉnh quốc này thật sự quá nhanh, bảo tàng Thần quốc kia đến cùng có cái gì, vậy mà để bọn hắn điên cuồng như vậy, ngay cả Đế vị cũng không cần." Thẩm Tường hết sức tò mò đối với cái này.

"Không biết làm sao quyết định ai thu hoạch được bảo tàng Thần quốc kia, chẳng lẽ đánh thắng là được sao?" Nguyệt Nhi cũng hết sức tò mò đối với cái này.

"Tìm được Ngọc Lan công chúa thì biết." Thẩm Tường sử dụng Không Gian phong, sau gần nửa canh giờ thì đi tới một vùng đại mạc.

"Nơi này chính là Thú Hoang, trông rất vắng vẻ a, hơn nữa âm u đầy tử khí." Thẩm Tường trôi nổi lên không trung nhìn về phương xa, cũng không nhìn thấy có cái gì màu xanh, sau đó hắn lại sử dụng Đạo Tâm nhãn, lại trông thấy từng đám từng đám khói đen, cũng không biết đó là cái gì.

Thẩm Tường lấy ra một cái Truyện Tấn phù, đưa tin cho Tiêu Ngọc Lan, cái này cần khoảng cách nhất định mới có thể truyền đạt được, hắn hiện tại cũng định thử trước một chút, nhìn xem khoảng cách này có đủ hay không.

"Ngọc Lan công chúa, Lục Đạo Thần đỉnh đã sửa chữa xong, ngươi ở nơi nào, ta ở bên ngoài Thú Hoang."

Sau khi Thẩm Tường đưa tin xong, kiên nhẫn chờ đợi, nếu như các nàng có thể đi ra thì tốt nhất, như vậy hắn cũng không cần tiến vào.

Không bao lâu sau, Truyện Tấn phù đã đung đưa: "Chúng ta ở bên trong Thú Hoang ... nhưng ngươi tuyệt đối đừng tiến vào, trong này vô cùng nguy hiểm, chờ chúng ta ra ngoài lại nói."

Giọng nói của Tiêu Ngọc Lan mang theo vẻ hưng phấn, bởi vì Lục Đạo Thần đỉnh là cơ hội duy nhất để nàng ta phản kích.

"Lúc nào các ngươi có thể đi ra?" Thẩm Tường hỏi.

"Cái này còn chưa biết, tóm lại ngươi kiên nhẫn chờ chút." Tiêu Ngọc Lan trả lời.

Thẩm Tường nhíu nhíu mày, nói ra: "Nói vị trí của các ngươi cho ta, ta đi vào tìm các ngươi, nếu như chậm bọn họ đạt được bảo tàng Thần quốc kia thì làm sao bây giờ."

"Thực lực ngươi quá yếu, tiến vào sẽ chết." Tiêu Ngọc Lan mặc dù biết thời gian ở thế giới Cửu Thiên khác với thời gian ở nơi này, nhưng vẫn không cảm thấy Thẩm Tường có thể cường đại tới đâu.

"Ngọc Lan công chúa, tin tưởng ta." Thẩm Tường cũng không có gì mà phải sợ, hắn dùng Không Gian phong, tiến vào rất dễ dàng, hắn cảm thấy hắn và Nguyệt Nhi đi vào mang các nàng ra sẽ nhanh hơn.

"Được a, sau khi ngươi đi vào thì trước tiên phải tìm tới một con sông, sau đó theo con sông này một mực đi xuống, sẽ tới một mảnh ốc đảo, tiến vào ốc đảo ngươi phải cẩn thận, trong này có rất nhiều Thần Thú cường đại, đều là hóa hình, sau đó ngươi tìm tới một khu rừng cổ thụ, cổ thụ nơi đó đều cao ngàn trượng, tới lúc đó lại truyền âm cho ta." Tiêu Ngọc Lan cuối cùng lại nghiêm túc dặn dò: "Nhất định phải cẩn thận với những mạng nhện kia, trong này lợi hại nhất cính là một đám nhện."

"Ta đã biết."

Thẩm Tường thi triển Thần Du Cửu Thiên, sau đó sử dụng không gian truyền tống, đưa đạo thần hồn này vào sâu bên trong Thú Hoang, chỉ trong chốc lát, đạo thần hồn này đã tìm được khu rừng cổ thụ kia, quả của đại thụ trong này quả nhiên đều rất to lớn, từng cây từng cây đều cao tới ngàn trượng, thân cây như là cột chống trời vậy.

"Chính là chỗ này sao, Nguyệt Nhi, chúng ta đi." Sau khi Thẩm Tường tìm được, ôm lấy Nguyệt Nhi, sử dụng Không Gian phong chẳng mấy chốc đã đi tới khu rừng rậm kia.

Hắn đang muốn lấy Truyện Tấn phù ra để đưa tin, ai ngờ đằng trước lại có một nữ tử với thân hình uyển chuyển đang nhanh chóng đi tới, mà sau lừng nàng thì có một tên đại hán cười to đuổi theo.

"Là Liên Phi." Thẩm Tường giật mình trong lòng, sau đó hô lớn: "Liên Phi, ta là Thẩm Tường."

Liên Phi đang liều mạng chạy như điên, đột nhiên nghe thấy tiếng của Thẩm Tường, nàng ta lập tức nhìn sang, Thẩm Tường vậy mà đang cười ngoắc ngoắc nàng ta, lúc này nàng ta cách Thẩm Tường cũng càng ngày càng xa, bởi vì tốc độ của nàng rất nhanh.

"Đồ đần này, có phải bởi vì ở bên cạnh Cẩn Nhi quá lâu rồi hay không, cho nên cũng trở nên đần như vậy, ở cái nơi này còn hét to như vậy." Liên Phi thầm mắng trong lòng.

Quả nhiên đúng như những gì nàng lo lắng, đại hán vốn đang truy sát nàng, sau khi nghe thấy tiếng của Thẩm Tường thì lập tức phóng tới Thẩm Tường.

P/S: Ta thích nào ... chương 4

Bình Luận (0)
Comment