Thẩm Tường trông thấ Liên Phi đang lao tới lại cười hắc hắc hô: "Liên Phi, ngươi còn chưa chết sao, lo lắng gần chết, nếu như loại mỹ nhân như ngươi mà chết đi rồi ta sẽ rất đau lòng."
Liên Phi lập tức mắng: "Ngươi cái tên hỗn đản này còn có mặt mũi nói như vậy, ta bây giừo bị tiểu hỗn đản ngươi hại chết rồi, ở cái nơi này đừng có nói lớn như vậy."
Đại hán hung thần ác sát kia đã lao tới, Thẩm Tường lập tức dịch chuyển đi tới bên cạnh Liên Phi, sau đó một tay ôm lấy eo nhỏ của Liên Phi, lại dịch chuyển tới nơi xa.
Thâm Tường tu luyện ra mười lăm cái thần cách Không Gian, loại dịch chuyển cự ly ngắn này hoàn toàn không tính là gì.
Liên Phi kinh ngạc kêu lớn một tiếng, nàng ta không nghĩ tới Thẩm Tường bây giờ lại trở nên lợi hại như vậy, lực lượng không gian vận dụng tới tự nhiên như thế, lúc này eo thon của nàng được Thẩm Tường ôm, cảm nhận được Thẩm Tường không có ý định buông ra, hơn nữa cái tay kia giống như đang hơi nhúc nhích, vậy mà đang ăn đậu hũ của nàng.
"Tiểu quỷ." Liên Phi khẽ nói: "Còn không nhanh thả ra ra."
Thẩm Tường xích lại gần khuôn mặt vũ mị kia của nàng ta, đột nhiên hôn lên má của nàng một cái.
Liên Phi lập tức quát lên: "Tên kia tới."
Thẩm Tường mang theo Liên Phi dịch chuyển ra ngoài, đi tới trên một cây đại thụ, sau đó che giấu khí tức, lúc này Liên Phi nằm trong ngực hắn, hắn còn cười hì hì.
Liên Phi chỉ là vùng vẫy một lúc, nàng ta không dám có động tác quá lớn, lo lắng kinh động con Thần Thú biến thành đại hán ở phía dưới kia.
"Tiểu quỷ chết tiệt, ngươi thật làm loạn." Liên Phi truyền âm mắng hắn, sau đó sờ lên chỗ vừa rồi chính mình vừa mới bị Thẩm Tường hôn vào.
"Ngươi tên bại hoại này, có hạ độc thủ đối với Cẩn Nhi hay không?" Liên Phi u oán nhìn vào khuôn mặt đầy nụ cười xấu xa kia của Thẩm Tường, truyền âm hỏi.
"Không phải ngươi gả Cẩn Nhi cho ta sao, nàng ta đã là thê tử của ta, ta muốn làm gì với nàng thì làm cái đó." Thẩm Tường cười xấu xa mà nói, sau đó néo néo khuôn mặt tràn ngập ai oán tới quyến rũ kia.
Liễu Phi bĩu môi, khe khẽ hừ một tiếng, tiếp theo để nàng ta không tưởng tượng được là, Thẩm Tường vậy mà cực kỳ to gan, cưỡng ép hôn miệng nhỏ của nàng.
"Đừng nghĩ ta tới xấu như vậy, con gái của ngươi hiện tại đang sống rất tốt rất vui vẻ, tiểu nha đầu giống như nàng ta, ta cũng không động nổi ý xấu đối với nàng, ngược lại là tỷ tỷ ngươi, luôn luôn để cho ta khó mà kiểm soát." Thẩm Tường cười xấu xa, sau đó bắt lấy tay nhỏ của Liên Phi, nhẹ nhàng sờ lấ, Liên Phi chỉ là bĩu môi, cũng không có phản kháng.
Đại hán ở phía dưới mất đi khí tức của Thẩm Tường và Liên Phi, căn bản không biết bọn họ ở nơi nào, hắn đứng tại chỗ gầm thét vài tiếng, sau đó chạy như điên về một cái phương hướng.
"Đây là thứ gì?" Thẩm Tường nói xong lại hôn lên má Liên Phi một cái, Liên Phi chỉ là đánh vào ngực của hắn một cái cũng không nói thêm gì.
"Đó là một con Thần thú, rất lợi hại, có tám mươi cái thần cách, Ngọc Lan biết được ngươi đã tới, cho nên để cho ta tới tìm ngươi, nào ngờ lại gặp phải một vật như vậy." Liên Phi được Thẩm Tường buông ra, sau khi rời khỏi cái ôm của Thẩm Tường, trong đáy lòng nàng ta vậy mà cảm thấy cái ôm vừa rồi của Thẩm Tường làm nàng ta rất dễ chịu, rất muôn luôn được Thẩm Tường ôm như vậy.
"May mà vừa rồi ta không có động thủ với hắn, bằng không ta chắc chắn đánh không lại hắn." Thẩm Tường vừa rồi quả thực muốn ra tay.
"Ta cũng không phải hoàn toàn sợ vật này, chỉ bởi vì nơi này quá nhiều loại Thần thú bảy tám mươi cái thần cách này, nếu như dẫn tới một đám thì ta chắc chắn phải chết." Liên Phi cười hì hì một tiếng: "Không nghĩ tới tiểu quỷ ngươi lại có nhiều thủ đoạn như vậy, còn có lực lượng không gian mạnh như vậy."
"Nói như vậy Liên Phi tỷ tỷ ngươi cũng rất lợi hại a, lại có thể không sợ Thần Thú có tám mươi thần cách này." Thẩm Tường một mặt kinh ngạc, sau đó lại sờ lên khuôn mặt mịn màng như ngọc kia của Liên Phi.
"Đây là đương nhiên, tỷ tỷ ta đây thế nhưng là lợi hại a, sau này ngươi còn dám khi dễ ta ta sẽ không nương tay." Liên Phi cảm thấy có chút ăn thiệt thòi, cũng đưa tay đi vuốt lấy khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Tường.
"Đi thôi, đi tìm Ngọc Lan công chúa, nàng ta ở nơi nào." Thẩm Tường cười cười, một bàn tay đã đặt ở trên eo thon của Liên Phi.
Liên Phi nói đại khái khoảng cách cho Thẩm Tường, Thẩm Tường dịch chuyển một cái tới bên cạnh một gốc đại thụ.
Đại thụ nơi này đều rất thô, như là cột chống trời, nếu như móc rỗng ở bên trong, mỗi cái cây đều là một tòa nhà cao tầng.
"Ngay ở bên trong cây này." Liên Phi kéo lấy tay Thẩm Tường, đi tới bên cạnh cây này, sau đó mở ra một cái trận pháp, mặt ngoài thân cây hiện ra một cái trận văn.
Sau đó, Liên Phi kéo Thẩm Tường tiến vào thân cây, bên trong là một cái đại sảnh rộng rãi, Tiêu Ngọc Lan đang ngồi ở trong sảnh, nàng ta trông thấy Liên Phi và Thẩm Tường tiến tới lập tức đứng lên, kinh ngạc nói: "Làm sao nhanh như vậy?"
Thẩm Tường nhìn một chút, bên trong phòng khách này chỉ có hai người Tiêu Ngọc Lan và Tiêu Hồng Tước mà thôi, lại thêm Liên Phi thì các nàng cũng chỉ có ba người.
Thế lực của Tiêu Ngọc Lan khổng lồ như vậy, vậy mà chỉ còn lại có ba người các nàng.
"Ngọc Lan công chúa." Thẩm Tường lên tiếng chào hỏi.
"Ta bây giờ cũng không phải là công chúa gì nữa, Thần Đỉnh quốc cũng không còn nữa." Tiêu Ngọc Lan lúc này có chút tiều tụy, thở dài một hơi, nàng bây giờ nhìn có chút nghèo túng, ăn mặc cũng không hoa lệ như trước, tuy nói nàng ta không có loại bá khí của Đế Hoàng, nhưng nàng bây giờ vẫn mang tới cho người một loại cảm giác ưu nhã quý phái.
"Lục Đạo Thần đỉnh đã sửa chữa xong, không biết Thần Đỉnh Đại Đế lưu bí mật gì ở bên trong?" Thẩm Tường đưa cho Tiêu Ngọc Lan một cái đỉnh nhỏ giống như được làm từ đồng thau.
Lúc Tiêu Ngọc Lan nhận lấy Lục Đạo Thần đỉnh, tay ngọc khẽ run: "Phụ hoàng hắn để cho ta đồ vật trân quý này, đến cùng là vì cái gì, dựa vào thực lực, Đế vị tuyệt đối không phải ta."
Nàng ta trước đó cũng không quá rõ lai lịch của cái đỉnh này, về sau còn là Thẩm Tường nói cho nàng biết, cho nên hiện tại nàng ta cũng biết cái đỉnh này lợi hại.
"Ngươi nhỏ máu nhìn xem." Thẩm Tường nói ra: "Đây chính là Đại Đạo thần khí, cho nên nhỏ máu cũng chưa chắc có tác dụng."
Tiêu Ngọc Lan khẽ gật đầu, nhỏ xuống một giọt máu tươi vào trên Lục Đạo Thần định, chỉ thấy Thần đỉnh đột nhiên lóe ra một trận ánh sáng xanh, Thần đỉnh phóng xuất ra một chùm ánh sáng xanh, đánh vào mi tâm của Tiêu Ngọc Lan, giống như là đang truyền lại tin tức gì.
Một lát sau, Thần đỉnh hiện lên ánh sáng biến mất.
"Công chúa, dung hợp Lục Đạo Thần đỉnh rồi sao?" Tiêu Hồng Tước vội vàng hỏi, Lục Đạo Thần đỉnh này thế nhưng là hy vọng các nàng trở mình.
"Dung hợp, nhưng là ... loại dung hợp này cũng không phải thật sự là dung hợp, ta tuy rằng có thể sử dụng Lục Đạo Thần đỉnh này nhưng không thể phát huy ra uy lực chân chính, nói cách khác Lục Đạo Thần đỉnh cũng không tán thành ta, nhưng bị ép bởi một loại tình cảm nào đó, hắn sẽ cho ta lực lượng." Tiêu Ngọc Lan hít một tiếng: "Ta quả nhiên không hợp xưng Đế."
Thẩm Tường lại hỏi: "Có chuyện gì liên quan tới Cửu Tiêu Thần Đế không?"
Tiêu Ngọc Lan khẽ gật đầu: "Có, bí mật chuyện thanh Thần kiếm kia của Cửu Tiêu Thần Đế bị hư hại bị tiết lộ, cũng không phải là phụ hoàng ta gây nên, mà là Đại hoàng tử của Thần Đỉnh quốc chúng ta, Tiêu Viễn Binh, bởi vì lúc phụ hoàng ta đi mang theo hắn đi cùng, chuyện này hắn cũng không có nói cho Cửu Tiêu Thần Đế."
"Về sau hắn cũng cảm thấy rất áy náy, nhưng hắn rất yêu thương Tiêu Viễn Binh, cho nên cũng không tiến hành trừng phạt gì đối với Tiêu Viễn Binh, Tiêu Viễn Binh tiết lộ chuyện này cũng chỉ bởi vì chuyện ghen ghét Cửu Thương Hải năm đó đánh bại hắn."
P/S: Ta thích nào ... chương 5.