Du Chân nói láo hết bài này tới bài khác, để Phung Vũ ở đằng sau nhìn mà rất tức giận, hiện tại nàng ta cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy Du Chân đến cùng là loại mặt hàng gì, thêu dệt vô cớ ở trước mặt mọi người, khó trách hắn muốn tạo ra một cái danh tiếng tốt cho chính mình, chính là vì sau này gặp được loại chuyện này là có thể dùng tới để giải vây.
"Vậy thì tốt, ngươi thật có bản lĩnh vậy chặt đứt mảnh kim giáp này đi." Thẩm Tường lấy ra một mảnh kim giáp ra, để xuống mặt đất: "Đối với ngươi mà nói muốn chặt đứt mảnh kim giáp này cũng không khó lắm đi."
Lúc Thẩm Tường nói chuyện, khắp khuôn mặt hiện lên vẻ trào phúng, khiến cho Du Chân bị kích thích, Thẩm Tường nói rõ là xem thường hắn, cho là hắn không có thực lực chặt đắt mảnh kim giáp này.
Tất cả mọi người thi nhau gật đầu, Du Chân nói mình có thể chặt đứt thân thể của Phi Giáp Long Ngạc, như vậy cũng có thể dễ dàng chặt đứt mảnh kim giáp này.
"Hừ, ta dựa vào cái gì mà phải dựa theo ngươi nói mà làm? Ta không dễ bị ngươi nắm mũi dẫn đi, ta nói lại lần nữa, nếu như ngươi không..."
Du Chân nói còn chưa dứt lời, Thẩm Tường đột nhiên gọi Cửu Tiêu Thần kiếm ra, đâm một kiếm về phía ngực của Du Chân.
Thẩm Tường công kích thật sự là quá đột nhiên, bởi vì hắn trước đó đều là chuyện gì cũng từ từ, để mọi người cho rằng hắn là một người có thể nói chuyện dễ dàng, nào ngờ lại đột nhiên đâm ra một kiếm như vậy.
Du Chân cũng là như thế, hắn biết Thẩm Tường rất mạnh, mà Thẩm Tường không động thủ với hắn khiến cho hắn cho rằng Thẩm Tường đang e sợ Đại Thiên môn, cho nên hắn mới có chết cũng không thừa nhận.
Thẩm Tường đâm ra một kiếm này rất nhanh rất đột nhiên, xuyên thấy lồng ngực Du Chân, sau khi Du Chân bị đâm một kiếm cũng lập tức vung kiếm bổ về phía Thẩm Tường, nhưng Thần kiếm của hắn lại bị Thẩm Tường bắt lấy bẻ gãy đi.
"Ban đầu ngươi ngoan ngoãn giao ra nửa thi thể kia ta có thể bỏ qua cho ngươi, nhưng bây giờ ..." Vẻ mặt Thẩm Tường trở nên lạnh lẽo, đấm thêm một quyền vào phần bụng của Du Chân, Lưu Tinh thần kình cuồng bạo trùng kích ra ngoài, xuyên thấu phần bụng của Du Chân, ở phía trên lưu lại một cái lỗ máu to lớn.
"Ngươi ... ngươi, ta muốn giết ngươi." Du Chân toàn thân đẫm máu, nhưng hắn cũng chưa chết đi, vết thương ở nhục thân tuy nặng, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là một vị Đại trưởng lão, có được lực lượng sinh mệnh ngoan cường, huống chi Thẩm Tường bây giờ còn chưa định giết hắn.
Thẩm Tường vừa mới muốn tiến lên, Du Chân đột nhiên lấy ra một cái hộp ngọc, Thẩm Tường dùng Đạo Tâm nhãn quan sát, phat hiện bên trong có một cái bình đen, đây chính là Càn Khôn Bảo bình, trông thấy Bảo bình, Thẩm Tường vội vàng sử dụng lực lượng không gian, cách không thủ vật, dịch chuyển hộp ngọc tới trong tay mình, sau đó cất vào U Dao giới.
Phốc.
Du Chân trông thấy Thần khí cường đại của chính mình bị Thẩm Tường cướp đi thì không thể không phun ra một ngụm máu lớn.
"Mau giết hắn." Du Chân gào thét, những lão giả khác lập tức vung trường kiếm lao tới.
Thẩm Tường dịch chuyển tới sau lưng Du Chân, một chưởng vỗ vào đỉnh đầu của Du Chân, thi triển Nhiếp Hồn ma chú, lục soát trí nhớ của hắn.
"Giết."
"Chỉ các ngươi?" Thẩm Tường khinh thường nói, sau đó hất Cửu Tiêu Thần kiếm cầm trong tay lên, Cửu Tiêu Thần kiếm xoay tròn ở trên không trung bay về phía một lão giả, trong chớp mắt đã chém đứt đầu của lão giả kia, sau đó ở dưới sự khống chế của Thẩm Tường, Cửu Tiêu Thần kiếm bay múa trên không trung công kích mấy tên lão giả đang lao tới kia.
Trong mấy cái chớp mắt, trong đao quang kiếm ảnh, từng tia máu tươi bắn lên, Thẩm Tường chỉ dùng thần lực khống chế Cửu Tiêu Thần kiếm bay ra ngoài công kích đã chém giết toàn bộ mấy lão giả này.
Hiện tại hắn cũng biết được ký ức của Du Chân, sau đó từ bên trong tay phóng thích ra một cỗ Lưu Tinh thần kình mang theo hỏa diễm mãnh liệt xuyên qua thân thể Du Chân, trong nháy mắt đốt thành tro bụi.
Mọi người kinh hãi trong lòng, Du Chân này tốt xấu gì cũng là Đại trưởng lão của Đại Thiên môn, nhưng ở trong tay Thẩm Tường thì lại không chịu nổi một kích như vậy, mấy nhát đã biết đánh thành tro tàn, mà những lão giả phụ trách trông nom kia cũng đều rất mạnh, đều có mấy chục thần cách, nhưng lại đều bị một cái kiếm tàn bay loạn mà chém chết.
Hiện tại mọi người càng tin tưởng hơn, Phi Giáp Long Ngạc chính là Thẩm Tường giết chết, chỉ có loại thực lực này của Thẩm Tường mới có thể giết chết dễ dàng như vậy.
Thẩm Tường dịch chuyển một cái đi tới bên người Phong Vũ, lại dùng dịch chuyển mang nàng ta đi, rời khỏi cái sàn đấu giá dưới mặt đất này.
Mắt Phong Vũ tối sầm lại, đã tới phòng khách sạn mà trước đó bọn họ thuê, lúc này nàng ta còn chưa tỉnh hồn lại, nàng ta vốn còn đang lo lắng Thẩm Tường phải làm sao mới có thể thoát khỏi bao vây, nhưng không nghĩ tới trong chớp mắt đã đi ra.
"Ngươi ... thật giết chết tên khốn kiếp kia?" Phong Vũ khó mà tin được, Đại trưởng lão của một cái môn phái trung đẳng, ở trong tay Thẩm Tường thi như là con kiến hôi, bị trong nháy mắt nghiền ép tới chết.
"Có cái gì kỳ lạ?" Thẩm Tường cười cười: "Ai bảo cái tên này muốn cướp đồ của ta?"
Thẩm Tường đã có được Càn Khôn Bảo bình, còn từ trong trí chớ của Du Chân biết được một nửa thi thể kia ở chỗ nào, ở ngay bên trong Càn Khôn Bảo bình.
Giống như những gì lão giả ở Thương Vân thành nói, Du Chân quả thực dùng cái bảo bình này đi hỏi thăm công dụng.
Mà để Thẩm Tường không nghĩ tới chính là, cái Bảo bình này cũng không phải là của Du Chân, mà là của chưởng môn Đại Thiên môn, Du Chân chỉ là mượn của hắn.
"Hiện tại chúng ta có thể trở về giao nộp cho Vạn Cổ sơn." Phong Vũ nói.
"Phong Vũ, ngươi bây giờ còn thiếu mười đầu dị Thần thú là có thể tiến hành khảo hạch nội môn đúng không?" Thẩm Tường hỏi.
"Không sai, có ngươi giúp ta, ta nghĩ chúng ta chẳng mấy chốc là có thể thành công." Phong Vũ cười nói: "Tuy rằng ta cho là ánh mắt của mình vẫn luôn không tệ, nhưng ta vẫn nhìn lầm, không nghĩ tới ngươi cái tên gia hỏa này lại đáng sợ như vậy."
"Như vậy đi, lần giao nộp này ngươi dùng Phi Giáp Long Ngạc đi, Phi Giáp Long Ngạc này xem như mười con dị Thần thú, bởi vậy, ngươi có thể lập tức đi tham gia." Thẩm Tường trước đó gia nhập vào đội ngũ của Phong Vũ cũng chỉ là nghĩ ở trên đường săn giết dị Thần thú sẽ không cảm thấy cô đơn, đồng thời cũng muốn thông qua đồng đội hiểu rõ một chút về chuyện của Tinh Pháp Thần vực.
Ngay cả Phi Giáp Long Ngạc loại dị Thần thú này mà hắn cũng có thể giết chết một cách dễ dàng, cho nên hắn muốn tự mình hoàn thành cũng rất dễ dàng.
"Ngươi làm như vậy có dụng ý gì sao?" Phong Vũ hỏi, nàng ta bây giờ cũng không lo lắng có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, Thẩm Tường có loại thực lực này, trăm con dị Thần thú đều rất dễ dàng.
"Sau khi ngươi tiến vào nội môn, nghĩ biện pháp dò xét giúp ta một chút nơi hạ lạc của ba loại Thần dược này, có chút Thần dược là không bán ra bên ngoài, chỉ sợ cũng chỉ có bên trong nội môn của những thế lực lớn này mới có." Thẩm Tường đưa cho Phong Vũ một từ giấy, trước đó hắn cũng từng nói qua với Phong Vũ, hắn tới đây chính là vì thê tử của mình mà tìm kiếm Thần dược luyện chế Giải Độc đan.
"Được, không thành vấn đề, sau khi trở về, ta sẽ nói Phi Giáp Long Ngạc là một người bằng hữu chém giết giúp ta, ta sẽ không tiết lộ chuyện của ngươi." Phong Vũ khẽ gật đầu, nàng ta cũng hiểu rõ, nếu tiết lộ chuyện Thẩm Tường chém giết Phi Giáp Long Ngạc thì chắc chắn sẽ dẫn tới phong ba không nhỏ.
Thẩm Tường sử dụng dịch chuyển, mang theo Phong Vũ rời khỏi tòa thành thị này tiến về Thương Vân thành, sau đó thông qua Thương Vân thành trở về Vạn Cổ sơn.
"Đây là ngọc phù truyền tin, chỉ cần ở gần Vạn Cổ sơn đều có thể liên hệ qua lại với nhau, nếu như ta thông qua khảo hạch thì ta sẽ liệ lạc với ngươi." Phong Vũ cười nói với Thẩm Tường: "Ngươi cũng phải nhanh chóng tiến vào nội môn, miễn cho ta bị khi phụ mà không có ai giúp đỡ."
Thẩm Tường cười cười, sau đó tách khỏi Phong Vũ.
Phong Vũ muốn đi nộp lên một nửa thi thể của Phi Giáp Long Ngạc, mà Thẩm Tường thì đi tới đại đường kia, xếp hàng nhận lấy tin tức dị Thần thú, hắn bây giờ quả thực phải tiến vào nội môn nhanh một chút, đồng thời trở thành đệ tử quan trọng ở nội môn, có địa vị và thân phận, tới lúc đó làm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều, Du Chân kia cũng bởi vì có những thứ này cho nên từng lừa rất nhiều người.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.