Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2276 - Chương 2276 - Hoắc Dương

Chương 2276 - Hoắc Dương
Chương 2276 - Hoắc Dương

Thẩm Tường chỉ là vừa đăng ký xong thì bắt đầu có người lên đài khiêu chiến đệ tử Đại Thiên môn.

Vừa rồi một lão giả giới thiệu qua đệ tử giữ lôi đài này, tên là Hoắc Dương, am hiểu sử dụng Băng Lôi thần lực, là đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất của Đại Thiên môn, dáng dấp có chút tuấn tú mạnh mẽ, nhìn mặc dù không uy mãnh nhưng lại lộ ra một cỗ sắc bén, cho người ta cảm giác rất cường đại, lão giả kia còn nói cho mọi người, Hoắc Dương này có được chín mươi thần cách, nhưng không có nói hắn có bao nhiêu cốt cách, cái này bình thường đều là chuyện bí mật.

"Chín mươi ba thần cách, bốn cốt cách, loại thực lực này đối với năm mươi người đằng trước ta mà nói thì năm mươi người này căn bản không có phần thắng a." Thẩm Tường thầm nghĩ, đồng thời nói cho Nguyệt Nhi, hắn có Đạo Tâm nhãn, tập trung tinh thần đi quan sát thì mơ hồ có thể trông thấy cốt cách nhục thân người khác, mà thần cách ở Thần Hải thì sử dụng cốt cách ở hai mắt hắn tới xem.

Quả nhiên, người đầu tiên đi lên chỉ có tám mươi thần cách, bị một chưởng của Hoắc Dương lập tức đánh bay, vừa bay vừa nôn ra máu, nhìn cái là biết chắc chắn chịu tổn thương cực nặng.

Hoắc Dương ra tay không nhẹ chút nào, ngược lại còn cố ý xuống nặng tay, trước đó trưởng lão Vạn Cổ sơn cũng đã nói, ở bên trong quá trình so tài sẽ bị thương nặng hoặc thậm chí là bị giết chết đều là rất có khả năng.

Trông thấy ngươi rơi xuống mặt đất đang thoi thóp, hơn năm mươi người đứng xếp hàng, lập tức có hơn ba mươi người rời khỏi đội ngũ, bọn họ vốn cho rằng so tài hôm này là để trợ hứng, đối phương sẽ thủ hạ lưu tình, chính mình cũng có thể liều mạng so vận khí, nào ngờ được đó căn bản sẽ không cho bọn họ có cơ hội so vận khí, sẽ để cho bọn họ trực tiếp mất mạng, bọn họ đều rất rõ ràng, chính mình ngay cả cơ hội liều mạng cũng không có, cho nên đều tự giác rời đi.

Mà tiếp tục xếp hàng thì đều là người có lòng tin nhất định đối với mình, cho dù đánh không lại thì cũng sẽ không bị trọng thương.

Người thứ hai khiếu chiến người giữ lôi đài lên đài, đây là một lão giả, sau khi bắt đầu, hắn phóng xuất ra hỏa diễm hừng hực, bao phủ toàn bộ luận võ đài lại, mà hắn cũng biến mất ở trong biển hỏa.

"Có chút môn đạo, thế mà để cho mình dung nhập vào bên trong hỏa diễm, cái này thoạt nhìn như kiểu thi triển Không Gian phong vậy, ta chính là để cho thân thể mình dung nhập vào gió trong không gian, theo gió mà động." Thẩm Tường thầm nghĩ.

"Người này xem ra là khổ tâm nghiên cứu qua các loại pháp nôn dùng hỏa, thoạt nhìn trông rất lợi hại." Nguyệt Nhi nói.

Hoắc Dương bạo rống một tiếng, song quyền đám mạnh xuống mặt đất, đám cho cả vùng đất rung động một trận, ở lúc song quyền hắn chạm vào luận võ đài, một cỗ hơi lạnh kèm theo lực lượng cuồng bạo dũng mãnh tiến ra, hàn khí trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ luận võ đài, chỉ thấy hỏa diễm đột nhiên bị dập tắt, lão giả dung nhập vào trong hỏa diễm không thể không hiện hình, nhưng trong nháy mắt hắn vừa hiện hình thì bị đóng băng lại.

Sau đó, Hoắc bước dài tiến tới, đánh ra một quyền về phía lão giả bị đóng băng, lập tức tiếng sấm vang rền, nắm đấm như là tia chớp màu đỏ ngòm trong bóng tối vậy, xuyên qua lão giả bị đông cứng thành khối băng kia.

Ầm.

Khối băng kia lập tưc vỡ thành từng mảnh băng, lão giả kia cũng hóa thành mảnh băng văng khắp nơi, ở dưới ánh nắng mặt trời chiếu vào mảnh băng nhanh chóng bị hòa tan.

Tất cả mọi người âm thầm nhíu mày, người ta thế nhưng là tới chúc mừng, vậy mà một quyền liền giết người ta, hơn nữa hôm nay đối với Vạn Cổ sơn và Đại Thiên môn mà nói thì đều là việc vui, không nên xảy ra án mạng mới đúng.

"Đây là Đại Thiên môn đang thị uy, chính là đang nói cho người khác biết, đừng có mơ chiếm được chút tiện nghi từ trong tay bọn họ." Thẩm Tường cười lạnh trong lòng.

Trông thấy Đại Thiên môn không lưu tình một chút nào, lại có hơn mười người rời khỏi, phía trước Thẩm Tường còn chưa tới mười người, ở trong mắt mọi người, những người còn dám tiếp tục xếp hàng đi lên so tài với người giữ lôi đài này thì đều là không muốn mạng.

Ầm.

Một tiếng sấm vang lên, một lão giả bị đánh xuống đài, dứt khoát chính là, lão giả này cũng không bị trọng thương, lúc hắn rơi xuống đất còn có thể đứng vững, chẳng qua là phun ra một ngụm máu lớn.

Người dám ở lại quả nhiên đều có chút bản lĩnh, tuy rằng không thể đánh thắng, nhưng lại đều không chết, một người lợi hại nhất có thể so hơn mười chiêu với Hoắc Dương, điều này làm cho tất cả mọi người bội phục không thôi.

Không bao lâu, đằng trước Thẩm Tường còn không có người nào, nói cách khác tới lượt hắn lên đài.

"Các vị, nếu như các ngươi cũng gia nhập Đại Thiên môn, cũng có thể mạnh giống với đệ tử đứng trên đài này của chúng ta, hơn nữa Đại Thiên môn có thể đi về thông đạo khảo hạch nội môn Vạn Cổ sơn." Trưởng lão Vạn Cổ sơn kia đột nhiên hô: "Các ngươi phải biết, tiến vào làm đệ tử nội môn của Vạn Cổ sơn ta, trong khoảng thời gian ngắn đều sẽ được chúng ta bồi dưỡng thành mạnh như vậy, vị đệ tử này tên là Hoắc Dương, lúc trước hắn thế nhưng ngay cả dị Thần thú sáu mươi thần cách cũng giết không nổi."

Thẩm Tường thầm mắng trưởng lão này vô sĩ, lại nói lên lờ dối trá như vậy để gạt người tiến vào nội môn.

"Cạnh tranh trông nội môn Vạn Cổ sơn chúng ta rất tàn khốc, mọi người có lẽ cũng nghe thấy rất nhiều truyền ngôn đi, nhưng là ở nơi nào không có cạnh tranh, không có cạnh tranh làm sao có thể trở nên cường đại, chẳng lẽ hết ăn lại nằm thì có thể trở nên cường đại sao? Ở bên trong nội môn kẻ thất bại oán trời trách đất thì đi khắp nơi tung lời đồn hoàn cảnh nội môn Vạn Cổ sơn chúng ta rất kém, mọi người xin đừng nên tin vào." Trưởng lão này cao giọng nói.

Thẩm Tường cảm thấy rất buồn cười, bởi vì đệ tử nội môn Vạn Cổ sơn chính là hết ăn lại nằm trở nên cường đại, hơn nữa bọn họ vì để có thể tiếp tục như vậy cho nên sẽ tiếp tục lừa gạt càng nhiều người tiến vào nội môn trở thành nô lệ của bọn họ.

"Cái tên này còn đang nói nhảm, tới lượt ta a, hỗn đản." Thẩm Tường còn chưa được gọi lên đài, bởi vì trưởng lão Vạn Cổ sơn kia đang mượn cơ hội này tới chém gió một trận, bởi vì tất cả mọi người đều trông thấy thực lực của Hoắc Dương rất đáng sợ, trưởng lão kia còn nói, Hoắc Dương chỉ tiến vào nội môn Vạn Cổ sơn tu hành ba năm mà thôi.

Thẩm Tường nhìn vào đám người này một chút, rất nhiều người lúc này đều mong chờ không thôi, đều đã dính lừa của trưởng lão này.

Sau khi trưởng lão này lừa dối xong thì đã đi xuống đài, lúc đi qua bên người Thẩm Tường, hắn cười nói: "Thật sự là không có ý tứ, ta còn tưởng rằng ngươi định rời khỏi đây, trông ngươi còn trẻ như vậy thật là có can đam, nếu ngươi tiến vào nội môn Vạn Cổ sơn đào tạo sâu mấy năm thì chắc chắn sẽ phát triển rất nhanh, không bằng đừng đi lên, trực tiếp bái nhập Đại Thiên môn."

Trước đó xếp hàng trước mặt Thẩm Tường đều là lão giả, cho nên mọi người cho rằng Thẩm Tường người trẻ tuổi này chắc chắn không cường đại bằng những lão giả kia, nhưng bây giờ thế mà còn dám đi lên, cảm thấy hắn chắc chắn sẽ bị giết chết.

Thẩm Tường khẽ gật đầu, nhưng vẫn là đi lên luận võ đài.

Hoắc Dương giống như không kiên nhẫn được nữa, hắn trông thấy Thẩm Tường còn không biết lượng sức mà chạy tới, nói ra: "Ngươi có gan, nhưng đây cũng làn lần cuối cùng trong đời ngươi có cơ hội để thể hiện mình có gan, ngay từ đầu ta sẽ sử dụng lực lượng mạnh nhất chiến đấu với ngươi."

Người cuối cùng, hơn nữa thoạt nhìn còn yếu như vậy, vậy mà còn dám chạy lên, loại ngườ không biết lượng sức này để Hoắc Dương rất chán ghét, hắn cảm thấy hoàn toàn là đang làm mất thời gian của hắn.

Thẩm Tường cười hắc hắc nói: "Ta thật là sợ, ngươi còn chưa động thủ mà thiếu chút nữa thì làm ta sợ muốn chết, ngươi nói thêm mấy cau dọa người nữa, nói không chừng ta sẽ bị dọa tới thổ huyết bay ra ngoài luôn."

Mọi người thật sự là không tưởng được, Thẩm Tường thế mà còn dám nói ra loại lời khiêu khích này, trông thấy Hoắc Dương lập tức giận dữ, tất cả mọi người đã như nhìn thấy được kết cục của Thẩm Tường.

Toàn thân Hoắc Dương lập lòe điện mang, hắn bị Thẩm Tường chọc giận, hắn là người tu luyện Lôi thần lực, vốn chính là người rất táo bạo, rất dễ dàng bị người dùng vài ba câu chọc giận.

P/S: Ta thích nào ... chương 5

Bình Luận (0)
Comment