Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2329 - Chương 2329 - Hứa Du Tình

Chương 2329 - Hứa Du Tình
Chương 2329 - Hứa Du Tình

Thẩm Tường bây giờ chỉ là đầy vẻ tò mò, muốn nhìn con gái của Hứa Đại Trung một chút đến cùng đáng sợ chỗ nào, với hắn mà nói cái này tràn ngập tính khiêu chiến, để hắn cảm thấy rất kích động.

"Nguyền rủa, ta cũng không phải chưa từng bị nguyên rủa, có lẽ là không có gì đáng sợ lắm." Thẩm Tường trước kia thế nhưng là bị Địa Ngục Ma Đế hạ Truy Tung chú, giày vò hắn được một đoạn thời gian, tuy nhiên hắn vẫn vượt qua được.

Sau khi đẩy cửa ra, bên trong có mùi hương thơm ngát bay tới, kèm theo đó là tiếng chim chóc hót thánh thót, còn chưa trông thấy bên trong, trong đầu Thẩm Tường đã tràn đầy cảnh sắc mỹ lệ.

"Hứa cô nương." Thẩm Tường hô nhỏ, sau đó nhìn vào trong sân, khắp nơi là đủ các loài hoa và cây cối xanh um tùm, chỗ này giống như là một vườn hoa nhỏ vậy.

Nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Tường, các chú chim nhỏ vốn đang hót líu ríu trên các tán cây bị kinh động bay loạn đi, hồ điệp vốn đang bay trong bụi hoa cũng bị kinh hãi, thi nhau bay khỏi.

Thẩm Tường không nghe thấy tiếng trả lời thì khẽ gọi lần nữa: "Hứa cô nương, ngươi có ở đây không?"

Tiến vào trạch viện, Thẩm Tường lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó thận trọng đi ở trên con đường nhỏ lát đầy đá cuội trong vườn hoa, vừa rồi hắn nghe Hứa Đại Trung nói, con gái của hắn thích bố trí trận pháp nguyền rủa ở chỗ này, không cẩn thận phát động thì sẽ bị nguyền rủa.

"Ta ở chỗ này." Giọng nói từ chỗ đình nghỉ mát cách đó không xa truyền tới, ở nơi đó đang có một nữ tử trên người mặc váy màu trắng xanh.

Nàng ta đưa lưng về phía Thẩm Tường, Thẩm Tường cũng chỉ có thể trông thấy mái tóc dài xinh đẹp như thác nước kia, ở trên trâm gài tóc của nàng có trang sức hình con bướm màu vàng kim, lúc nàng ta búng dây đàn, trang sức hồ điệp màu vàng này vỗ cánh di chuyển, sáng lên lấp lánh rất dễ nhìn ra.

"Bóng lưng rất không tệ nhưng đừng hậu tiên tiền quỷ là được." Thẩm Tường lập tức âm thần làm ra cái đánh giá.

"Đúng rồi, vừa rồi lúc ta tiến vào thì có để ý tới cái đình nghỉ mát này, vừa rồi thế nhưng là không có người ở chỗ này, nữ tử này lại đột nhiên xuất hiện, ta xác định ta không có nhìn nhầm, giữa ban ngày, quá quỷ dị" Lúc Thẩm Tường tiến vào thì quan sát rất cẩn thận, đình nghỉ mát kia xây rất tinh xảo, hắn cũng tương đối để ý tới, cho nên hắn mới cảm thấy quỷ dị.

Hắn lập tức đi về phía đình nghỉ mát, hắn ở chỗ này cũng không cảm ứng được lực lượng trận pháp nào, cho nên chắc chắn không có thứ huyễn trận nào ở đây, vậy nàng này đến cùng là xuất hiện như thế nào đây? Nếu như sử dụng lực lượng không gian thì chắc chắn sẽ sinh ra một chút không gian ba động, chắc chắn hắn sẽ cảm ứng được.

Thẩm Tường vừa đi vừa đang tự hỏi, nữ tử này giống như là đột nhiên xuất hiện vậy, nhưng trông thấy nàng ta đánh đàn ở nơi đó giống như là ở chỗ này rất lâu rồi vậy.

Thẩm Tường đi tới đình nghỉ mát, đi đường bình yên, cũng không gặp phải chuyện khác thường gì, hắn đi quanh nữ tử đằng trước này, cẩn thận quan sắt khuôn mặt thanh tú thanh nhã của nữ tử này, đúng như Hứa Đại Trung nói, con gái của hắn là mỹ nhân khó được có vận vị (phong cách) khác biệt.

Nữ tử đang cúi thấp đầu, nghiêm túc đánh đàn, để Thẩm Tường cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, hắn tuy trông thấy nữ tử này đánh đàn nhưng lại không nghe được bất kỳ tiếng đàn nào.

"Nghe nói ngươi tên là Vân Phi?" Nữ tử ngẩng đầu nhìn vào Thẩm Tường, lúc sóng mắt lưu động giống như mang theo dòng điện, để Thẩm Tường không hiểu tại sao, trái tim hắn đập lên bình bịch.

Lúc nữ tử này nói chuyện thì mang theo nụ cười xinh đẹp ôn hòa, không hề tà dị giống như cha nàng nói vậy.

"Ừm." Thẩm Tường cũng không có bị ánh mắt vừa rồi của nữ tử này mê hoặc, trò xiếc đối phương sử dụng với hắn không có hiệu quả lớn gì, hắn bây giờ thế nhưng là cực kỳ cảnh giác, nếu không sẽ thua thiệt.

"Cô nương thì sao?" Thẩm Tường lại hỏi.

"Hứa Du Tình." Nàng ta nở nụ cười xinh đẹp nói: "Ngươi chỉ sợ không phải tên là Vân Phi đi, không thành thật."

"Làm sao ngươi biết ta không phải tên là Vân Phi, ngươi cũng không có quen biết ta đi, dựa vào cái gì mà xác định như vậy." Thẩm Tường cười nói.

"Ngươi nói láo, loại người như ngươi nói dối đã thành thói quen, cho nên rất khó nhìn ra sơ hở, nhưng trùng hợp cái là ta có thể nhìn ra được ngươi đang nói láo." Hứa Du Tình khẽ cười nói: "Ngươi muốn cưới ta, nhưng ngay cả tên thật cũng không chịu nói cho ta, thành ý của ngươi không quá đủ."

"Ta có phải tên là Vân Phi hay không thì không quan trọng, dù sao mặc kệ ta nói cái gì ta đều đã đánh bại Phòng Tự Thiên, ta chính là nam nhân của ngươi." Thẩm Tường cười ha hả nói.

"Cha ta không nói với ngươi sao, phải tiếp nhận bao cái khảo nghiệm nho nhỏ của ta thì ta mới có thể gả cho ngươi." Hứa Du Tình cười nhạt nói: "Ta ra cho ngươi khảo nghiệm thứ nhất, chính là ngươi phải thành thật đối với ta, điểm này ngươi làm được không?"

Thẩm Tường suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cái này không khó."

Hứa Du Tình khẽ cười nói: "Vậy thì bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết tên thật của ngươi chưa?"

Thẩm Tường giã đầu một cái, không hiểu nói ra: "Ngươi chỉ bởi vì cái này mà lãng phí một cái khảo nghiệm, được a, ta gọi Thẩm Tường."

Hứa Du Tình nghe thấy tên là Thẩm Tường thì cười khẽ vài tiếng, cũng không biết nàng ta là bất ngờ hay là đang nghĩ cái gì đó.

"Tên của ta vậy mà buồn cười như vậy sao?" Thẩm Tường hỏi.

"Chẳng qua ta cảm thấy ngươi người này thật buồn cười, cách làm của ngươi cũng thật buồn cười, đừng cho là chúng ta không biết, chưởng môn đời trước của Tử Nguyên tông chúng ta bị giết có liên quan với ngươi, chuyện ngươi liên hợp với Đái Đông Công, chúng ta sớm đã biết được." Hứa Du Tình nói ra: "Ngươi thế nhưng là kẻ thù lớn của Tử Nguyên tông chúng ta, nhưng ngươi lại muốn cưới ta, chẳng lẽ ngươi không thấy buồn cười sao?"

"Nhưng cái này không mâu thuẫn đi, ngươi và cha ngươi không có thâm cừu đại hận với ta, cha ngươi còn phải cảm kích ta đây, nếu không phải ta giết chết chưởng môn đời trước của các ngươi thì cha ngươi làm sao có thể có địa vị như bây giờ?" Thẩm Tường nhếch miệng: "Khảo nghiệm thứ hai là gì?"

"Khảo nghiệm thứ hai có chút khó." Hứa Du Tình đứng dậy, nàng thấp hơn so với Thẩm Tường một cái đầu, ánh mắt nàng ta hiện lên chút vẻ nghịch ngợm, cười nói: "Ngươi đi nói cho cha ta biết ngươi là Thẩm Tường, được rồi ... tốt nhất là gọi cha ta tới, sau đó ở chỗ này nói cho cha ta biết, ta muốn tận mắt nhìn thấy vẻ mặt của cha ta."

"Chuyện này ... thật là có chút khó." Thẩm Tường ngẩn người, cười nói.

"Nhưng bây giờ xem ra, đối với ngươi mà nói không phải rất khó nha." Hứa Du Tình trông thấy Thẩm Tường còn đang cười thì hơi nhíu mày nói.

"Ta chẳng qua là cảm thấy gọi hắn vào đây tương đối khó, bởi vì hắn sợ ngươi sợ muốn chết a, nghe nói lần trước hắn đụng vào trận pháp của ngươi dẫn tới hắn biến thành một con chó, trong lòng của hắn đã có bóng ma." Thẩm Tường trịnh trọng nói ra việc này: "Ta đang nghĩ phải làm sao mới có thể mang hắn tới nơi này."

Hứa Du Tình giật mình, sau đó cười khúc khích: "Lần trước quả thật làm cho cha ta khắc âu ấn tương... Xem ra ngươi muốn mời hắn tới thật là có chút khó, như vậy mới gọi là khảo nghiệm nha."

Thẩm Tường rời khỏi viện tử, lập tức theo đường cũ trở về, tìm được một ngọn núi nhỏ mà Hứa Đại Trung đang hát vang ở trên đó, cái tên này có giọng hát không đủ ngũ âm, thế mà lại hát lớn như vậy, trông giống như là một tên điên vậy.

"Cha nào con nấy, đều không phải là gia hỏa bình thường." Thẩm Tường đi tới, túm lấy Hứa Đại Trung một cái, không nói hai lời liền kéo hắn rồi sử dụng Súc Địa bộ phóng tới trạch viện của Hứa Du Tình.

"Tiểu tử, làm sao vậy?" Hứa Đại Trung thất kinh hỏi: "Còn không để cho ta hát xong ... rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Không phải ngươi trúng nguyền rủa con gái ta cho nên muốn giết ta chứ?"

"Con gái của ngươi bảo ta dẫn ngươi đi tới chỗ nàng ta, đây là một khảo nghiệm." Thẩm Tường nói xong, dịch chuyển một cái đã đi tới đình nghỉ mát của Hứa Du Tình.

P/S: Ta thích nào ... chương 4.... tác giả biết thay đổi không khí truyện ghê =)), hơi lâu lâu được mấy phát cười.

Bình Luận (0)
Comment