Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 234 - Chương 234 - Nhân Ma

Chương 234 - Nhân ma
Chương 234 - Nhân ma

Bây giờ sau khi Thẩm Tường học được toàn bộ Nhiếp Hồn ma chú, vận dụng càng thêm thuần thục, một tay hắn đặt ở trên đầu người kia, trong miệng niệm một số thần chú, đồng thời rót vào đầu hắn một chút thần thức.

"Mười người kia là vật gì?" Thẩm Tường hỏi.

Tuy gia hoả này nửa sống nửa chết, nhưng bị Thẩm Tường dùng Nhiếp Hồn ma chú, lại đột nhiên mở mắt ra, mặt dại ra, giọng nói không chút tình cảm nào nói: "Nhân ma."

"Nhân ma!" Nghe được hai chữ này, Bạch U U kinh hô lên.

"U U tỷ, tỷ biết nhân ma?" Thẩm Tường biết cái đồ chơi này không thể coi thường, bằng không sẽ không làm cho Bạch U U, mỹ nhân lạnh lùng này phải giật nảy cả mình.

"Biết, gia hoả này sắp chết, trước tiên ngươi hỏi hắn những chuyện mà ngươi muốn biết đi, chờ một chút ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện có liên quan tới." Bạch U U nói.

Thẩm Tường tiếp tục hỏi người kia: "Ngươi là đệ tử ma đạo sao? Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người? Ngươi là đi vào nơi này như thế nào?"

"Vâng, chúng ta có năm mươi người, chúng ta là đi vào nơi này từ ba năm trước đây." Người kia nói, điều này làm cho Thẩm Tường sửng sốt một chút, người này lại đi vào ở ba năm trước.

Thẩm Tường lại hỏi: "Ngoài năm mươi người các ngươi ra, nơi này còn có đệ tử ma đạo khác không?"

"Còn có năm mươi người mới tiến vào." Người kia nói xong, thì nhắm mắt lại chết đi, tuy rằng hắn trốn ở lòng đất, nhưng Chấn Thiên chưởng của Thẩm Tường vẫn có thể tạo thành thương tổn rất lớn đối với hắn, có thể chịu đựng mười chưởng, đã tính là không tồi rồi.

Thẩm Tường lạnh lùng nói: "Ma đạo quả nhiên không có ý tốt, trong này sớm đã ẩn núp năm mươi người, hơn nữa còn biết được cách điều khiển những khôi lỗi kia."

"U U tỷ, nhân ma kia là thứ gì vậy?"

"Ngươi trước tiên rời khỏi nơi này, ngươi vừa đi, ta vừa nói cho ngươi biết, nơi đây không thích hợp ở lâu, người của bọn họ chẳng mấy chốc sẽ đến, nếu như gặp phải một số người lợi hại, ngươi sẽ phiền toái." Bạch U U thúc giục.

Thẩm Tường lập tức chạy như bay, chẳng mấy chốc rời khỏi khu rừng rậm bị hắn làm cho hoang tàn khắp nơi này, tiến vào trong một mảnh núi lớn.

"Bản thân là người, nhưng bởi vì sau khi thu lấy một loại ma khí, sẽ trở nên rất cường đại, đồng thời cũng sẽ đánh mất lý trí, biến thành một ma đầu chỉ biết giết chóc, tuy nhiên sau khi bị cướp đoạt thần thức, thì có thể bị người dùng thần thức tới điều khiển." Bạch U U nói.

"Một loại ma khí? Là ma khí nào?" Thẩm Tường kinh hãi nói: "Như vậy chẳng phải nơi này có rất nhiều loại đồ vật này sao?"

"Một loại ma khí đặc thù, ma khí rất tà, loại ma khí này lắng đọng rất nhiều năm, là tới từ người ở Ma giới chết đi tản mát ra, trung tâm Nam Hoang này chắc chắn có lượng lớn người Ma giới chết đi!" Ngữ khí Bạch U U ngưng trọng: "Ta nghĩ có lẽ một số đệ tử môn phái ma đạo bị lừa gạt tới nơi này tu luyện, hấp thu những ma khí kia mới có thể biến thành, cuối cùng bị người ma đạo dùng một số bí pháp tới khống chế."

Thẩm Tường trong quá trình chạy đi đột nhiên dừng lại, hắn nhìn bốn phía, hít một hơi nói: "Nếu như là một số Linh thú lợi hại đi vào hấp thu những ma khí kia, có phải cũng sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn? Hơn nữa gặp người sẽ giết hay không?

"Ừm!" Bạch U U lên tiếng trả lời: "Nam Hoang này, nguy hiểm nhất chính là những Linh thú hấp thu ma khí kia, bình thường gọi là Ma Thú.

Tô Mị Dao hỏi: "Sư tỷ, những Ma Thú này có thể cũng bị những đệ tử ma đạo kia điều khiển hay không?"

"Mặc dù nói là có thể, nhưng muốn điều khiển rất khó, Linh thú không giống nhân loại, nếu như thực lực so với những Ma Thú kia mạnh hơn rất nhiều, chắc là dễ dàng khống chế." Bạch U U nói.

Thẩm Tường cắn răng mắng: "Những tên Ma đạo cẩu tạp chủng này, khó trách sáng sớm bọn hắn đã đi vào nơi này, còn đưa ra muốn tỷ thí ở chỗ này gì gì đó, sớm đã có âm mưu từ trước, không được, bây giờ ta đi ra ngoài nói cho bọn họ biết.

"Đã muộn, bọn họ chắc là đã tiến vào, vừa nãy ta đã cảm ứng ở hẻm núi bên kia, truyền đến rất nhiều cỗ khí tức mạnh mẽ, chắc là những chưởng môn kia đều tụ tập ở nơi này." Long Tuyết Di nói.

Đệ tử Ma đạo có một trăm người ở trong này, thực lực đều không kém, còn có thể điều khiển số lượng Nhân Ma không biết, này đối với đệ tử môn phái chính đạo mà nói, là rất bất lợi, chứ đừng nói trong này còn có Ma Thú thực lực không rõ, đó mới là tồn tại kinh khủng nhất, bằng không cũng sẽ không phải ngay cả Niết Bàn cảnh cũng không dám đi vào.

"Ta đến tìm bọn họ." Thẩm Tường nói, nhanh chóng tìm đường trở về hẻm núi.

"Sâu trong Nam Hoang này khẳng định có Ma Thú và Nhân Ma rất cường đại, những thứ này sợ rằng các chưởng môn kia cũng không thể khống chế." Bạch U U nói.

Long Tuyết Di nói: "May là nơi này có một trận pháp thiên nhiên, có thể trấn áp những gia hoả kia, một khi đi ra, vậy sẽ phiền toái."

Tô Mị Dao đột nhiên nghiêm túc nói: "Các ngươi còn nhớ rõ vừa nãy những người kia là dùng lưới để đối phó Thẩm Tường không? Dưới tình huống bình thường thì chắc là tập kích, sau đó mười người cùng lúc cho Thẩm Tường một đao, nhưng bọn hắn lại dùng lưới, hơn nữa còn bại lộ chính mình."

Bạch U U lạnh lùng nói: "Không sai, bọn họ muốn bắt Thẩm Tường! Lẽ nào bọn họ cũng muốn bắt những người khác? Đây là vì cái gì?"

Long Tuyết Di kinh hô một tiếng: "Hiến tế!"

Nghe được hai chữ này, Bạch U U và Tô Mị Dao đều cả kinh nói không ra lời, đặc biệt là Bạch U U, nàng lập tức quát lạnh nói: "Thẩm Tường, nhất định phải ngăn cản những gia hoả kia! Bọn họ nhất định là muốn dùng người sống để hiến tế, ở bên trong bãi tha ma là đám ma đầu Ma giới kia, trong này nhất định có tế đàn, bọn họ không phải muốn khai thông đường hầm về Ma giới, chỉ là mượn lực lượng cường giả Ma giới bài trừ trận pháp nơi này, để những Nhân Ma và Ma Thú trong này thoát khỏi phong ấn."

"Hoặc là... là bọn hắn muốn làm tỉnh lại một gia hỏa lợi hại đang ngủ say." Long Tuyết Di bổ sung nói.

Thẩm Tường bị lời của các nàng làm sợ đến không nhẹ, nếu như đúng là nói như vậy, như vậy kiếp nạn của tam giới còn chưa tới, Thần Võ đại lục này đã xong đời.

Hắn không nghĩ tới môn phái ma đạo lại còn có âm mưu kinh thiên như vậy, hắn muốn lập tức mang tin tức này nói cho đám người Cổ Đông Thần.

Thẩm Tường đột nhiên dừng bước, nhìn từng toà từng toà núi cao phía trước kia, cau mày nói:

"Ta đi sai đường sao? Tại sao không nhìn thấy hẻm núi lúc trước?"

"Đi không có sai! Toi rồi, đường bị lấp kín, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Thẩm Tường nhìn dưới mặt đất, tìm kiếm ký hiệu hắn đi vào để lại, hắn tìm được, vì lẽ đó đi không sai đường."

"Trận pháp, người tiến vào sẽ khó mà đi ra ngoài, nhất định là có người phát động đại trận, trước đây Nam Hoang này không phải như thế, chỉ cần không tiến vào nơi sâu, thì còn có thể đi ra." Tô Mị Dao trầm giọng nói.

Thẩm Tường thả Chu Tước Hỏa Dực ra, hướng bầu trời bay đi, lúc hắn va chạm vào tầng mây mù màu đen kia, một cỗ sức mạnh tà ác bỗng nhiên tập kích hắn, chỉ thấy một tia chớp màu đỏ bổ tới hắn, hắn lập tức thả ra Huyền Vũ Kim Cương giáp chống lại, nhưng vẫn bị lực lượng mạnh mẽ kia đánh tới, trùng kích hắn xuống tới mặt đất.

"Cấm chế thật cường đại, chẳng trách có thể phong ấn lại những ma đầu kia vào trong này, nhất định sẽ có biện pháp đi ra ngoài! Xem ra bây giờ tạm thời ngươi không thể liên lạc với với bên ngoài." Tô Mị Dao nói.

Thẩm Tường thầm chửi một tiếng, đã nhìn dưới mặt đất, tìm kiếm vết chân người khác đi vào để lại, nhưng không có thấy, giống như bị người che dấu vậy.

"Một đám chưởng giáo ngu như heo, cứ như vậy bị ma đạo tính toán, thảm lại là chúng ta." Thẩm Tường quyết định, chỉ cần hắn có thể còn sống đi ra ngoài, nhất định chỉ vào mũi đám chưởng môn kia mà cật lực thóa mạ cho một trận.

Thẩm Tường bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy tiện hướng một phương hướng chạy đi, chỉ cần hắn có thể gặp phải người ma đạo, thì có thể ép hỏi ra một số chuyện, nói không chắc còn có thể tìm được đường đi ra ngoài.

"Ra ngoài ta nhất định phải đánh Liễu Mộng Nhi một trận, thế mà để Tiên Tiên và U Lan tới cái nơi quỷ quái này!"

Thẩm Tường cười khổ nói: "Tiểu Đao, lão Chu, Tà Nhãn Long, Thiên Thiên... Ta hại các ngươi rồi!"

P/S: Ta thích nào ... chương 1

Bình Luận (0)
Comment