Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 235 - Chương 235 - Ma Chưởng Chi Uy

Chương 235 - Ma chưởng chi uy
Chương 235 - Ma chưởng chi uy

Thẩm Tường chạy đi lung tung chẳng có mục đích ở trong Nam Hoang, tuy nhiên hắn đều lưu lại ký hiệu trở về, để tránh khỏi mình bị lạc đường, hắn muốn tìm những đệ tử môn phái kia, không để cho bọn họ đi vào nơi sâu trong Nam Hoang này, nếu như gặp phải Ma Thú và Nhân Ma lợi hại, vậy thì chắc chắn phải chết.

"Đều ra đi! Không cần trốn tránh, ta biết các ngươi ở chỗ nào!" Thẩm Tường tiến vào một khu vực tràn đầy đá lớn ngổn ngang, đột nhiên dừng lại.

Có người mai phục ở chỗ này, đây là Long Tuyết Di nói cho hắn biết, hắn và các nàng Tô Mị Dao đều không có cảm ứng được, có thể thấy được thủ đoạn ẩn nấp của những đệ tử ma đạo này cao minh cỡ nào, điều này làm cho Thẩm Tường âm thầm lo lắng, ngay cả hắn cũng không cách nào cảm ứng được những đệ tử ma đạo này, như vậy những người khác thì sao?

"Không hổ là đệ nhất cường giả trẻ tuổi của Thái Vũ môn!" Một giọng nói từ đằng sau một tảng đá lớn truyền đến, mang theo vẻ kinh ngạc, bọn họ đối với bản lĩnh ẩn nấp của mình đều rất tự tin, nhưng vẫn bị Thẩm Tường phát hiện ra, lúc này bọn họ mới biết được Thẩm Tường cũng không phải chỉ là hư danh.

Tổng cộng năm người, bọn hắn đều mặc áo đen, đầu đeo mặt nạ, trang phục giống nhau như đúc, cùng gia hỏa điều khiển Nhân Ma mà trước đó Thẩm Tường gặp được kia cũng là như thế.

"Các ngươi là nhóm người ba năm trước đi vào đây sao?" Thẩm Tường hỏi, đồng thời cũng nói cho những đệ tử ma đạo này biết, bí mật của bọn hắn đã bị mình biết.

Quả nhiên, sau khi năm người áo đen kia nghe Thẩm Tường nói, đều âm thầm kinh ngạc.

"Nói như vậy ngươi đã gặp mặt với nhóm người kia? Không sai, ba năm trước đây xác thực sớm có một nhóm người đi vào, chúng ta là đi vào sau." Một người áo đen nói.

"Xem ra người ngươi nhìn thấy đã chết rồi, đến cùng ngươi đã biết được bao nhiêu?" Một người áo đen khác lại hỏi.

"Biết không nhiều, chỉ biết là các ngươi có thể thao túng mấy đồ vật người không ra người quỷ không ra quỷ, cũng biết đám người ma đạo các ngươi đều là một đám chó ghẻ." Thẩm Tường cười lạnh nói.

"Khà khà, ngươi đừng chửi sai người, việc này không liên quan đến chúng ta, sau khi chúng ta đi vào mới biết được, ngươi muốn thóa mạ thì thóa mạ cấp trên của chúng ta đi, nói thật cho ngươi biết, chúng ta không biết điều khiển loại đồ vật người không ra người quỷ không ra quỷ kia." Một người áo đen nói.

Thẩm Tường hơi kinh ngạc, xem ra những đệ tử ma đạo này vẫn tính là vô cùng có đạo đức, tuy nhiên Thẩm Tường sẽ không bởi vậy mà buông lỏng.

"Chẳng lẽ các ngươi không biết đường đi tới đã biến mất rồi sao? Các ngươi không lo lắng không ra được sao? Các ngươi không sợ có một số đồ vật người không ra người quỷ không ra quỷ càng lợi hại hơn xuất hiện sao?" Thẩm Tường hừ lạnh một tiếng.

"Chúng ta đương nhiên biết, nhưng không phải là không thể làm gì sao? Mục đích chúng ta đi vào đều chỉ là vì chiến đấu với các ngươi, phụ trách tiêu hao lực lượng của các ngươi, mà đám gia hỏa kia là phụ trách điều khiển những đồ vật kia tới giết các ngươi." Hắc y nhân kia nói.

Thẩm Tường lùi lại mấy bước, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Các ngươi là cùng tiến lên, hay là chơi thay nhau lên chiến đây?"

"Vẫn là chơi thay nhau lên chiến đi, bọn ta đều là đệ tử trẻ tuổi khá mạnh trong môn phái ma đạo, muốn lĩnh giáo cường nhân của môn phái chính đạo một chút."

Một người áo đen bước ra một bước, lấy ra một cái trường thương màu đen, đầu thương bốc lên một trận ánh sáng đỏ ngầu, lệ khí bắn ra bốn phía, vô cùng doạ người.

Thẩm Tường cảm nhận được cỗ chân khí bá đạo tà dị này, nói: "Ma Dương chân khí, Ma Dương tông, ta là đã giết không ít Chân Võ cảnh của Ma Dương tông các ngươi đi."

Người áo đen kia cười lạnh nói: "Đừng lấy những tên rác rưởi kia ra đánh đồng với ta, ta và bọn hắn không giống."

Thẩm Tường cũng cười lạnh nói: "Ngươi ở trong mắt ta, cùng những tên rác rưởi kia thì không khác nhau gì mấy, chẳng có cái gì không giống cả."

Tiếng nói vừa dứt, trường thương tràn ngập lệ khí màu đỏ kia đã đâm tới, tốc độ cực nhanh, giống như một luồng ánh sáng màu đỏ vọt tới yết hầu của Thẩm Tường.

Trường thương trực tiếp xuyên qua yết hầu của Thẩm Tường, người kia không nghĩ tới vậy mà sẽ đắc thủ dễ dàng như vậy, tuy nhiên chẳng mấy chốc hắn đã thấy Thẩm Tường mà hắn đâm trúng kia không hề chảy máu, hơn nữa còn đột nhiên nổ tung, hóa thành một đám hơi nước.

Đây là Thủy Kính công của Thẩm Tường, hắn di động với tốc độ cao rời khỏi, đồng thời ngưng tụ một đám hơi nước để tạo thành một hình ảnh giả (hư tượng) mê hoặc địch nhân.

Sau khi người áo đen kia phát hiện đây là quỷ kế của Thẩm Tường thì lập tức cảnh giác lên.

"Hừ, loại thủ đoạn này còn kém xa." Người áo đen kia chợt xoay người, mà Thẩm Tường đã đi tới trước mặt hắn, đánh ra một chưởng với hắn, thấy bàn tay chậm rãi ung dung kia của Thẩm Tường, người áo đen kia bỗng nhiên duỗi bàn tay của mình ra đối kích với Thẩm Tường.

Khóe miệng Thẩm Tường nổi lên một nụ cười đắc ý, sau khi hai chưởng đối kích, Thẩm Tường lập tức lui về phía sau, người áo đen kia phát ra một tiếng gào thét thê thảm, một cánh tay của hắn cũng mềm nhũn ra, nhìn qua giống như là vải vậy.

Vừa nãy Thẩm Tường sử dụng chính là Hóa Cốt ma chưởng, trực tiếp gạt bỏ xương cánh ta của người áo đen kia đi, ở lúc này, sẽ làm cho người có một loại đau khổ như kiến ăn xương cốt, hơn nữa còn là bạo phát ở trong nháy mắt, đau đớn vô cùng.

"Cánh tay của ta... ngươi làm cái gì với ta, tại sao xương cánh tay của ta không còn!" Người áo đen kia điên cuồng hô, trong giọng nói tràn ngập kinh hoảng, hắn không nghĩ tới trên đời này lại có loại võ công này, có thể hại người không ảnh hưởng tới huyết nhục, trực tiếp gạt bỏ xương đi, loại võ công này quả thực chính là ma công.

"Không còn thì không còn, có gì ghê gớm đâu, ngược lại ngươi cũng sắp chết rồi, cần xương tay làm gì chứ!" Thẩm Tường cười lớn một tiếng, trong tay của hắn xuất hiện một cái nỏ màu đen, đây là Ma Nỏ, hắn rót chân khí vào, một mũi tên trong nháy mắt bắn ra, xuyên qua yết hầu của người áo đen kia.

Người áo đen kia chậm rãi ngã xuống, lỗ máu trên yết hầu kia vẫn còn giữ lại máu!

Bốn người áo đen khác đều ngây ngẩn cả người, vừa mới bắt đầu người áo đen kia là tự tin cỡ nào, như thể chắc chắn sẽ thắng, nhưng bây giờ lại bị giết nhanh như vậy, một thân võ công lợi hại và chân khí hùng hậu còn chưa kịp thi triển, yết hầu đã bị một đồ vật nhỏ bắn thủng, cứ như vậy chết ở bên trong vũng máu.

Thẩm Tường từ đầu tới cuối đều là nhẹ nhàng như vậy, đang trong lúc cười cợt vui vẻ, đã đoạt đi tính mạng một cường giả trẻ tuổi bên trong ma đạo, điều này làm cho bốn người áo đen khác đều bắt đầu không thể không hơi hoảng sợ, đồng thời cũng không dám tiếp tục coi thường Thẩm Tường nữa, bằng không bọn hắn sẽ giẫm vào vết xe đổ của tên kia.

Thẩm Tường lắc đầu nở nụ cười: "Vốn là năm người các ngươi cùng tiến lên, thì còn có hy vọng bắt ta, nhưng bây giờ thì đã muộn...

Trong khi nói chuyện, hắn đã biến mất không thấy, trong không khí vô cùng an tĩnh, bốn người kia ngừng hô hấp lại, muốn dò xét vị trí của Thẩm Tường, nhưng Thẩm Tường lại chậm chạp không xuất hiện, bọn hắn đều thả chân khí ra, hình thành lồng bảo vệ, bảo vệ chỗ yếu hại trên thân thể, trong tay Thẩm Tường là Đoạt Mạng Ma Nỏ, nếu vận dụng tốt, giết chết võ giả cảnh giới cực hạn cũng không phải việc khó.

Bốn người áo đen này cho rằng mình bất động, cảnh giác xung quanh thì có thể an toàn, nhưng lúc đó bọn họ đột nhiên cảm giác được mặt đất có sóng chân khí chấn động, lúc bọn hắn muốn nhảy ra, thì đã không nhảy lên được, bọn họ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy chân của mình bị một đồ vật giống như nước quấn quanh, lúc bọn hắn muốn dùng chân khí chấn vỡ, một dòng điện mạnh mẽ từ bên trong đoạn dây được hình thành từ nước kia bắn tới.

Đột nhiên xuất hiện điện giật làm bọn hắn tê dại hết cả người, bọn họ ý thức được lúc này là lúc vô cùng nguy hiểm, Thẩm Tường xuất hiện.

P/S: Ta thích nào... chương 2

Bình Luận (0)
Comment