Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2362 - Chương 2362 - Tôn Đỉnh

Chương 2362 - Tôn Đỉnh
Chương 2362 - Tôn Đỉnh

Ba nhóm Bất Tử Thần tộc đi tới Tinh Pháp Thần vực, hiện tại chỉ còn lại một nhóm, cũng là một nhóm mạnh nhất nhiều nhất, bọn chúng mặc dù biết hai nhóm kia bị tiêu diệt mất, nhưng bọn chúng lúc này vẫn tìm kiếm niềm vui ở chỗ này.

"Một nhóm này cũng tự đại giống như hai nhóm trước đó, Bất Tử Thần tộc trong Thiên Đạo Thần giới đều có tính tình như nhau!" Thẩm Tường cười thầm trong lòng.

Ở giữa quảng trường trên Thanh Diệu Thiên sơn, người đánh nhau ở trên đài giao đấu rất ác liệt, đều là loại ngươi không chết thì ta chết kia, mà ở bên cạnh thì có mấy lão giả đang duy trì kết giới.

Thẩm Tường nhìn xung quanh, phát hiện ở bên cạnh quảng trường có mấy tòa tháp cao, trên ban công của những tòa tháp cao này có người ngồi vừa ăn cái gì đó vừa thưởng thức chiến đấu bên dưới, nhìn thì biết những người này đều là Bất Tử Thần tộc.

"Những gia hỏa này quả nhiên đều rất mạnh!" Thẩm Tường có thể nhìn thấy rõ ràng những Bất Tử Thần tộc này, cũng có thể cảm nhận được khí tức phát ra từ trên người bọn chúng, lại có ba tên vượt qua cảnh giới Thần Đế đỉnh phong, khó trách bọn hắn bây giờ còn thờ ơ đối với chuyện hai nhóm Bất Tử Thần tộc kia bị diệt.

Bọn họ tự nhận là thực lực của mình muốn cường đại hơn nhiều so với hai nhóm kia, mà bây giờ bọn họ còn chưa muốn đi xử lý, trông dáng vẻ này chắc là chờ khi nào thích thì đi.

Thẩm Tường lúc này đang âm thầm tính toán, phải đối phó Bất Tử Thần tộc nơi này như thế nào, ngay vào lúc hắn đang suy nghĩ thì một tên nam tử ở trên một tòa tháp cao đột nhiên bay xuống.

Nam tử này mặc y phục sang trọng màu tím nhạt, khuôn mặt trắng như ngọc rất tuấn tú, vẻ mặt thì ngạo nghễ, mang cho người ta một loại cảm giác cao cao tại thượng.

"Gia hỏa này cũng đột phá Thần Đế đỉnh phong, nhìn còn trẻ như vậy!" Thẩm Tường kinh hãi trong lòng: "Hắn muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là đi về phía ta?"

Nam tử này ban đầu có thể bay tới rất nhanh, nhưng hắn lại cố ý lướt đi rất chậm rãi mà tới, Thẩm Tường lúc này cũng cảnh giác, phòng ngừa nam tử này đột nhiên ra tay với hắn.

Cuộc chiến trên giao đấu đài đánh nhau tới rất kịch liệt mà nam tử Bất Tử Thần tộc đột nhiên bay xuống trên đài giao đấu, cắt ngang trận giao đấu của hai người!

"Các ngươi cứ lề mề chậm chạp như vậy, nhanh đi chết đi, đánh tới quá khó nhìn!" Nam tử cao ngạo này quát lạnh một tiếng, phất tay đánh ra hai luồng sáng rơi vào trên người hai nam tử vừa rồi đang giao đấu trên đài.

Ầm!

Hai tiếng nổ cùng lúc vang lên, hai tên đại hán có thực lực không tệ cứ như vậy bị giết chết, điều này làm cho người vây xem đều nuốt nước miệng tới ức một cái, bọn họ lo lắng cho mình cũng sẽ có cảnh ngộ như thế!

"Ta là để các ngươi tới giao đấu chứ không phải là để xem các ngươi những con khỉ này làm trò xiếc! Đánh tới đẹp mắt chút cho ta, bằng không kết quả sẽ giống như hai tên này, nếu như đánh xem đã mắt thì ta cam đoan các ngươi sau này có thể thu được chỗ tốt." Nam tử kia nói.

Thẩm Tường từ trong trí nhớ mà hắn thôn phệ tìm kiếm được, biết được nam tử này có thân phận không bình thường, ở trong Bất Tử Thần tộc trên Thiên Đạo Thần giới là một đứa con trai của Tổng tộc trưởng, thực lực cũng rất cường đại.

Vốn chỉ phái ra hai nhóm, nhưng cái tên nam tử này lại muốn đi tới chơi đùa, cho nên mới tới, hơn nữa còn mang theo một nhóm bằng hữu tới, khó trách hai nhóm khác bị tiêu diệt, bọn chúng vẫn còn ở chỗ này xem nhân loại đánh nhau mà bàn tán tới say sưa như vậy, bọn chúng tới chỗ này vốn chính là chơi.

Con trai của Tổng tộc trưởng này tên là Tôn Đỉnh, ở bên trong Thiên Đạo Thần giới cũng là cường giả trẻ tuổi có chút danh khí, rất thích khoe khoang.

"Tiếp theo thì ai đi lên?" Tôn Đỉnh nhìn vào đám người này một chút, lúc này sắc mặt của hắn có chút âm trầm, bởi vì không có người nghe hắn.

Ai cũng không muốn đi lên, đánh không đẹp mắt thì đó là một con đường chết, nhưng bọn họ cũng không còn cách nào khác, ai bảo thực lực của bọn họ quá yếu, đánh không lại đám ác ma đột nhiên xuất hiện này!

Thẩm Tường suy nghĩ một chút rồi mới nói ra: "Phải như thế nào mới có thể xem như đẹp mắt đây?"

Nghe thấy lời nói của Thẩm Tường, mọi người lập tức nhìn sang, rồi mới thi nhau rời xa hắn, lại dám tra hỏi không muốn mạng như thế!

Thẩm Tường cảm thấy có chút buồn cười, những người này trước đó đều là đệ tử ưu tú trong Thanh Diệu Thiên sơn, bình thường hoành hành bá đạo, bây giờ lại ngay cả cái rắm cũng không dám thả.

Tôn Đỉnh nhíu mày, lạnh lùng nói với Thẩm Tường: "Ngươi đi lên!"

Mọi người khẳng định, Thẩm Tường đi lên thì chắc chắn sẽ chết!

Thẩm Tường đi lên, hơn nữa còn một mặt không sợ hãi, trông lá gan rất lớn!

"Bảo ngươi đi lên thì ngươi lập tức đi lên! Chẳng lẽ ngươi không sợ ta, muốn đánh với ta sao?" Tôn Đỉnh hỏi, trông thấy vẻ mặt không sợ chút nào của Thẩm Tường thì trong lòng của hắn có chút tức giận.

Hắn cảm thấy những nhân loại yếu đuối này hản là đều sợ hắn sợ tới muốn chết mới đúng, nếu như có người không sợ hắn thì hắn sẽ cảm thấy mình bị xem thường!

Lúc này các bằng hữu của hắn đều thi nhau từ trên những tháp cao khác bay xuống, đi tới bên cạnh giao đấu đài.

"Tôn Đỉnh, bây giờ ngươi thể hiện bản lĩnh ra cho chúng ta xem một chút, hướng dẫn cho bọn chúng biết như thế nào mới gọi là đánh đẹp mắt!" Một nữ tử kiều diễm cười khanh khách mà nói.

"Đúng vậy, chúng ta tới đây xem đều xem không đã nghiền, ngươi ngược lại là tới chỉ điểm bọn chúng một chút, để bọn chúng biết đánh như thế nào mới gọi là xem hay một chút!" Một tên nam tử trong tay cầm một cái quạt xếp cười nói.

Đây đều là bằng hữu của Tôn Đỉnh, sau đó lại có mấy tên nam tử thi nhau hùa theo, để Tôn Đỉnh ra tay.

"Ta ngược lại thật ra có suy nghĩ, những gia hỏa ở nơi này đều quá yếu, đừng nói thi triển bản lĩnh, dùng nửa bàn tay ta cũng không cần thì bọn chúng đã chết rồi." Tôn Đỉnh cười cười một tiếng: "Nếu các ngươi không tin thì có thể đi lên thử một chút!"

Vừa nói xong đã có một nữ tử xinh đẹp nhảy lên đài giao đấu, đôi mắt đẹp đưa mắt nhìn đám người, nàng ta gọi một tên tráng hán lên.

"Người này trông tương đối mạnh!" Nữ tử xinh đẹp này chọn một người còn chưa đủ lại tiếp tục gọi lên mấy người nữa, đều là người trông tương đối mạnh.

"Ta bây giờ sẽ dạy cho các ngươi đánh đẹp mắt là như thế nào." Nữ tử xinh đẹp cười khanh khách một tiếng: "Các ngươi công tới đi!"

Thẩm Tường lúc này đứng ở bên cạnh, Tôn Đỉnh kia cũng lùi sang một bên cười cười nhìn xem.

"Còn không đi lên mau? Các ngươi muốn chết phải không?" Tôn Đỉnh trông thấy mấy tên đại hán kia đều không đi lên thì quát lớn một tiếng.

Mấy tên đại hán ở Thanh Diệu Thiên sơn này chỉ có thể tiến lên, nào ngờ bọn họ vừa mới bước ra được mấy bước thì nữ tử xinh đẹp kia cũng không biết làm cái gì, chỉ là nhẹ nhàng vung tay ngọc lên mấy lần, lồng ngực mấy tên đại hán kia đột nhiên nứt ra, toàn bộ trái tim của bọn họ đang đập bịch bịch vậy mà đều bay ra ngoài.

"Nát!" Nữ tử xinh đẹp kia cười khanh khách, chỉ thấy những trái tim kia toàn bộ đều nát, bắn lên từng tia máu, mọi người trông thấy mà tê cả da đầu.

"Đẹp, Hay!" Tôn Đỉnh lập tức vỗ tay cười ha hả, những tên Bất Tử Thần tộc khác cũng vỗ tay bảo hay theo.

"Tiểu tử, hiện tại ngươi biết đánh thế nào mới đẹp mới hay chưa?" Tôn Đỉnh nhìn về phía Thẩm Tường.

"Chưa, ta cảm thấy không đẹp mà cũng chẳng hay chút nào!" Thẩm Tường trực tiếp nói ra: "Ngược lại là vị cô nương này dáng dấp không tệ, chỉ có điều ngực hơi nhỏ một chút, cái mông vểnh lên không đủ cao, khuôn mặt thì tạm được! Nếu như ngươi cảm thấy những trái tim máu me be bét kia là đẹp mà nói, vậy có phải cũng đang nói khuôn mặt của cô nương này xinh đẹp giống như những trái tim nát bép kia hay không?"

Tôn Đỉnh ngây ngẩn cả người, nữ tử xinh đẹp kia cũng sửng sốt, cả đám Bất Tử Thần tộc này đều ngây dại ra, những đệ tử ở Thanh Diệu Thiên sơn kia thì càng như là tượng đá vậy, bọn họ từ trước tới nay không biết ở trên Thanh Diệu Thiên sơn của mình lúc nào lại có một người như thế, vậy mà không muốn sống như vậy.

"Vị cô nương này, ngươi cảm thấy ta nói đúng không?" Thẩm Tường nhìn vào nữu tử xinh đẹp kia, cười nói.

P/S: Ta thích nào ... chương 3

Bình Luận (0)
Comment