Thẩm Tường cũng không biết nên nói thế nào, hắn quả thực biết luyện chế rất nhiều đan, hơn nữa ở thời đại kia của hắn được xưng là thần đan! Nhưng bây giờ đi tới cái thời đại Đại Hỗn Độn này, những đan dược rất trân quý mà hắn luyện chế kia ở chỗ này căn bản không tính là cái gì.
Đến chỗ này người ở nơi này đều rất cường đại, thứ hai chính là đan đạo rất thịnh vượng! Ví dụ như Diệu Cách đan tốt hơn rất nhiều so với Cốt Cách Thần đan.
Phải biết lúc còn ở thời đại Tinh Pháp Thần vực, Cốt Cách Thần đan Vương phẩm có thể bán được với giá trên trời, nhưng ở chỗ này chắc chắn sẽ không có người cần.
"Ta biết luyện chế rất nhiều, nhưng những đan dược này các ngươi không biết, cũng không thèm để ý! Ở chỗ của ta, nhưng đan dược này đều xem như rất trân quý, chỉ có điều luyện đan sư nơi này của các ngươi đều rất xuất sắc, người cũng rất cường đại, loại đan dược lợi hại nhất mà trước đó ta có thể luyện thì ở chỗ này không tính là gì." Thẩm Tường thở dài.
Đây chính là chênh lệch lớn giữa thời đại và thời đại, Thẩm Tường cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao thời đại phát triển ra về sau, nền văn minh đan dược lại xuống dốc tới nghiêm trọng như vậy.
"Những đan dược này có độ khó đều tương đối lớn, nhưng lại không có công dụng gì, những đan dược mà ta trước kia nghiên cứu rất lâu để luyện chế ra tới, dần dần ta tích lũy xuống rất nhiều kinh nghiệm." Thẩm Tường cười khổ nói: "Ta rời khỏi quê hương của ta đi tới chỗ này, nhìn thấy đan dược ở đây thì hoàn toàn lật đổ những gì ta biết."
"Thuật luyện đan của ngươi càng phá vỡ những gì ta biết." Sở Hồng Tình cười nói.
"Như vậy nền tảng cơ sở của tiểu huynh đệ ngươi rất vững chắc, muốn luyện chế đan dược nơi này của chúng ta là có thể lên tay một cách dễ dàng! Hỏa diễm của ngươi cũng rất mạnh, cũng không bởi vì ngươi không tu luyện ra đạo thể mà chịu ảnh hưởng! Nói cách khác, tu vi của ngươi không cao, nhưng trình độ luyện đan lại cao hơn rất nhiều luyện đan sư có tu vi cao." Lữ Ưng khẽ gật đầu nói, hắn muốn lôi kéo Thẩm Tường vào cửa hàng của hắn, tuy nhiên hắn cũng cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, dù sao Sở Hồng Tình ở bên cạnh Thẩm Tường.
Sở Hồng Tình người nữ nhân này thế nhưng là rất khôn khéo, tuy rằng nàng ta bây giờ là nha hoàn của Thẩm Tường, nhưng nếu nàng ta hầu hạ Thẩm Tường tới sung sướng thì Thẩm Tường sau này trưởng thành vậy chính là hưởng không hết vinh hoa phú quý.
"Công tử, sau này ta sẽ dạy ngươi học tập luyện chế đan dược nơi này của chúng ta." Sở Hồng Tình nói.
"Yêu nữ, ngươi cứ làm nha hoàn của lão đệ ta như vậy có dễ bàn giao với bên Hỏa Tôn môn kia hay không?" Dư Nghiêm hỏi.
"Sợ cái gì, ta lúc nào cũng có thể rời khỏi Hỏa Tôn môn, các ngươi không phải cũng giống như vậy sao?" Sở Hồng Tình cười hì hì nói: "Hỏa Tôn môn vốn là tương đối tự do, ta xưa nay không bị Hỏa Tôn môn ước thúc."
Sau đó Thẩm Tường và bọn họ nói chuyện tào lao một chút, rồi mới ôm thân thể mềm mại thơm tho của Sở Hồng Tình mà ngủ thiếp đi, Sở Hồng Tình không ngủ, Dư Nghiêm và Lữ Ưng bọn họ cũng giống vậy.
Bây giờ đang ở nơi hoang vu bên ngoài, lúc nào cũng có thể có Man Thú cường đại xuất hiện, bọn họ luôn luôn giữ gìn cảnh giác.
Trời đã sáng, Thẩm Tường ngáp một cái, tinh thần đã sung mãn.
"Tiếp tục lên đường đi, Man Thú kia cách chỗ này không xa." Lữ Ưng nói.
"Lữ lão bản, đầu Man Thú kia rất trân quý sao?" Thẩm Tường hỏi.
"Đương nhiên trân quý, Lữ lão bản hắn nếu như săn giết đầu Man Thú này, chỉ cần phát huy ra giá trị tới thì có thể kiếm được rất nhiều ngọc tiền đây." Sở Hồng Tình nói, nàng ta rất hiểu đối với những chuyện này.
Thẩm Tường đi theo lần này cũng chỉ là làm tăng thêm một chút kiến thức, muốn nhìn một chút xem Man Thú là có dáng vẻ gì.
Giữa trưa, mấy người Thẩm Tường đi tới một cái hẻm núi.
Thần sắc Lữ Ưng đột nhiên trở nên ngưng trọng lên: "Không hay, chỗ này hình như là tổ Man Thú!"
Sở Hồng Tình lập tức thay đổi sắc mặt: "Tổ Man Thú mà ngươi còn chạy vào chịu chết sao?"
"Chúng ta đi mau!" Lữ Ưng vừa mới nói xong, trước sau trên dưới đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng đen, quan sát kỹ thì đó là từng con Man Thú to lớn.
"Đây ... đây là Long Ưng?" Thẩm Tường nhìn thấy rất nhiều đầu cự long, chỉ có điều trên người đám này đều có cánh khổng lồ.
Những Long Ưng này đều rất giảo hoạt, thế mà tiến tới lại không phát ra một chút tiếng động nào, đám người Lữ Ưng trước đó đều không phát hiện ra.
"Công tử, ngươi theo sát ta chút!" Sở Hồng Tình lúc này phải bảo vệ được Thẩm Tường, Thẩm Tường nếu như mà chết đi thì nàng ta và Thẩm Tường có kết khế ước thì nàng cũng phải chết.
Thẩm Tường khẽ gật đầu, những Long Ưng to lớn này rất cường đại, số lượng cũng không ít, có hơn hai mươi đầu, bọn chúng phi hành ở trên không trung, cánh và thân thể khổng lồ che đậy bầu trời, khiến cho phía dưới trở nên rất tối.
Rống!
Một đầu Long Ưng kêu lên mà tới, trong miệng phun ra một đạo cuồng lôi đánh về phía Sở Hồng Tình, tốc độ rất nhanh, khiến cho Sở Hồng Tình cũng không kịp làm ra né tránh.
Thẩm Tường trông thấy nàng ta chậm chạp như vậy thì vội vàng nắm lấy nàng ta dịch chuyển một cái, tránh đi đạo thiểm điện đáng sợ kia.
Ầm!
Thiểm điện đánh vào mặt đất, đánh nát mặt đất, văng ra một đám đá vụn.
"Ngươi phản ứng quá chậm." Thẩm Tường nói ra: "Không được, chúng ta chạy mau đi!" Những gia hỏa này rất đáng sợ.
Thẩm Tường không nghĩ tới, thực lực của những Man Thú này vậy mà lại cường đại tới như vậy, muốn cường đại hơn rất nhiều so với Lữ Ưng và Dư Nghiêm bọn họ, lúc này bọn chúng còn có hơn hai mươi đầu, căn bản không phải là đối thủ.
"Không được, đường lui đều bị bọn chúng phong kín..." Dư Nghiêm vừa mới nói xong, Sở Hồng Tình đã kinh hô: "Bọn chúng muốn cùng nhau phát động công kích."
"Bọn chúng đều là Thiểm Điện Long Ưng, tốc độ nhanh, trong miệng phun ra thiểm điện đáng sợ, bị đánh trúng thì chỉ có cửu tử nhất sinh." Sắc mặt Lữ Ưng thay đổi, sau đó tất cả mọi người chuẩn bị chạy như điên.
"Nhanh tới chỗ của ta!" Thẩm Tường vội vàng hô rồi lấy Lục Đạo Thần kính ra, để Lục Đạo Thần kính biến trở nên rất to lớn, như là một chùm sáng khổng lồ lơ lửng giữa không trung.
"Công tử ... ngươi đây là Thiên Đạo Thần khí sao?" Trông thấy linh văn ở trên Lục Đạo Thần kính của Thẩm Tường, Sở Hồng Tình không thể không hỏi.
Lữ Ưng và Dư Nghiêm còn có mấy tên đại hán kia cũng vội vàng lao tới bên cạnh Thẩm Tường, trốn ở dưới Lục Đạo Thần kính.
"Ta không biết!" Thẩm Tường vừa mới nói xong, ở trên đã truyền tới từng tiếng nổ vang, hơn nữa Lục Đạo Thần kính còn đang rung động.
Bốn bề truyền tới thiểm điện lập lòe, vừa nhìn là biết Thiểm Điện Long Ưng ở trên trời đang dùng thiểm điện nhắm đánh bọn họ không ngừng!
Nhưng là, cái này đều bị Lục Đạo Thần kính của Thẩm Tường chặn lại!
"Cái này chắc chắn là Thiên Đạo Thần binh, nếu không không cách nào ngăn cản Thiểm Điện Long Ưng công kích nhiều lần như vậy." Lữ Ưng kinh hãi nói: "Anh bạn nhỏ, ngươi lấy đồ chơi này từ đâu ra?"
"Ta ... ta nhặt." Thẩm Tường nói, Lục Đạo Thần kính hắn đã đạt được từ rất lâu, thật ra thì cũng xem như là nhặt được, cũng không phải là hắn nói dối.
"Thiên Đạo Thần khí có thể nhặt được sao?" Sở Hồng Tình bĩu môi nói.
Ngao ngao ngao...
Thiểm Điện Long Ưng ở trên bầu trời phát ra từng tiếng kêu quái dị, không còn uy thế như trước đó nữa.
"Đám gia hỏa này có lẽ là đều bị thương." Thẩm Tường nói ra: "Đây là một chiếc gương có thể phản xạ công kích, bọn chúng sử dụng thiểm điện càng mạnh hơn khi bị phóng xạ!"
Sau khi hắn thu nhỏ Lục Đạo Thần kính lại thì có thể trông thấy Thiểm Điện Long Ưng lúc này đều bị cháy đen toàn thân, không ít lông vũ to lớn bay xuống tới khắp nơi, đây đều là bị chính thiểm điện của bọn chúng phóng xạ bắn trúng mà bị thương.
Thẩm Tường thẩm thấu thần thức vào bên trong Lục Đạo Thần kính, mới vừa rồi bị vô số thiểm điện đánh trúng, Lục Đạp Thần kính cũng hấp thu một phần lớn lực lượng thiểm điện, hắn thôi động Lục Đạo Thần kính, bắn ra cỗ lực lượng thiểm điện kia, bắn về phía một con Thiểm Điện Long Ưng trong đó.
Rống...
Thiểm Điện Long Ưng kia kêu lớn một tiếng thì rơi xuống, rơi đập vào trên mặt đất khiến cả vùng đất rung động mãnh liệt.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.