"Tiến vào." Thẩm Tường hướng mặt kính về phía Thiểm Điện Long Ưng rơi xuống kia, tạo ra một cỗ hấp lực mạnh mẽ hút tới, lúc này đám Thiểm Điện Long Ưng ở trên bầu trời kia từ trong miệng đã phun thiểm điện ra, Thẩm Tường vội vàng dùng Lục Đạo Thần kính ngăn cản.
"Đám Long Ưng kia vừa rồi rất giảo hoạt sao mà bây giờ lại ngu như vậy?" Thẩm Tường cười nói: "Xem ra chúng ta không cần ra tay là có thể xử lý đám Long Ưng kia."
Mấy người Lữ Ưng bọn họ lúc này cũng không biết nên nói cái gì cho phải, bọn họ vốn cho là chính mình sẽ đầy thương tích mà trở về, không nghĩ tới bây giờ lại xảy ra loại nghịch chuyển như thế này.
"Có thể xuất thủ, đám gia hỏa này đều bị thiểm điện của chính mình giày vò tới quá sức." Thẩm Tường nói ra: "Không cần sợ bọn chúng."
Dư Nghiêm là người xuất kích trước tiên, nhảy vọt tới không trung, dùng cự phủ trong tay bổ về phía một con Thiểm Điện Long Ưng trong đó, đánh ra một đạo khí mang, hướng thẳng về phía cổ của con Thiểm Điện Long Ưng đó.
Sau khi sử dụng cự phủ bổ ra khí mang màu đỏ tới, vậy mà bổ đứt đầu của con Thiểm Điện Long Ưng kia.
Sau đó, Lữ Ưng và những tên đại hán khác đều thi nhau xuất thủ, lúc này bọn họ đều rất hưng phấn, Thiểm Điện Long Ưng này đều là Man Thú tương đối cường đại, nếu như có thể săn giết được một đầu thì đều rất tốt, nhưng bây giờ bọn họ lại có nhiều đầu như vậy.
Chỉ chốc lát sau, đã có mười đầu Thiểm Điện Long Ưng rơi xuống mặt đất, những con khác đều trốn đi.
Sở Hồng Tình không xuất thủ, nàng ta muốn bảo vệ Thẩm Tường, tuy rằng nàng ta biết Thẩm Tường không đơn giản, nhưng nàng vẫn không yên lòng.
Mười đầu Thiểm Điện Long Ưng, đám người Lữ Ưng chỉ cần ba đầu, còn lại đều đưa cho Thẩm Tường, bọn họ biết đây đều là công lao của Thẩm Tường, bằng không bọn hắn chẳng những một đầu cũng không đạt được mà thậm chí còn bị thương.
Thẩm Tường cũng nhận lấy thi thể của bảy con Thiểm Điện Long Ưng kia, sau đó cùng đám người Lữ Ưng thật vui vẻ trở về.
"Thiểm Điện Long Ưng này có thể bán một đầu được hai mươi vạn ngọc tiền, lão đệ ngươi phát rồi, sau khi bán đi thì ngươi cần phải mời chúng ta uống rượu." Dư Nghiêm cười nói.
"Chắc chắn chắc chắn." Thẩm Tường ha ha cười nói.
"Công tử, ngươi đến cùng có lai lịch gì? Ta còn lâu mới tin Thiên Đạo Thần khí kia là ngươi nhặt được." Sở Hồng Tình tò mò mà hỏi.
"Thứ này gọi là Thiên Đạo Thần khí?" Thẩm Tường hỏi, bởi vì trước đây đều gọi là Lục Đạo Thần khí.
"Ừm, là Thần khí mà thiên đạo dựng dục ra, rất quý giá, truyền thuyết có thể bán mấy trăm ức ngọc tiền." Sở Hồng Tình gật đầu nói.
"Đáng tiền như vậy a?" Thẩm Tường cố ý lộ ra vẻ rất kinh ngạc, hắn chắc chắn sẽ không bán, hắn tin tưởng mình có thể kiếm được rất nhiều ngọc tiền, cho nên không cần bán những thứ này.
"Anh bạn nhỏ, ngươi tốt nhất bình thường đừng có sử dụng, bị một số người có lòng dạ xấu xa biết được thì bọn họ chắc chắn sẽ tới cướp đoạt." Lữ Ưng dặn dò.
"Đúng, đặc biệt là những Thiên Đạo Thần môn kia, bọn họ nếu như mà biết được Thiên Đạo Thần khí không ở trong tay bọn họ thì chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế, không từ thủ đoạn mà thu vào." Dư Nghiêm lườm Sở Hồng Tình một cái: "Yêu nữ này chính là Hỏa Tôn môn, Hỏa Tôn môn cũng là Thiên Đạo Thần môn."
"Hừ, hắn bây giờ thế nhưng là chủ nhân của ta, ta bán hắn chính là muốn chết, chuyện này thì có chỗ tốt gì cho ta?" Sở Hồng Tình vội vàng ôm lấy cánh tay của Thẩm Tường, nũng nịu mà nói.
Sở Hồng Tình bây giờ cũng xem như là quyết một lòng, ở vừa rồi nàng ta và Lữ Ưng đều kiến thức được bản sự của Thẩm Tường, nếu không có Thẩm Tường, bọn họ nói không chừng đều sẽ phải trọng thương mới có thể thoát khỏi chỗ này.
"Ta sẽ cẩn thận." Thẩm Tường nhéo nhéo má của Sở Hồng Tình, nói ra: "Chúng ta đi về trước đi."
Bọn họ vừa mới đi được một lát thì phát hiện đằng trước có người.
"Là bọn họ, tiểu đội săn thú của Hỏa Tôn môn, tương đối nổi danh ở Hỏa Tôn môn." Sở Hồng Tình cau mày nói: "Làm sao mà bọn họ lại tới đây?"
"Tình báo về Man Thú kia của ta chính là mua được từ trong tay đám người này, thiếu chút nữa thì bị bọn chúng hại chết." Lữ Ưng hừ một tiếng: "Bọn chúng có lẽ là tới xem có phải chúng ta đã chết rồi hay không."
"Đám khốn kiếp này, ta nhất định phải vặn đầu bọn chúng xuống cho chó ăn." Dư Nghiêm lập tức nổi giận, mang theo cự phụ liền muốn đi tới.
"Dư đại ca chờ đã, trông bọn chúng hùng hổ như thế có lẽ là đi tới chỗ chúng ta." Thẩm Tường nói ra: "Chúng ta vừa rồi đều rất mệt mỏi, trước tiên yên lặng theo dõi kỳ biến."
Người tới chỉ có năm, trông đều rất mạnh, đặc biệt là cỗ khí tức hung thần ở trên người kia là có thể khiến người ta cảm thấy bọn chúng rất cường đại.
"Các ngươi đi giết Thiểm Điện Long Ưng trở về?" Một tên nam tử mặc quần áo giáp màu đen hỏi, vẻ mặt hắn lạnh lùng, lúc hỏi chuyện còn nhìn vào Sở Hồng Tình.
"Trở về, vận khí tốt, không có chết ở nơi đó." Lữ Ưng cười lạnh nói: "Các ngươi có phải là định đi nhặt xác chúng ta hay không?"
Nam tử mặc áo giáp đen kia không trả lời Lữ Ưng mà là nhìn vào Sở Hồng Tình: "Hồng Tình, ngươi thật kết huyết khế chủ tới với tiểu tử này?"
"Thật sự, lúc ấy có rất nhiều người đều nhìn thấy." Sở Hồng Tình nói ra: "Hà Sâm, ngươi đừng hy vọng nữa a."
"Ngươi ... tâm ý ta dành cho ngươi chẳng lẽ ngươi không biết sao, tại sao ngươi tình nguyện làm nha hoàn của hắn mà không nguyện ý làm nữ nhân của ta?" Hà Sâm nói với vẻ mặt âm trầm: "Hà Sâm ta đến cùng có chỗ nào không xứng với ngươi, ta thế nhưng là trưởng tử của gia chủ một Thiên Đạo Thế gia, chẳng lẽ ngay cả tiểu tử này cũng không bằng sao?"
"Hừ, ngươi nghĩ rằng ta không biết một số chuyện của ngươi sao, người từ đầu tới cuối có hơn mười nữ nhân, không phải đều bị ngươi giết chết sao?" Sở Hồng Tình nói.
Dư Nghiêm và Lữ Ưng đều cảm nhận được có chút gì đó không đúng.
Quả nhiên, Hà Sâm với vẻ mặt âm trầm đột nhiên đâm ra một kiếm, đâm về phía cổ của Thẩm Tường, xuyên qua cổ học mà ra.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, ai cũng không ngờ tới Hà Sâm đột nhiên sẽ ra tay với Thẩm Tường.
"Cướp đi nữ nhân của ta thì đi chết đi, Sở Hồng Tình, ngươi đã chướng mắt ta, vậy ngươi cũng đi chết đi." Hà Sâm cười gằn nói.
Hà Sâm này quả nhiên là người đầu óc có vấn đề, khó trách nữ nhân của hắn đều bị hắn giết chết, Thẩm Tường cũng hiểu lời nói vừa rồi của Sở Hồng Tình.
Hà Sâm trông thấy Sở Hồng Tình không bị sao cả thì lập tức phản ứng lại, Thẩm Tường không chết.
Sở Hồng Tình và Thẩm Tường kết huyết khế chủ tớ, chủ chết tớ cũng chết luôn, nhưng Sở Hồng Tình lại vẫn không sao cả.
"Công tử ... ngươi ..." Sở Hồng Tình cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, nàng ta kéo Thẩm Tường, có thể cảm nhận được nhiệt độ trong cơ thể Thẩm Tường, nhưng Thẩm Tường vẫn đứng ở chỗ đó không nhúc nhích.
"Mạng thật cứng rắn." Hà Sâm lại đâm ra một kiếm, xuyên thấu qua cái trán Thẩm Tường, lúc hắn rút kiếm, trán Thẩm Tường còn ứa máu.
"Hỗn đản, dám giết huynh đệ của ta, ta liều mạng với ngươi." Dư Nghiêm lập tức nổi giận, Lữ Ưng và Sở Hồng Tình cũng tức giận không thôi, thi nhau ra tay.
"Đám phế vật các ngươi, nếu như các ngươi có bản lĩnh thì sớm đã ngăn cản ta, thế nhưng các ngươi quá yếu, theo không kịp tốc độ của ta ... ha ha, phế bỏ bọn chúng." Hà Sâm cười gằn nói, nhưng lại lập tức cảm thấy không thích hợp.
Sở Hồng Tình không chết.
"Chẳng lẽ huyết khế (khế ước) chủ phó khong có hiệu lực?" Sở Hồng Tình nhìn vào Thẩm Tường ngã xuống đất, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái.
Cự phủ của Dư Nghiêm bổ về phía Hà Sâm, Hà Sâm dùng kiếm chặn lại, đồng thời Thẩm Tường đột nhiên xuất hiện ở đằng sau Hà Sâm, tốc độ xuất kiếm vậy mà còn nhanh hơn Hà Sâm rất nhiều.
Cửu Tiêu Thần kiếm của Thẩm Tường vẫn như cũ không gì không phá, hắn ngưng tụ lực lượng toàn thân, bổ nhanh một kiếm về phía cổ của Hà Sâm.
Đầu Hà Sâm lập tức lăn xuống mặt đất, Thẩm Tường lập tức tiến lên, Lưu Tinh thần kình dưới chân phun trào mà ra, một cước đạp vào đầu của Hà Sâm, hỏa diễm Sáng Thế Thần lô hóa thành lực kình từ bắp đùi của hắn trùng kích ra.
Ầm.
Đầu của Hà Sâm bị Thẩm Tường giẫm một cước lập tức nát ra, chấn động tia lửa bắn tung tóe ra ngoài, tia lửa rớt xuống đất thì thiêu đốt lên liệt hỏa hừng hực.
Vừa rồi chẳng qua chỉ là Thẩm Tường thi triển Chướng Nhãn pháp, thân thể hắn đã ẩn nấp vào bên trong vết nứt không gian, chờ xuất kích, cho nên ở lúc Dư Nghiêm phân tán sự chú ý của Hà Sâm, Thẩm Tường dứt khoát xuất thủ, dùng Cửu Tiêu Thần kiếm vô cùng sắc bén chém xuống đầu của Hà Sâm.
Chỉ với hai chiêu đơn giản này của Thẩm Tường đã giải quyết xong tên Hà Sâm này, dọa tới đám người Sở Hồng Tình và Dư Nghiêm đều nói không nên lời.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.