Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 239 - Chương 239 - Ma Thú Bất Ngờ Tập Kích

Chương 239 - Ma thú bất ngờ tập kích
Chương 239 - Ma thú bất ngờ tập kích

Lúc này Thẩm Tường đối với Ma nỏ này là yêu thích không buông tay, hắn quyết định sau này cầm tới cho Liễu Mộng Nhi thay đổi một chút, để cho nó trở nên càng lợi hại hơn. Nếu có thể, hắn sẽ nói Liễu Mộng Nhi chế tạo nhiều một chút, trang bị cho người của hắn, lúc chiến đấu sẽ rất cường hãn, lập tức mười mấy mũi tên bắn ra, bắn trúng cùng một mục tiêu, như vậy sẽ như thế nào?

Hắn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy hưng phấn, tuy nhiên đồ vật này không dễ luyện chế, điểm ấy hắn lại không biết chút nào, thậm chí phương pháp luyện chế cũng đã thất truyền.

Sau khi ba mũi tên bắn ra toàn bộ, ba đệ tử Ma môn trốn ở bên trong thân cây chỉ sợ phải vĩnh viễn ở bên trong đó, bọn chúng chết cũng không ngờ rằng bên trong thân cây này vậy mà sẽ trở thành phần mộ của bọn chúng.

Con đường là vòng quanh, cũng không hề đi sâu vào bên trong, nhìn ra được những đệ tử Ma môn kia cũng biết nơi sâu trong kia rất hung hiểm, ngay cả bọn hắn cũng không dám tiến vào.

Tuy nhiên tế đàn kia lại tương đối sâu, Thẩm Tường muốn đi phá hoại tế đàn kia, cái tế đàn kia có lực lượng rất đáng sợ, chẳng những có thể câu thông với Ma giới, còn có thể làm một số gia hỏa lợi hại ngủ say ở chỗ này tỉnh lại, thậm chí còn có thể giải trừ trận pháp bao phủ nơi này.

Phải có tế lễ, mới có thể làm cho Ma giả bên Ma giới kia phóng thích lực lượng, hoặc là truyền đến một ít thứ có tác dụng, trong tình huống bình thường, tế lễ đều là phải cần người sống.

Đột nhiên, mặt đất bắt đầu run rẩy, xa xa truyền đến tiếng tranh đấu, trong lòng Thẩm Tường cả kinh, nhảy một cái đến trên cây, nhìn về phía trước, chỉ thấy rất nhiều người mặc áo đen đang kịch chiến.

Là Nhân Ma, hơn nữa số lượng rất nhiều, thậm chí có mấy trăm, vây khoảng mười người kia rất chặt chẽ, đồng thời có ba mươi tên hành động, như vậy đây là sáu người khống chế.

"Tiểu Thí Long, nhanh một chút tìm ra sáu tên gia hỏa kia." Thẩm Tường nói, sau đó vô cùng bí ẩn chạy vội về phía trước.

Sau khi Thẩm Tường tới gần, Long Tuyết Di chẳng mấy chốc đã tìm ra vị trí sáu người kia, Thẩm Tường kết luận sáu người này đều là ba năm trước tới, bằng không không cách nào tìm tới nhiều Nhân Ma như vậy.

Sáu người này không phải trốn ở trên cây, mà là trốn ở bên trong tán cây, thỉnh thoảng còn từ phía trên ném ra một số đoản kiếm, công kích khoảng mười người phía dưới.

"Là Ngạo Kiếm tông và Thú Vũ môn!" Trong lòng Thẩm Tường cả kinh, Ngô Thiên Thiên đã nói với hắn, đệ tử Ngạo Kiếm tông và Thú Vũ môn liên thủ, bảo hắn cảnh giác đệ tử hai môn phái này.

Bên trong Ngạo Kiếm tông có Cam Cửu Kiếm, trước đó Thẩm Tường là mạnh mẽ nhục nhã Cam Cửu Kiếm này, Cam Cửu Kiếm không ghi hận trong lòng là không thể nào, nhưng hiện tại Thẩm Tường cũng không quan tâm được nhiều như vậy, nếu như đối phương muốn giết hắn, hắn nhất định sẽ đánh trả, còn phải dùng thủ đoạn hung tàn giết chết đối phương.

Bắn ra một mũi tên, Thẩm Tường dùng mũi tên thô to màu đen bắn nát một tên đệ tử Ma môn, sau đó liên tiếp bắn ra vài mũi tên, lúc những đệ tử Ma môn kia vẫn còn đang nghi hoặc, đã giải quyết bọn hắn.

Thực lực những đệ tử Ma môn này không phải rất mạnh, khoảng chừng Chân Võ cảnh tam đoạn, mặc dù có chân khí bảo hộ, nhưng đối mặt Càn Khôn chân khí của Thẩm Tường, thông qua Ma Nỏ ngưng tụ ra mũi tên công kích, thì căn bản không đỡ nổi một đòn.

Những Nhân Ma kia đều dừng lại, đệ tử Ngạo Kiếm tông và Thú Vũ môn thở phào nhẹ nhõm, nếu như những Nhân Ma này toàn bộ phi tới, bọn họ chỉ có thể bị xơi tái.

Thẩm Tường đi tới chỗ bọn họ, trong tay vẫn cầm Ma nỏ kia, khoảng mười người này nhìn thấy Thẩm Tường đi tới, lập tức lại căng thẳng lên, như đối mặt đại địch.

Đám người Cam Cửu Kiếm không ngốc, tự nhiên nhìn ra được những Ma nhân này đều là bị người điều khiển, mà vừa nãy truyền đến tiếng nổ mạnh kia, hẳn là người điều khiển bị giết chết, bọn họ thấy Ma nỏ trong tay Thẩm Tường, lập tức rõ ràng đây là Thẩm Tường cứu bọn họ.

Điều này làm cho trong lòng bọn hắn thật không dễ chịu, bởi vì bọn hắn đều rất muốn giết Thẩm Tường, một là bởi vì Thẩm Tường giá trị một ngàn năm trăm vạn tinh thạch, hai là bởi vì Thẩm Tường có tiếng tăm rất lớn, giết chết Thẩm Tường cũng có thể nổi danh.

Tuy nhiên bây giờ bọn hắn đều không dám động thủ, bởi vì bọn hắn biết mình có khoảng cách với Thẩm Tường.

Đệ tử Ngạo Kiếm tông vốn có tính xấu là rất kiêu ngạo, mặc dù được cứu cũng không cảm kích, mà đệ tử Thú Vũ môn đều bị môn phái truyền vào một số tư tưởng, làm bọn hắn ôm hận Thái Vũ môn, ôm hận Thẩm Tường, vì lẽ đó những đệ tử này thường xuyên sẽ đi biên cảnh Thái Vũ môn lén lút giết một số bình dân để nuôi nấng yêu thú bọn họ, tuy nhiên từ lần trước Thẩm Tường nói ra chuyện đó, bọn họ đã không dám tới nữa, nếu Thái Vũ môn tức giận, Thú Vũ môn bọn họ nhất định sẽ bị diệt môn.

Thẩm Tường thấy mười người này đều bày một mặt khó chịu, giống như mình ra tay cứu giúp bọn họ, là một loại sỉ nhục lớn lao với bọn họ, hắn âm thầm hối hận vừa nãy quản việc không đâu, tuy nhiên không cứu, mười người này bị chộp tới làm tế phẩm, đến lúc đó sẽ liên lụy tới rất nhiều người.

"Chúng ta sẽ không cảm tạ ngươi." Cam Cửu Kiếm nói một cách lạnh lùng.

"Ta lại chưa nói bảo các ngươi cảm tạ ta, ta chỉ là nói cho các ngươi một số chuyện, mặc kệ các ngươi muốn nghe hay không, ta đều phải nói!"

Thẩm Tường đơn giản nói chuyện đã qua cho bọn họ biết, tuy rằng trong lòng bọn họ kinh ngạc, cũng cảm thấy bội phục vì Thẩm Tường đã phát hiện âm mưu này, nhưng trong lòng rất khó chịu, âm thầm đố kị.

"Hừ, tại sao phải tin tưởng ngươi!" Một đệ tử Thú Vũ môn nói.

"Thích tin hay không tùy các ngươi, chỉ mong các ngươi đừng hại tất cả."

Thẩm Tường nói xong, lấy ra Thanh Long Đồ Ma đao, bắt đầu chém giết những Nhân Ma đứng bất động kia, loại tốc độ này, loại đao pháp hung tàn này, làm cho mười người này nhìn mà sống lưng đổ mồ hôi, nhưng cũng càng thêm đố kị.

Ngay lúc Thẩm Tường giết tới một nửa, đột nhiên xung quanh vang lên tiếng hống khiếu rất buồn nôn, đồng thời còn kèm theo một cỗ ma khí khốc liệt kéo tới.

Thẩm Tường lập tức có thể xác định, đây là một con Ma Thú rất lợi hại, thực lực rất mạnh.

Quả nhiên, một con Ma Thú giống như cá sấu đột nhiên nhào tới, hình thể to lớn, chiều cao ba trượng, cả người đều là mảnh giáp rất chắc chắn, lóng lánh hào quang màu đen, bên trong miệng rộng tràn đầy răng nhọn phun ra khí màu đen, Ma Thú Ngạc Ngư đi tới nơi này, đã bắt đầu cắn những Nhân Ma kia.

Làm Thẩm Tường khiếp sợ không thôi chính là, Ma Thú Ngạc Ngư này lại có tốc độ như thuấn di, cái trán của hắn đã nhỏ ra mồ hôi lạnh, bởi vì Ma Thú Ngạc Ngư này rất mạnh.

Đám người Cam Cửu Kiếm đều bị dọa đến không dám động, Ma Thú Ngạc Ngư to lớn này tản mát ra ma khí làm bọn họ sợ đến run lập cập.

Đồ vật to lớn này chẳng mấy chốc đã ăn thịt những Nhân Ma kia, sau đó nhìn về phía Thẩm Tường, một đôi mắt vô cùng doạ người.

"Tới!" Lúc Long Tuyết Di la lên, Thẩm Tường cũng đã biến mất, Ma Thú kia táp hụt, cắn đứt một cây đại thụ.

Trong lòng Thẩm Tường lvẫn còn sợ hãi, nếu như vừa nãy chậm một chút, chính mình có khả năng sẽ bị nó cắn đứt.

Ở trên đường hắn đã cầu khẩn mình không nên gặp phải loại Ma Thú lợi hại này, nhưng hiện tại vẫn là gặp phải, hắn chỉ có thể thầm than mình không may.

Đám người Cam Cửu Kiếm thấy Ma Thú này công kích Thẩm Tường, trong lòng đều vui mừng không thôi, vội vã chạy trốn ra, cảnh này để cho Thẩm Tường nhìn thấy mà âm thầm mắng to.

P/S: Ta thích nào... chương 7

Bình Luận (0)
Comment