Các luyện đan sư trong đêm học tập thuật luyện đan mà Thẩm Tường truyền thụ cho, có không ít đều có thể thành công, chỉ có điều đám bọn họ không thể ở trong vòng ba canh giờ, xuất đan cũng không phải rất nhiều, nhưng ít ra có thể luyện chế ra được, bọn họ cũng biết sau này quen thuộc là có thể dùng thời gian ngắn hơn, phẩm chất và số lượng xuất đan cũng có thể tăng lên.
"Tiền bối, ngươi không thử một chút sao? Ta nhìn ra được ngươi cũng là luyện đan sư!" Thẩm Tường đứng ở bên cạnh nữ tử áo đen, cười hì hì mà nói.
"Làm sao mà ngươi nhìn ra được? Ta rất giống luyện đan sư sao?" Nữ tử áo đen khẽ cười một tiếng rồi hỏi, nàng ta cảm thấy Thẩm Tường rất thú vị, hơn nưuã còn rất thần bí, tu vi không cao nhưng thuật luyện đan cũng rất cao siêu.
"Đây là trực giác của ta, trực giác của ta luôn luôn rất chuẩn." Thẩm Tường cười nói: "Tuy rằng ngươi chủ tu lực lượng không gian, nhưng ta nhìn ra được ngươi cũng xem như tinh thông đan đạo, ở lúc ta giảng giải, ngươi nghe được rất cẩn thận, hơn nữa lúc ta đang hướng dẫn các vị tiền bối luyện đan thì ngươi cũng nghe rất cẩn thận, nếu không phải luyện đan sư thì chắc chắn sẽ không cảm thấy hứng thú như vậy."
"Nhãn lực tốt!" Nữ tử áo đen cười nói: "Ngươi đã thực hiện lời hứa của ngươi, truyền thụa thuật luyện đan cho mọi người, mà bây giờ ta cũng sẽ cho ngươi thù lao, ngươi đi theo ta!"
Nữ tử áo đen này là một vị trong ba vị Đạo Tôn, nàng ta nói tới thù lao lớn thì chắc chắn sẽ rất lớn là được rồi, những lão luyện đan sư này tuy rằng hâm mộ nhưng đều không ghen ghét, bởi vì bọn hắn biết đây là thứ mà Thẩm Tường phải được.
Thẩm Tường đi theo đằng sau nữ tử áo đen, đi sâu vào Bạch Linh cung, lúc này hắn ở bên trong một cái thông đạo, hắn cảm thấy đây là đi về lòng đất.
"Tiền bối, tên ngươi là gì? Mặc dù ngươi là Đạo Tôn nhưng có lẽ cũng có tên đi a!" Thẩm Tường hỏi.
"Ngươi đoán xem!" Nữ tử áo đen nở nụ cười xinh đẹp, nói.
"Chung quy cứ gọi ngươi là Đạo Tôn áo đen đi!" Thẩm Tường suy nghĩ một lúc, hắn thực sự là đoán không ra.
"Thuật luyện đan của ngươi cao siêu như vậy mà còn đoán không ra sao?" Nữ tử áo đen lấy mạng che mặt xuống, để lô ra nguyên một khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta ra, Thẩm Tường thấy vậy thì âm thầm khen ngợi.
"Lại là một mỹ nhân!" Thẩm Tường thầm nghĩ, mỹ nhân hắn gặp nhiều, cho nên hắn cũng sẽ không bị cảnh này mê hoặc, loại định lực này của hắn đều là được đông đảo mỹ nhân ma luyện ra tới.
"Bạch Linh?" Thẩm Tường nói.
"Gần đúng, tên đầu đủ của ta gọi là Hạ Bạch Linh!" Nàng ta mỉm cười nói rồi mới thè lưỡi ra: "Có phải ngươi cảm thấy ta không đủ xinh đẹp hay không? Làm sao mà lúc nhìn thấy ta thì cũng chỉ có phản ứng như vậy thôi?"
Thẩm Tường cười nói: "Chẳng lẽ muốn để cho ta biểu hiện ra kiểu phải ăn sạch ngươi hay sao? Bạch Linh tỷ, ngươi thật rất đẹp! Chỉ có điều ta có sức chống cự rất mạnh đối với mỹ nữ."
"Khanh khách, sẽ không phải ngươi không có hứng thú đối với nữ nhân chứ?" Giọng nói của Hạ Bạch Linh vẫn luôn nhẹ nhàng dễ nghe như vậy, bây giờ nàng ta nói đùa với Thẩm Tường mang theo chút giọng điệu nghịch ngợm, càng là có một chút hương vị đặc thù.
"Đừng nói mò, hứng thú của ta đối vỡi nữ nhân từ trước tới nay đều không có giảm đi, chỉ có điều đại mỹ nhân giống như ngươi ta cũng đã gặp được tám người mười người, hắc hắc." Thẩm Tường cười xấu một tiếng: "Đây chính là nguyên nhân ta có sức đề kháng đối với mỹ nhân."
"Thật đúng là không nhìn ra được ngươi là đồ hư hỏng a!" Hạ Bạch Linh cười hì hì nói: "Ngươi bây giờ muốn cái gì, nếu như ta có thì ta sẽ tặng cho ngươi!"
"Vậy ngươi dẫn ta tới chỗ này làm cái gì?" Thẩm Tường đã đi theo Hạ Bạch Linh tiến vào một gian mật thất, hắn còn tưởng rằng sẽ đi tới một cái bảo khố để hắn chọn lựa bảo vật gì đó.
"Đương nhiên là để ngươi dạy ta luyện đan? Ngươi cho rằng ta mang ngươi tới đây làm cái gì? Cởi quần áo lăn qua lăn lại với ngươi sao?" Hạ Bạch Linh cười khanh khách mà nói.
"Ngươi ... ngươi cũng không phải người tốt a!" Thẩm Tường cười khan vài tiếng, Hạ Bạch Linh này trông thanh tú dịu dàng, mà giọng nói nhẹ nhàng của nàng ta thì làm người ta cảm thấy nàng ta là một người rất trong sáng, không nghĩ tới nàng ta thế mà có thể nói ra lời nói đùa như vậy.
"Tại sao ngươi không học ở bên ngoài, cái này không phải lãng phí thời gian của ta sao?" Thẩm Tường nhếch miệng.
"Người ta lo lắng lúc học ở bên ngoài đó phạm phải sai lầm vậy sẽ rất mất mặt! Người ta là nữ hài tử a, da mặt rất mỏng, gánh không nổi loại chuyện như vậy!" Hạ Bạch Linh chu miệng lên mà nói.
"Da mặt của ngươi cùng ta không khác mấy, thật không nhìn ra là mỏng ở chỗ nào." Thẩm Tường tức cười nói ra: "Được a, như vậy ngươi bây giờ bắt đầu đi, có cái gì không hiểu thì lại hỏi ta."
"Biết rồi, lão sư tốt!" Hạ Bạch Linh cười hì hì một tiếng rồi mới lấy một cái đan lô ra.
Thẩm Tường không biết phải nói gì, Hạ Bạch Linh này dù sao cũng là một vị Đạo Tôn, bây giờ lại nghịch ngợm giống như là đứa bé gái, hắn không thể không hỏi: "Ngươi thật là một vị Đạo Tôn sao?"
"Đương nhiên rồi? Chẳng lẽ không giống sao?" Hạ Bạch Linh nháy mắt hỏi.
"Có chỗ nào giống ta?" Thẩm Tường hỏi ngược lại: "Ngươi rõ ràng gọi là Bạch Linh mà còn mặc một bộ đồ đen thui từ đầu tới chân, cũng rất cổ quái."
"Hừ, ngươi xem thường ta đúng hay không? Tuy nhiên nếu như ngươi nhìn thấy Đạo Tôn khác thì ngươi sẽ biết ta tốt hơn bọn họ nhiều." Hạ Bạch Linh khẽ hừ một tiếng.
"Bọn họ kém cỏi thế nào đi nữa thì có lẽ giống Đạo Tôn hơn so với ngươi!" Thẩm Tường nhếch miệng nói.
"Không phải là bởi vì người ta là nữ hài tử thì cảm thấy người ta không giống Đạo Tôn chứ?" Hạ Bạch Linh sưng mặt lên nói, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Thẩm Tường cũng không biết lá gan lấy ra từ đâu, thế mà đưa tay tới véo má của nàng, hắn nhiều năm qua thường véo má của các nữ tử cho nên hình thành thói quen, đặc biệt là đối với loại nữ tử có khuôn mặt đáng yêu như thế này, hắn không nhìn được mà giơ tay lên véo cái.
Hạ Bạch Linh không nghĩ tới Thẩm Tường sẽ véo má của mình, điều này làm cho nàng ta trong lúc nhất thời không biết làm sao, sau khi nàng ta đờ người một lúc thì mặt mũi mới tràn đầy vẻ tức giận, quát lạnh nói: "Ngươi thế mà sờ má ta, ngươi nhất định phải chết!"
Hạ Bạch Linh rất tức giận, nhào tới đánh lấy Thẩm Tường, dọa tới sắc mặt Thẩm Tường tái nhợt lại, bởi vì Hạ Bạch Linh là Đạo Tôn, thực lực chắc chắn rất mạnh, hắn lo lắng Đạo Tôn có tính tình cổ quái này sẽ đánh chết hắn.
Thế nhưng là Hạ Bạch Linh lại chỉ khẽ đánh vào ngực của hắn rồi mới nở ra nụ cười yêu kiều cười lên khanh khách không ngừng: "Ngươi bị dọa chết đi, khanh khách ... dáng vẻ bị dọa tới hồn phi phách tán của ngươi này trông thật tốt."
Cơ thịt trên mặt Thẩm Tường giật giật, hận không thể hung hăn véo cái mông của nàng ta, hoặc là đối xử giống với nữ nhân của mình, nắm lấy bộ ngực mềm mại của nàng ta một chút, đương nhiên, hắn không sẽ không làm như vậy bởi vì nếu làm như vậy thì đó chính là hành vi đi tìm đường chết, không khác gì tự tay bóp dái.
"Luyện đan đi!" Thẩm Tường hừ một tiếng, Hạ Bạch Linh này trông thế nào cũng đều giống như là tiểu hài tử, nào có loại dáng vẻ Đạo Tôn làm cho người kính úy trong lời đồn kia?
Hạ Bạch Linh thè lưỡi lêu lêu với Thẩm Tường, còn làm ra một cái mặt quỷ, rồi mới cười hì hì nói: "Chơi với ngươi vẫn là vui hơn! Tốt hơn nhiều so với tên Đường Lãng kia, ta sớm đã muốn hung hăng đánh cho Đường Lãng một trận, hoặc là dọa hắn một chút, dọa hắn tới kêu cha gọi mẹ, chỉ có điều hắn biết luyện chế Thăng Đạo đan cho nên ta không dám làm như vậy."
"Hừ, ta cũng biết luyện chế Thăng Đạo đan, ngươi vậy mà hù dọa đối với ta như vậy, sớm biết ta cũng phách lối một chút." Thẩm Tường liếc nàng một cái, vừa rồi hắn thế nhưng là bị dọa cho phát sợ, thiếu chút nữa thì kêu cha gọi mẹ.
"Là người ta sai rồi!" Hạ Bạch Linh dịu dàng khẽ nói.
"Ta tha cho ngươi, nhanh luyện đan đi! Sau khi hướng dẫn ngươi xong thì ta còn phải đi tu luyện, ta bây giờ mới chỉ có Đạo Đan cảnh." Thẩm Tường thúc giục nói.
P/S: Ta thích nào ... chương 7