Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2499 - Chương 2499 - Đại Náo Tề Song Thành

Chương 2499 - Đại náo Tề Song thành
Chương 2499 - Đại náo Tề Song thành

Sau khi tiến vào nhà cao tầng này, Thẩm Tường dựa theo ký ức thôn phệ được đi tới một tầng trong đó, tầng này là tầng mà Tề Hiền Lãng thường xuyên tìm niềm vui theo đuổi hưởng lạc, hắn thường xuyên mời công tử ca của một số thế lực khác đi tới nơi này chơi đùa với hắn, đều là một số tên ăn chơi chác táng.

Lúc Thẩm Tường đang đi cầu thang thì biến trở về dáng vẻ ban đầu, hắn đi tới tầng thứ bảy, chỉ nghe thấy từng đợt tiếng cười truyền tới, lập tức xác định đây chính là tầng mà Tề Hiền Lãng đang ở.

Ngoài cửa cũng khong có người trông giữ, sau khi hắn đi vào thì trông thấy trong này có một cái đại sảnh rất lớn, ở giữa có một cái sân khấu, ở trên đang có rất nhiều nữ tử ăn mặc rất khiêu gợi đang múa, mà ở bên dưới thì có rất nhiều công tử ca trẻ tuổi, trái ôm phải ấp lấy mỹ nhân, uống rượu cười lớn.

Thẩm Tường đối với cảnh tượng xa hoa lãng phí này cũng không xa lạ gì, trước kia hắ thường xuyên có thể trông thấy, có không ít nữ tử lúc này đều là nửa thân trần, rất quyến rũ.

Sau khi tiến vào, Thẩm Tường nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện mạnh nhất nơi này chẳng qua chỉ là một tên Đạo Phách cảnh, những người khác đều là Đạo Đan cảnh tầng mười, giống như những công tử ca không có lòng cầu tiến ở chỗ này, đại đa số đều dừng bước ở Đạo Đan cảnh tầng mười, khó mà đề cao lên.

"Tề Hiền Lãng!" Thẩm Tường hô một tiếng, giọng nói của hắn rất lớn, chấn động tới màng nhĩ mọi người rung động lên, lúc này trong đại sảnh cũng trở nên yên tĩnh lại.

"Là ai đang gọi ta?" Tề Hiền Lãng đứng lên, nhìn về phía cửa, khắp khuôn mặt là vẻ tức giận.

"Là ta!" Thẩm Tường nhàn nhạt nói, Tề Hiền Lãng lúc này quần áo không được chỉnh tề, bên người còn có hai nữ tử yêu mị đang ôm ấp lấy hắn.

"Ngươi có biết quy củ hay không, lúc tìm ta phải tiến hành thông báo, bắt hắn lại, thật sự là gia hỏa làm mất hứng." Giọng điệu Tề Hiền Lãng nói vẻ rất lạnh lùng.

Thẩm Tường gọi vừa rồi đã có hai tên nam tử đắng ở đằng sau hắn, bây giờ đạt được mệnh lệnh của Tề Hiền, bọn họ đều vội vàng bắt lấy cánh tay của Thẩm Tường, muốn mang Thẩm Tường đi, nhưng lại không thể làm được, Thẩm Tường đột nhiên biến mất.

Mọi người đều đang nhìn Thẩm Tường thì đột nhiên biến mất như vậy để cho người ta không thể không kinh hô lên, quan sát xung quanh.

"Người đâu?" Tề Hiền Lãng nhìn xung quanh, hắn uống rất nhiều rượu, lúc này có chút say sỉn, hắn dụi dụi mắt.

"Ở chỗ này!" Thẩm Tường đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tề Hiền Lãng, cười lạnh nói: "Phụ thân ngươi thế nhưng là Tề Vương?"

"Không sai, ngươi đến cùng là ai? Biết phụ thân ta là Tề Vương, ngươi còn dám vô lễ đối với ta như thế, ngươi chán sống rồi sao?" Tề Hiền Lãng giật mình, vội vàng nói.

"Là ngươi chán sống mới đúng!" Thẩm Tường trong khi nói chuyện, một quyền đã đập tới đánh vào trên mặt của Tề Hiền Lãng, đồng thời một tay nắm lấy cổ tay của Tề Hiền Lãng.

Như thế vừa tới, Tề Hiền Lãng mặc dù rơi vào công kích một quyền mạnh cũng sẽ không bay ra ngoài!

Quyền kia đối với Thẩm Tường cũng không phải là rất mạnh, nhưng lại để cho Tề Hiền Lãng hét thảm lên, khuôn mặt tuấn tú kia lúc này đã sưng đỏ lên, cả khuôn mặt đều đã bị biến hình!

Thẩm Tường khống chế được rất tốt, sẽ không một quyền đấm chết Tề Hiền Lãng, nhưng lại có thể để cho hắn cảm thấy rất đau.

"Ngươi ... ngươi, mau giết hắn!" Tề Hiền Lãng quát ầm lên, hắn cũng không hiểu vì sao Thẩm Tường lại muốn công kích hắn, nhưng chuyện này đối với hắn mà nói thì cũng không quan trọng, bởi vì không cần biết nguyên nhân là gì hắn cũng phải giết chết Thẩm Tường, chỉ có như vậy mới có thể đánh tan mối hận trong lòng.

Thẩm Tường lại một bàn tay vung tới đánh vào trên khuôn mặt sưng đỏ kia của Tề Hiền Lãng, đánh cho Tề Hiền Lãng lại hét thảm lên.

"Nếu như các ngươi dám tới, ta sẽ lập tức chặt đứt một cánh tay của hắn." Giọng nói của Thẩm Tường trở nên lạnh lùng nhìn những người ở xung quanh kia: "Tất cả cút xa một chút!"

"Ta muốn giết ngươi!" thân thể Tề Hiền Lãng chấn động, sử dụng lực lượng của chính hắn, đang muốn công kích Thẩm Tường nhưng lại bị một chưởng của Thâm Tường đánh vào trên ngực, chưởng kình chấn động tới Tề Hiền Lãng đau nhức quát lên, còn phun ra một ngụm máu tươi.

"Ngươi đến cùng là người nào? Nhanh thả Tề công tử đi ra, bằng không Tề Vương sẽ để cho ngươi sống không bằng chết." Một người trung niên hô, hắn là phụ trách bảo vệ Tề Hiền Lãng, bây giờ xuất hiện chuyện như vậy thì hắn sau này chắc chắn cũng sẽ bị trách cứ.

"Ta là Thẩm Tường, là Thẩm Thiên Hổ bảo ta tới giết tên phế vật này." Thẩm Tường nói xong, lại ở trên mặt Tề Hiền Lãng "Ba ba ba" quạt cho mấy cái bạt tai, khuôn mặt hắn cũng đã bị biến hình, đều không nhận ra hắn tới.

"Thẩm Thiên Hổ phái tới?" Vẻ mặt người trung niên kia trở nên ngưng trọng lên rồi mới vội vàng lùi lại, hắn đương nhiên biết Thẩm Tường rất mạnh, bằng không sẽ không dễ dàng chế trụ Tề Hiền Lãng Đạo Đan cảnh tầng mười dễ dàng như vậy.

Thẩm Tường cũng là Đạo Đan cảnh tầng mười, nhưng ở bên trong cùng cấp bậc thì hắn trên cơ bản là vô địch!

"Ngươi cái tên khốn kiếp này, người khác nhìn ngươi chút thôi mà ngươi đã bắt người ta tới làm nô lệ!" Thẩm Tường hừ một tiếng, một quyền đánh vào trên phần bụng của Tề Hiền Lãng: "Yên tâm, ta sẽ không giết chết ngươi, ta sẽ để cho ngươi còn được sống tốt, chỉ có điều ngươi sẽ cảm thấy không bằng chết thống khoái."

Thẩm Tường nói xong, vỗ một cái vào đầu của Tề Hiền Lãng, lập tức chấn vỡ Thần Hải của Tề Hiền Lãng, để hắn trở thành một tên phế nhân.

"Chuyển cáo giúp ta tới lão cha rùa đen Tề Vương kia của ngươi, Thẩm Tường ta sớm muộn gì cũng sẽ đi tìm hắn, tới lúc đó ta sẽ đối đãi với hắn giống như đối đãi với ngươi!" Thẩm Tường nói, rồi mới hung ác tung ra một cái bạt tai đánh vào trên mặt của Tề Hiền Lãng, cỗ lực đạo mạnh mẽ này để Tề Hiền Lãng bay ra ngoài, va vào tường rồi bay ra ngoài, rơi xuống trên đường phố bên ngoài.

Sau đó, Thẩm Tường đánh một chưởng về phía mặt đất, Chấn Thiên chưởng cuồng bạo phóng xuất ra lực lượng chấn động rất đáng sợ, làm cả tòa nhà cao tầng này đều bị chấn động thành phế tích, người ở bên trong cũng đều bị chôn vùi ở bên trong phế tích chửi ầm lên.

Mà Thẩm Tường ở lúc toàn nhà cao tầng này sụp đổ thì đã dịch chuyển rời đi.

Sau khi dịch chuyển tới một cái nơi không người, Thẩm Tường dùng thuật biến hóa biến thành một lão giả rồi mới để lại ám ký ở vài chỗ trong thành, chỉ có người Thẩm gia mới biết được ý nghĩa của những ám ký này.

Nếu như Thẩm Thiên Hổ trông thấy, những ám ký này sẽ chỉ dẫn hắn tìm tới chỗ mà Thẩm Tường chôn dấu ngọc phù truyền tin.

Lúc này Thẩm Tường còn ở trong thành, hắn náo ra chuyện lớn như vậy thì chắc chắn sẽ được truyền ra ngoài trong thời gian ngắn nhất, nếu như Thẩm Thiên Hổ biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ âm thầm đi tới tòa thành thị này, tới lúc đó là có thể liên hệ được.

Hai ngày sau, chuyện này đã được bàn tán xôn xao ở trong thành, Thẩm Tường từ bên trong miệng rất nhiều người mà biết được, người ở trong thành đều rất chán ghét đối với Tề Hiền Lãng, thậm chí đối với Đế Hoàng và các Vương tộc khác ở nơi này đều là như thế, bởi vì bọn hắn một mực muốn làm cái gì thì làm, ức hiếp nhỏ yếu.

Tề Hiền Lãng bị Thẩm Tường đánh thành phế nhân, Thần Hải bị xóa đi hoàn toàn, muốn tu luyện lại một lần nữa thì rất gian nan, còn bị Thẩm Tường hung hăng đánh cho tơi bời một trận, nội tâm chắc chắn tràn ngập bóng ma, sẽ ảnh hưởng tới cả đời.

Tề Vương biết được chuyện này thì phái ra cường giả tới điều tra, Thảm Tường phát hiện những cường giả này cũng chẳng qua chỉ là Đạo Phách cảnh tầng năm tầng sáu mà thôi, đối với hắn mà nói thì không tạo thành uy hiếp gì.

Tòa thành thị này lúc này bị tổn thất rất lớn, đầu tiên là một trăm tên binh sĩ tinh anh bị Thẩm Tường giết chết, rồi sau đó là mười tên cường giả và một tên đầu lĩnh bị chém giết, rồi mới chính là Tề Hiền Lãng và tòa Vương lâu kia bị làm sập!

Đánh con trai của Tề Vương, hơn nữa còn hung ác phách lối như thế, cái này nói rõ chính là đang đánh mặt Tề Vương, Tề Vương rất chú trọng đối với chuyện này.

Mà Thẩm Tường cái tên này cũng truyền khắp Địa Linh giới, cái này đúng như những gì Thẩm Tường hắn dự liệu.

P/S: Ta thích nào ... chương 1.

Bình Luận (0)
Comment