"Thứ hai, binh khí sử dụng chỉ có thể dùng binh khí do bộ lạc chúng ta chế tạo, không được sử dụng binh khí của ngươi, ta biết những người dị vực các ngươi có không ít thứ ly kỳ cổ quá, gọi là Thần khí gì đó! Ngươi không được sử dụng những thứ đó."
"Thứ ba, ai dùng thời gian ngắn nhất đánh bại Cương Tí Viên thì người đó chiến thắng!"
Thẩm Tường nhìn vào bốn chiếc lồng được treo cạnh nhau ở dưới Đấu Thú trường kia, nói ra: "Một lần chiến đấu với bao nhiêu Cương Tí Viên?"
"Một lần chiến đấu với hai con!" Chu Liệt nói ra: "Những Cương Tí Viên này đều không bị thương, đều là chúng ta dùng cạm bẫy mà bắt sống được, đồng thời nuôi chúng nó trong một tháng, lực lượng cũng không khác nhau mấy."
"Được, ta không có ý kiến gì, hiện tại bắt đầu đi!" Thẩm Tường nói.
Chu Thiên Cường đi tới, giọng nói của hắn có chút thô: "Ta tới trước!"
Nói xong, hắn từ trong đống binh khí cầm lấy hai cây trường đao thì lập tức nhảy xuống dưới, cái này tương đương với tiến vào Đấu Thú trường.
Chu Liệt cũng không lo lắng cho nhi tử của mình, hắn biết thực lực của nhi tử mình rất mạnh, hắn khẽ gật đầu đối với một lão giả, lão giả kia thả hai cái lồng nhốt Cương Tí Viên xuống, đồng thời mở cửa lồng ra.
Chu Thiên Cường rất cường tráng, nhưng Cương Tí Viên thì càng cường tráng hơn, cao hơn gấp đôi Chu Thiên Cường, trên hai cánh tay của bọn chúng đều đầy lớp giáp cứng ngắc như thép, ở hai khối cơ bắp trước ngực cũng đều là hai lớp giáp kiên cố như thép, lúc này song quyền của hai con Cương Tí Viên đều đấm vào lớp giáp như thép ở trước ngực của mình, đánh ra tiếng giòn vang.
Ở đây có rất nhiều chiến sĩ trông thấy mà đều e ngại và run rẩy, bọn họ đều biết uy danh của hai con Cương Tí Viên này, đối đầu với một con bọn họ đều phải cố gắng hết sức, hơn nữa còn là ở bên trong cái Đấu Thú trường này.
Trong Đấu Thú trường tuy rằng rộng rãi nhưng lại rất bằng phẳng, hơn nữa muốn chạy cũng có hạn chế rất lớn, địa hình này đối với nhân loại mà nói cũng không tốt!
Nếu như ở trong rừng núi thì có thể vận dụng thân thể khá nhỏ nhắn của nhân loại chạy một cách linh hoạt trong rừng núi, mà thú loại thì có hình thể khá lớn, trong núi rừng lại có nhiều cây cối cho nên thú loại sẽ nhận rất nhiều hạn chế, ở lúc săn thú, nhân loại có thể dễ dàng hơn rất nhiều.
Bây giờ Chu Thiên Cường đối mặt với hai con Cương Tí Viên lại mặt không đổi sắc, điểm này để rất nhiều chiến sĩ trẻ tuổi đều mặc cảm không bằng, thi nhau phát ra tiếng than thở!
Mà Chu thị bộ lạc có rất nhiều chiến sĩ tới, lúc này đều vung tay lên hô tô, làm tăng thêm khí thế cho Chu Thiên Cường, tiếng hô to này vang vọng ở bên trong Đấu Thú trường bên dưới, rất là rung động.
Lúc này Chu Thiên Cường cũng đã nhanh chóng lao tới, lao về phía một con Cương Tí Viên.
Tuy rằng Cương Tí Viên có thân thể to lớn thế nhưng lại rất linh hoạt, trông thấy Chu Thiên Cường mang theo hai thanh đao lao tới thì cũng vội vàng tiến lên, hai bên chẳng mấy chốc đã va chạm vào nhau!
Lúc hai cây đao của Chu Thiên Cường bổ tới, Cương Tí Viên trực tiếp cung cánh tay như thép của mình lên đỡ lấy, cánh tay thép còn lại thì hơi lùi ra sau để lấy đà rồi hung hăng đấm về phía Chu Thiên Cường!
Lúc Chu Thiên Cường nắm chặt song đao nghiêng người tránh đi cú đấm đang đấm tới kia thì một con Cương Tí Viên khác đột nhiên điên cuồng mạnh mẽ lao tới, nhảy vọt một cái đã nhảy lên tới trên đầu của Chu Thiên Cường, song quyền đập xuống phía dưới.
Chu Thiên Cường vội vàng nhảy vọt tránh đi mà mặt đất kia cũng bị song quyền của Cương Tí Viên đập tới nứt ra, đá vụn bay tung tóe.
"Đều rất mạnh a!" Thẩm Tường nói, nhưng vẻ mặt hắn lại rất thoải mái, hắn đã nhìn ra được nhược điểm của Chu Thiên Cường, tuy rằng cường đại thế nhưng trong chiến đấu lại không có chiến thuật gì cả.
Chu Thiên Cường cũng là lần đầu tiên đối mặt với hai con Cương Tí Viên, lúc này hắn đối phó tới rất mất sức, tuy rằng công kích qua mấy lần, nhưng vẫn luôn bị cánh tay cứng rắn của Cương Tí Viên đỡ lấy, rất khó khăn để cho thể chém vào thân thể của Cương Tí Viên.
Cương Tí Viên rất thông minh, cố gắng tránh cho phần dưới cơ thể bị chém vào, hai con Cương Tí Viên phối hợp với nhau rất tốt, không ngừng quấn lấy Chu Thiên Cường, nhìn Cương Tí Viên quấn lấy Chu Thiên Cường cũng rất cẩn thận.
Chẳng mấy chốc, nửa canh giờ đã đi qua, Chu Thiên Cường tiến vào còn chưa làm Cương Tí Viên bị thương, mà hắn đã có chút thở hồng hộc, hắn tiến hành tấn công mạnh rất nhiều lần, vậy cũng chỉ là rất phí sức thế nhưng đều không thành công!
Ngoài đó ra, phần lớn lực lượng của Chu Thiên Cường đều dùng ở việc đón đỡ nắm đấm của Cương Tí Viên, hoặc là né tránh công kích của Cương Tí Viên!
Tuy rằng Chu Thiên Cường không tạo thành tổn thương đối với Cương Tí Viên, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy Chu Thiên Cường rất mạnh, bởi vì nếu như là bọn họ thì chắc chắn sẽ bị quyền thép kia của Cương Tí Viên đập tới nát đầu rồi.
Chu Liệt thấy vậy thì cũng có chút sốt ruột, bọn họ đều đánh giá thấp thực lực của Cương Tí Viên, không nghĩ tới một mình đối phó với hai con Cương Tí Viên lại mất sức như vậy, hắn lập tức bảo chiến sĩ của Chu thị bộ lạc hô lên để động viên cho Chu Thiên Cường.
Tuy rằng chiến sĩ của Chu thị bộ lạc la lên rất có khí thế, nhưng Chu Thiên Cường vẫn như cũ, vẫn không cách nào tạo thành tổn thương đối với Cương Tí Viên.
Cũng chỉ là lấy xuống rất nhiều lông mà thôi.
Cơ Nguyệt Lam đối với Thẩm Tường ở bên cạnh nói: "Những Cương Tí Viên này thực sự rất mạnh, nếu như là ta thi khẳng năng ta đã sớm chết rồi, Thẩm Tường, ngươi thật không có vấn đề gì chứ?"
"Không thành vấn đề, Cương Tí Viên có không ít nhược điểm." Thẩm Tường quan sát rất cẩn thận, lúc này hắn trông thấy phương thức chiến đấu của Cương Tí Viên thì càng có lòng tin hơn.
Cơ Nguyệt Lam cũng chỉ có thể tin tưởng vào Thẩm Tường.
Một canh giờ trôi qua, Chu Thiên Cường đã rất mệt mỏi, hắn chính là rất sợ chết, hắn cũng biết nếu như tiếp tục đánh nữa thì hắn có thể sẽ chết, cho nên lớn tiếng hô đối với cha của mình.
Chu Liệt cắn răng, ném xuống một sợi dây xích để cho Chu Thiên Cường trèo lên!
Chu Thiên Cường tiến vào không cách nào giết chết hai con Cương Tí Viên này, điều này làm cho rất nhiều người than thở, tất cả mọi người là hy vọng trông thấy sự cường đại của nhân loại, chém giết Cương Tí Viên, nhưng Chu Thiên Cường lại làm cho người rất thất vọng, tuy nhiên tất cả mọi người có thể hiểu được.
"Đến ta!" Thẩm Tường nói.
"Chờ một chút, hai con Cương Tí Viên này đánh với nhi tử ta lâu như vậy thì chắc chắn cũng đã mệt mỏi, ngươi bây giờ xuống dưới đánh với hai con Cương Tí Viên này thì chẳng phải là chiếm tiện nghi rất lớn, hơn nữa ngươi ở trên này quan sát lâu như vậy rồi, hẳn là đã hiểu rõ phương thức tác chiến của hai con Cương Tí Viên này rồi." Chu Liệt nói, hắn rất có ý kiến về điều này, bởi vì hắn không nghĩ tới sẽ xảy ra kết quả như vậy.
"Hay là như vậy đi, thả nốt hai con Cương Tí Viên còn lại xuống, một mình ta ứng đối bốn con Cương Tí Viên, như vậy là được rồi chứ?" Thẩm Tường nói.
Mọi người nghe thấy thì đều kinh ngạc, hai con Cương Tí Viên cũng đã rất khó đối phó rồi chứ đừng nói là bốn con Cương Tí Viên!
"Tiểu quỷ, so tài này có hạn chế rất lớn đối với ngươi, ngươi còn tự tin như thế sao? Đừng cậy mạnh a!" Viên Phong vội vàng truyền âm cho Thẩm Tường.
Chu Liệt ngược lại là rất vui lòng, lập tức để cho người thả nốt hai con Cương Tí Viên kia ra, dưới Đấu Thú trường bây giờ đã có bốn con Cương Tí Viên.
Cơ Đỉnh cũng có chút lo lắng, bởi vì hắn có tham gia bắt lấy những Cương Tí Viên này, biết sự lợi hại của Cương Tí Viên.
"Thẩm Tường, ngươi cần phải cẩn thận a! Thực lực của những con Cương Tí viên này vừa rồi ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy, nhất định phải cẩn thận, nếu như đánh không lại thì vội vàng lên tiếng, cùng lắm thì đánh ngang tay, rồi lại so đấu thông qua phương thức khác." Cơ Đỉnh nói.
Thẩm Tường khẽ gật đầu: "Ta biết!"
Hắn đi tới bên cạnh đống binh khí kia,c ầm lấy một cái trường mâu và một thanh trường đao.
Cơ Nguyệt Lam đi tới, nắm chặt lấy tay của hắn, dịu dàng nói: "Nhật định phải cẩn thận!"
Thẩm Tường mỉm cười với nàng rồi mới nhảy vào bên trong Đấu Thú trường.
P/S: Ta thích nào ... chương 3