Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2646 - Chương 2646 - Chỗ Nguy Hiểm Của Cấm Địa

Chương 2646 - Chỗ nguy hiểm của Cấm Địa
Chương 2646 - Chỗ nguy hiểm của Cấm Địa

Thẩm Tường trước đó đã nhìn thấy một cỗ lực lượng ở bên trong Đế Thần ấn, cỗ lực lượng này rất giống với lực lượng của Đạo Thần Kim Thân, cho nên hắn sử dụng Đạo Thần Kim Huyết của chính mình thử một chút, không nghĩ tới thế mà thành công, điều này làm cho hắn rất vui mừng.

"Hắc hắc, có thể là đã định sẵn ngươi phải trở thành nữ nô của ta, lời vừa rồi ngươi nói còn giữ chứ?" Thẩm Tường cười sờ lên khuôn mặt ngọc đầy vẻ kinh ngạc kia của Lâm Tích Dung.

"Hừ, đừng hòng, ta chỉ là nói mà thôi, chẳng lẽ ngươi không biết nữ nhân nói không thể coi là thật sao?" Lâm Tích Dung một nữi tử cao ngạo như vậy chắc chắn sẽ không tự nguyện đi làm nữ nô của Thẩm Tường, huống chi nàng ta vừa rồi quả thực cũng chỉ là nói bừa mà thôi.

"Không sao, dù sao ngươi ở trong tay của ta, cả đời này ngươi đều phải đi theo ta, ta có nhiều thời gian với ngươi." Thẩm Tường cười nói, rồi mới vỗ vào trên mặt ngọc nàng một cái.

"Vạn lão, ngươi bây giờ có dự định gì không?" Thẩm Tường hỏi, Vạn Vũ Hùng đã từng tiến vào cái cấm địa kia, hắn chắc chắn biết một số bí mật trong đó, Thẩm Tường có ý định để hắn dẫn đường, đi vào dò xét một phen.

"Cái này ... tóm lại ở gần Nguyên Thủy thánh địa bây giờ không quá an toàn, vừa rồi ngươi sử dụng Đế Thần ấn làm ra động tĩnh lớn như vậy, chẳng mấy chốc sẽ có người tới, hơn nữa bây giờ ngươi còn bắt Lâm Tích Dung đi, Triệu Vưu chắc chắn sẽ bất chấp đi khắp nơi điều tra ngươi." Vạn Vũ Hùng nói ra: "Hiện tại vẫn là rời xa nơi này mới tốt."

Thẩm Tường nhìn vào Lâm Tích Dung, nói ra: "Vạn lão, ta định tiến vào cấm địa nhìn xem, ngươi hiểu bao nhiêu đối với trong đó?"

Vạn Vũ Hùng giật mình, lắc đầu: "Ngươi tốt nhất đừng đi, cấm địa của Nguyên Thủy thánh địa đã không giống như trước đó, cấm địa kia có vấn đề rất lớn, bên trong hình như cất giấu thứ gì đó."

Lâm Tích Dung cũng vội vàng nói: "Đúng, lão gia hỏa nói không sai, trong cấm địa bây giờ vô cùng nguy hiểm, mấy cường giả của Đế tộc chúng ta đi vào đều đã chết."

"Tại sao lại như vậy?" Thẩm Tường nhíu mày, bởi vì trong cấm địa có thông đạo đi Vạn Thần uyên, hắn muốn từ thông đạo đó trở về Thiên Đạo thế giới.

Hiện tại hắn cũng rất muốn biết Thiên Đạo Thần giới bây giờ sao rồi, hắn vội vàng muốn trở về.

Cho nên vô luận khó khăn cỡ nào, hắn cũng phải nếm thử một chút, hắn cũng không thể chờ chết ở chỗ này, ở Thiên Đạo thế giới có bằng hữu của hắn, thân nhân và nữ nhân của hắn.

"Ngươi đừng hỏi ta, ta cũng không biết, tóm lại ngươi bây giờ đừng đi vào, một khi tiến vào cấm địa thì sẽ rất khó để trở về, chỗ đó hiện tại có một cỗ lực lượng hết sức đáng sợ ngưng tụ ở bên trong." Lâm Tích Dung khuyên.

"Đương nhiên, ngươi muốn đi vào cũng đừng mang theo ta, ta không muốn cùng chết với ngươi."

Thẩm Tường đưa mắt nhìn nàng ta, nói ra: "Ngươi yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ mang theo ngươi, ngươi bây giờ thế nhưng là nữ nô của ta, chủ nhân chết thì ngươi cũng đừng hòng còn sống ... ai bảo cái miệng của ngươi muốn để ta làm người kéo xe, hừ hừ, hiện tại biết ta lợi hại cỡ nào rồi đi!"

"Đó ... đó là chuyện của Triệu Vưu, có liên quan gì tới ta, ngươi nhanh thả ta ra, đừng mang ta đi vào cái nơi muốn mạng kia." Lâm Tích Dung nói ra: "Trừ khi ngươi có Phượng Hoàng Vũ y, bằng không đi vào thì chỉ có một con đường chết."

"Ta không cần Phượng Hoàng Vũ y cũng có thể bình an ở bên trong, tóm lại ta quyết định phải đi vào!" Thẩm Tường nói ra: "Dù sao ta chết đi thì cũng có ngươi đi theo ta, có cái gì mà phải sợ!"

"Khốn kiếp, ngươi cái đồ lưu manh này, tên bại hoại xấu xa khốn kiếp này, nhanh thả ta ra, bằng không phụ hoàng ta trở về thì tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi." Lâm Tích Dung chửi ầm lên.

"Có ngươi trong tay ta, phụ hoàng ngươi trở về, hắn có thể bắt được ta sao?" Thẩm Tường mỉm cười xoa xoa véo véo mặt ngọc của nàng: "Ngươi thành thật một chút cho ta, bằng không ta sẽ ngăn lại miệng của ngươi!"

Thẩm Tường liếm môi một cái, ý là muốn cưỡng hôn nàng!

Nhớ lại chuyện mình bị Thẩm Tường cưỡng hôn, trong lòng Lâm Tích Dung lập tức nổi giận, khuôn mặt ngọc kia lập tức phủ kín sương lạnh, hận tới nghiến răng, nàng ta cũng không dám lên tiếng nữa, nàng ta bây giờ đã biết Thẩm Tường là một người chuyện gì cũng dám làm.

"Vậy ngươi muốn tiến vào bây giờ? Người khác có thể sẽ chết, nhưng ta cảm thấy ngươi sẽ không, tiểu quỷ ngươi ngược lại là có rất nhiều thủ đoạn!" Vạn Vũ Hùng nói.

"Không, ta định xử lý Lâm Đình cái đã, sau đó ta phải trở về một chỗ cũ tìm một vài người quen." Thẩm Tường nói, hắn định về Cơ thị bộ lạc mang Cơ Nguyệt Lam đi.

Cơ Nguyệt Lam là một nữ tử tốt như vậy, hắn không đành lòng để nàng ta ở lại nơi này, định mang về Thiên Đạo thế giới.

"Được, hiện tại đầu tiên bắt lấy Lâm Đình đi!" Vạn Vũ Hùng cũng rất căm hận Lâm Đình: "Muốn ta cùng đi không?"

"Không cần, mình ta đi là được rồi! Vạn lão, trước tiên ngươi có thể đi một chỗ, ta có bằng hữu ở nơi đó." Thẩm Tường nói vị trí bộ lạc của Viên Phong nói cho Vạn Vũ Hùng.

Vạn Vũ Hùng này mặc dù là cường giả ở trên Thần Hoang, nhưng bởi vì nhiều năm qua đều bị vây ở chỗ này, thực lực cũng thay đổi trở nên yếu đi rất nhiều, Thẩm Tường không muốn để cho hắn đi mạo hiểm.

Vạn Vũ Hùng và Thẩm Tường tách ra, hắn muốn rời xa Nguyên Thủy thánh địa này, tránh cho lại bị bắt trở về, bởi vì hắn không có loại lực lượng không gian lợi hại kia của Thẩm Tường, lúc hắn đi còn dặn dò Thẩm Tường, phải chăm sóc tốt cho Lâm Tích Dung.

Thẩm Tường phong ấn Lâm Tích Dung ở trong Lục Đạo Thần kính rồi mới rời khỏi nơi này, Nguyên Thủy Linh tộc có một loại pháp môn thần kỳ có thể truy tung được hắn một cách dễ dàng.

Hắn dịch chuyển vào bên trong một khu núi hoang, lấy Lục Đạo Thần kính ra.

"Tích Dung, các ngươi những Nguyên Thủy tộc này nhìn ra ta là người dị vực như thế nào?" Thẩm Tường vừa hỏi, vừa sờ lên má của Lâm Tích Dung.

Loại mỹ nhân lạnh lùng xinh đẹp mà cao quý như Lâm Tích Dung này, Thẩm Tường thích nhất chính là sờ má, đặc biệt là khi trông thấy mặt mũi Lâm Tích Dung tràn đầy lửa giận...

"Khốn kiếp, đừng gọi ta thân mật như vậy, ta và ngươi lại không quen." Lâm Tích Dung tức giận nói.

"Làm sao không quen? Ta cũng đã từng hôn ngươi." Thẩm Tường cười nói: "Nhanh nói cho ta, bằng không ta sẽ lột sạch y phục của ngươi, Vạn lão không ở nơi này, ta thế nhưng là chuyện gì cũng dám làm!"

"Ngươi ... ngươi làm sao có thể nói không giữ lời như vậy, không phải ngươi đã đáp ứng Vạn lão không đối xử quá đáng với ta sao? Ngươi phải tuân thủ lời hứa của ngươi." Lâm Tích Dung đột nhiên sợ hãi, đặc biệt là trông thấy ánh mắt tràn ngập tà hỏa kia của Thẩm Tường.

"Ngươi cũng đã nói ta là hỗn đản là lưu manh a, người hỗn đản lưu manh giống như ta thì làm sao sẽ tuân thủ lời hứa?" Thẩm Tường cười ha ha một tiếng, sờ lên vành tay của Lâm Tích Dung rồi sau đó tay đặt ở phần lưng của nàng, chậm rãi tuột xuống.

Khi tay của Thẩm Tường tới sau eo của nàng, Lâm Tích Dung mới hô lớn lên: "Ta nói, ta nói, ngươi mau dừng tay!"

"Lúc này mới ngoan a!" Thẩm Tường mỉm cười, hôn lên má của nàng một cái, điều này làm cho Lâm Tích Dung lại giận dữ trong lòng, hận không thể cắt bỏ đi cái miệng của Thẩm Tường.

"Bên trong cơ thể của Nguyên Thủy tộc chúng ta đều có một viên Nguyên Thủy Nội Đan, Nguyên Thủy Nội Đan này có thể phóng xuất ra một loại khí tức vô hình, chúng ta bình thường đều có thể cảm ứng được đối phương có Nguyên Thủy Nội Đan này hay không." Lâm Tích Dung nói ra: "Mà người dị vực thì không có cho nên đưa mắt nhìn cái là có thể nhìn ra."

"Hóa ra là như vậy!" Lúc này Thẩm Tường dùng Đạo Tâm nhãn nhìn vào ngực của Lâm Tích Dung, ở chỗ ngực của Lâm Tích Dung quả thực có một chùm sáng màu vàng kim.

P/S: Ta thích nào ... chương 5

Bình Luận (0)
Comment