"Vậy thì không phải, đó là phụ hoàng ta năm đó góp nhặt tất cả máu tươi của người Đế tộc để thử nghiệm ... Bởi vì Đế Thần ấn này chỉ có gặp phải máu của người có Đế mệnh thì mới có phản ứng." Lâm Tích Dung nói ra: "Năm đó máu của ta, máu của Triệu Vưu đều được phụ hoàng ta âm thầm thử qua, nhưng đều không có phản ứng."
"Cho nên Triệu Vưu đạt được thứ này thì cũng không có một chút tác dụng nào."
Thẩm Tường nhìn vào Vạn Vũ Hùng một chút, cảm thấy hơi nghi hoặc một chút: "Tại sao Triệu Vưu kia lại muốn lấy được như vậy? Còn muốn lấy Phượng Hoàng vũ của nhà hắn tới trao đổi với ngươi! Thứ này chính là một tảng đá vụn đi!"
"Hừ, Đế Thần ấn cũng không phải tảng đá vụn, ở trước phụ hoàng ta có trăm vị tiên tổ nguyên thủy, một người trong bọn họ sử dụng Đế Thần ấn này sáng tạo ra Nguyên Thủy thánh địa này, đánh lui vô số cường giả từ Vạn Thần uyên đi xuống, tổ tiên Đế tộc đều biết chuyện này." Lâm Tích Dung hừ lạnh nói.
Vạn Vũ Hùng sợ hãi than nói: "Hóa ra truyền thuyết là có thật a! Nguyên Thủy chi địa quả thực có trăm vị tiên tổ, mỗi lần trải qua một lần hủy diệt đều sẽ chết đi một người, mà cuối cùng lại có một người rất cường đại, chống lại cỗ lực lượng hủy diệt kia, còn chém giết nhiều cường giả từ Thần Hoang xuống."
"Vạn lão, ngươi thử trước một chút xem, xem có phản ứng gì hay không." Thẩm Tường đưa tảng đá tới.
Vạn Vũ Hùng lập tức nhỏ máu lên trên thế nhưng không có chút phản ứng nào.
"Lão gia hỏa này trông thế nào cũng không giống như người có Đế mệnh, không có phản ứng cũng là chuyện bình thường, tên gia hỏa Triệu Vưu kia tuy rằng tương đối cuồng, nhưng hắn là người có Đế mệnh nhất sau phụ hoàng ta, nhưng máu của hắn vẫn không có phản ứng! Đương nhiên, hắn cũng không biết chuyện này, nếu như ta nói cho hắn biết thì hắn chắc chắn sẽ không đồng ý đưa Phượng Hoàng vũ cho ta!"
Lâm Tích Dung cười lạnh nói: "Đừng cho rằng ta không biết Triệu Vưu cưới ta chính là vì Đế vị, nếu như hắn lại có được Đế Thần ấn thì hắn cái địa vị Nguyên Thủy Đại Đế này là có thể ngồi vững vàng, bộ hạ phụ hoàng ta nắm đó cũng sẽ nghe lệnh của hắn."
"Có Phượng Hoàng vũ, thật là có thể bay?" Thẩm Tường hỏi.
"Đây là đương nhiên, năm đó có một con Phượng Hoàng từ Vạn Thần uyên xuống, đại chiến với các vị tổ tiên, tuy rằng cuối cùng là thua, nhưng lại có thể chạy trốn kịp thời, hơn nữa còn rớt xuống một cây lông vũ to lớn, lông vũ này được tổ tiên Triệu Vưu đoạt được, chế thành một cái y phục bằng lông Phượng Hoàng, sau khi mặc vào là có thể phi hành tự nhiên." Lâm Tích Dung nói ra: "Hiện tại đang mặc ở trên người Triệu Vưu."
Thẩm Tường đột nhiên nhớ tới lúc trước hắn thả ra Chu Tước nhỏ, Chu Tước nhỏ kia có thể bay, khi đó hắn cũng cảm thấy kỳ lạn, hiện tại nghe thấy lời này của Lâm Tích Dung thì hắn đột nhiên hiểu ra, những loài chim Thiên Đạo Thần Thú này ở chỗ này đều có thể phi hành (bay).
"Lâm Tích Dung, ngươi tuy rằng tâm cao khí ngạo, nhưng dáng dấp thì tạm được, lại là con gái của lão Nguyên Thủy Đại Đế, ngươi vẫn là để ta tương đối hài lòng, không bằng như vậy đi, ngươi ngoan ngoãn làm nữ nô của ta, ta có thể đưa ngươi mấy Phượng Hoàng Vũ y, như thế nào?" Thẩm Tường cười nói.
"Nằm mơ đi thôi! Phượng Hoàng Vũ y há lại có dễ như vậy?" Lâm Tích Dung hừ một tiếng: "Nói là biết khoác lác!"
Thẩm Tường lắc đầu thở dài: "Ta đây thế nhưng là nói thật, ta biết một con Phượng Hoàng, nàng ta ... nàng ta cũng xem như là thê tử của ta, ta bảo nàng ta chút lông vũ làm Phượng Hoàng Vũ y vẫn là có thể."
"Loại người như ngươi nói láo ngay cả tiểu hài chơi bùn cũng không lừa được, còn muốn gạt ta? Ngươi cho rằng ta là đang ngớ ngẩn hay sao?" Lâm Tích Dung nhìn vào Vạn Vũ Hùng một chút, nói ra: "Lão gia hỏa, ngươi tin hắn không?"
Vạn Vũ Hùng nhìn vào Thẩm Tường một chút, lắc đầu, lại gậtd dầu một cái rồi mới cười khổ nói: "Ta cũng không biết, tuy nhiên ngươi không cảm thấy tiểu quỷ này rất lợi hại hay sao? Có thể bắt lại ngươi ở ngay trước mặt Triệu Vưu, rồi sau đó lại cứu ta đi."
Lâm Tích Dung không nói, Vạn Vũ Hùng nói không sai, Thẩm Tường vừa rồi làm những chuyện kia quả thực làm cho người không thể tưởng tượng nổi, nàng ta đến bây giờ cũng nghĩ mãi mà không hiểu Thẩm Tường là làm được như thế nào.
Thẩm Tường nhìn vào Đế Thần ấn trong tay, tự lẩm bẩm: "Thứ kỳ quái này bên trong có một đám gì đó màu vàng kim, cũng không biết đó là thứ gì, Đế Thần ấn này đến cùng có lực lượng gì đây?"
"Hừ, lợi hại hơn nữa cũng không phải của ngươi, ngươi không có Đế mệnh." Lâm Tích Dung ở bên cạnh nói ra: "Mau thả ta, bằng không phụ hoàng ta từn Vạn Thần uyên đi xuống, biết chuyện này thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Thẩm Tường không có để ý tới nàng ta, mà là lấy Cửu Tiêu Thần kiếm ra, cắt đứt đầu ngón tay cảu mình, chỉ thấy một giọt máu đỏ rơi xuống, nhỏ vào trên tảng đá màu đen này.
Tảng đá vẫn không có phản ứng.
"Ha ha ..." Lâm Tích Dung cười ha hả: "Đã nói rồi ngươi không có Đế mệnh, ngươi còn không tin! Nếu như ngươi thật sự có Đế mệnh, làm nữ nô của ngươi thì lại như thế nào? Chỉ là loại gia hỏa như ngươi thì làm sao có thể là người có Đế mệnh?"
"Ồ? Ngươi cũng đừng có nuốt lời!" Thẩm Tường mỉm cười.
"Thế nào? Không phải mới vừa rồi ngươi đã thử rồi sao? Ngươi xem một chút, Đế Thần ấn trong tay ngươi cũng không có phản ứng, ngươi thật đúng là cho rằng ngươi có thể sao? Vô luận ngươi nhỏ bao nhiêu máu cũng sẽ không thành công." Lâm Tích Dung nói.
Nàng ta vừa mới nói xong, đã nhìn thấy chỗ ngón tay Thẩm Tường mới vừa rồi cắt ra đột nhiên lại tràn ra một giọt máu đỏ, nhưng giọt máu đỏ này vừa mới đi ra không bao lâu thì biến thành màu vàng kim, còn lóe ra ánh sáng màu đỏ vàng kim.
"Đây là Đạo Thần Kim Huyết ... Đạo Thần Kim Huyết của tiểu tử ngươi làm sao lại nồng đậm như vậy?" Vạn Vũ Hùng kinh ngạc kêu lên, chính hắn cũng tu luyện ra Đạo Thần Kim Thân, nhưng cũng chỉ là màu vàng kim rất nhạt.
Mà Đạo Thần Kim Huyết của Thẩm Tường thì quả thực có màu vàng kim nồng đậm, còn tỏa ra huyết khí có ánh sáng đỏ vàng kim, vừa nhìn thì biết đó là rất lợi hại.
Trông thấy huyết dịch màu vàng kim ở đầu ngón tay của Thẩm Tường, Lâm Tích Dung cũng ngây ngẩn cả người: "Đây là ... Đây là Đế Thần huyết!"
Huyết dịch (máu) có màu vàng kim ở đầu ngón tay của Thẩm Tường đã nhỏ xuống trên Đế Thần ấn, chỉ thấy Đế Thần ấn lập tức bùng lên ánh sáng vàng, ánh sáng chói mắt này khiến Vạn Vũ Hùng và Lâm Tích Dung đều nhắm mắt lại, bởi vì ánh sáng đó chiếu vào mắt của bọn họ quá mức chói lòa, giống như là muốn chọc mù đôi mắt của bọn họ vậy, bọn họ nhắm mắt lại còn cảm nhận được đôi mắt đau rát.
Mà Thẩm Tường thế nhưng lại không sao cả, hắn trông thấy mặt ngoài của tảng đá này đang tróc ra, cục máu màu đen đọng lại ở bên ngoài đã đọng lại rất nhiều năm, mới có thể dẫn tới Đế Thần ấn này biến thành một tảng đá màu đen!
Sau khi tróc ra, Thẩm Tường nhìn thấy một cái tiểu ấn dùng kim ngọc chế thành, hắn vội vàng cầm lấy xem kỹ, mặt ấn điêu khắc một con Long, phía trên còn có một con tiểu Long bằng vàng ngọc, điêu khắc tới sinh động như thật.
Thẩm Tường cầm lấy con tiểu long bằng kim ngọc ở phần lưng của Đế Thần ấn, rồi mới đối mặt đất hung hăng ấn xuống một cái ...
Rống...
Một tiếng long khiếu bỗng nhiên xuất hiện, sau đó núi cao xung quanh bắt đầu sụp đổ, đại địa chập trùng lên xuống như là sóng cả mãnh liệt.
Thẩm Tường vội vàng cầm lấy Lục Đạo Thần kính, mang theo Vạn Vũ Hùng dịch chuyển rời đi.
Sau khi rời xa khu rừng vừa rồi, Thẩm Tường thả Vạn Vũ Hùng và Lục Đạo Thần kính xuống, chỉ thấy trăm ngàn ngọn núi kia tạo thành rừng núi màu xanh lục, lúc này đã bị san thành bình địa.
"Đây chính là uy lực của Đế Thần ấn a!" Thẩm Tường sợ hãi than một tiếng, nhìn vào cái ấn nhỏ màu kim ngọc tinh xảo này, càng cảm thấy yêu thích, bởi vì lực lượng thật sự là rất đáng sợ.
"Ngươi ... ngươi làm sao mà lại có Đế mệnh? Không có khả năng, đây là không có khả năng, ngươi cái tên đại bại hoại lưu manh này, không có khả năng đạt được sự tán thành của Đế Thần ấn." Lâm Tích Dung kêu to lên giống như nổi điên, giống như thế giới quan của mình bị lật đổ vậy.
P/S: Ta thích nào ... chương 4.