Lâm Tích Dung trước đó từng nghe Thẩm Tường nói, hắn quen biết Phượng Hoàng, khi đó nàng ta còn không tin, còn nói Thẩm Tường đang thổi da trâu, nhưng bây giờ nàng ta tin tưởng, dù sao cũng chính là tận mắt mình nhìn thấy.
Làm cho nàng ta kinh ngạc nhất chính là, Thẩm Tường thế mà còn là nam nhân của sư phụ Phượng Hoàng!
Lữ Kỳ Liên là sư phụ của Tuyết Oánh, cũng là nữ nhân của Thẩm Tường, điểm này Tuyết Oánh đã biết từ lâu, mà chính nàng đối với Thẩm Tường cũng có một loại cảm xúc nói không rõ.
"Được rồi, ngươi lại cứu ta một lần, nhanh giúp nàng ta đi!" Tuyết Oánh đương nhiên nhìn ra được Thẩm Tường và Lâm Tích Dung có khúc mắc, vội vàng thúc giục, Thẩm Tường cũng không phải lần đầu cứu nàng.
Lúc Tuyết Oánh bị vây công, Lâm Tích Dung đột nhiên xuất hiện tới giúp nàng ta, điều này làm cho nàng ta rất cảm tạ, cho nên nàng hiện tại cũng rất quan tâm tới Lâm Tích Dung.
"Không cần, loại tổn thương này chỉ cần chịu một đoạn thời gian là được!" Lâm Tích Dung nói ra: "Dù sao hắn cũng nhìn không ra!"
Thẩm Tường ngồi xổm xuống, chạm vào cánh tay của nàng, chỉ thấy nàng ta khóc thét lên.
"Thật không cần? Ngươi xác định có thể chịu?" Thẩm Tường vừa rồi dùng Đạo Tâm nhãn là có thể nhìn ra đặc tính của loại lực lượng này, bây giờ đang tàn phá trong cơ thể của Lâm Tích Dung, chỉ cần chạm vào chỗ đó của nàng, lực lượng trong cơ thể nàng sẽ hoạt động mạnh lên, sẽ giống như châm đóng vào cơ thể của nàng, khiến nàng đau đớn không thôi.
Lâm Tích Dung cắn chặt răng, loại đau khổ này quả thật làm cho nàng ta cảm thấy sợ hãi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chính nàng cử động một cái cũng sẽ đau tới chết mất.
"Vậy ngươi có biện pháp gì?" Lâm Tích Dung hỏi.
"Thẩm Tường, ngươi lợi hại như vậy thì chắc chắn có biện pháp đúng không?" Tuyết Oánh khẽ nhíu đôi mi thanh tú lại, muốn lau mồ hồi trên mặt ngọc của Lâm Tích Dung, nhưng mặt mũi Lâm Tích Dung lại tràn đầy vẻ thống khổ, chỉ có điều nàng ta không thể hiện ra ngoài, bởi vì Phượng Hoàng đang lau mồ hôi giúp nàng ta.
"Ta đương nhiên có biện pháp!" Thẩm Tường nắm chặt tay Lâm Tích Dung, rồi vận chuyển Thôn Phệ ma công, hút cỗ lực lượng kia ra ngoài.
"Ngươi ..." Lâm Tích Dung nhớ tới chuyện trước đó Thẩm Tường từ trong cơ thể nàng ta hút lực lượng Nguyên Thủy Nội Đan ra, Thẩm Tường làm như vậy thì quả thực là có thể.
"Ngươi hút cỗ lực lượng này đi thì không có sao chứ?" Lâm Tích Dung đột nhiên lo lắng, thấp giọng hỏi.
"Lâm Tích Dung, ngươi vậy mà quan tâm ta như vậy?" Thẩm Tường cười hì hì mà nói.
"Hừ!" Lâm Tích Dung hừ nhẹ nói: "Đừng hy vọng ta làm nữ nô của ngươi."
Tuyết Oánh ngồi ở một bên tự mình chữa thương, nàng ta là Phượng Hoàng, lực lượng tái sinh rất cường đại, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một đoạn thời gian là có thể khôi phục.
"Tuyết Oánh, tình huống trên đó sao rồi?" Thẩm Tường hỏi: "Sau khi ta tiến vào Thiên Tà thế giới, ở khi trở về thì bị đánh vào vực sâu Thiên Tà, rơi xuống cái nơi quỷ quái này ... không nghĩ tới ta tới đây mới không bao lâu mà ở trên đã đi qua tới mấy chục năm rồi!"
"Thời gian khác biệt nha, nơi này là thế giới tương đối cao." Tuyết Oánh nói ra: "Tất cả mọi người rất lo lắng cho ngươi, tuy rằng lúc gia hỏa Thiên Tà thế giới tới đánh chúng ta tương đối mất sức, nhưng cuối cùng vẫn có thể chống đỡ được, hiện tại hai thế giới đã hoàn toàn sát nhập lại, hơn nữa còn ở vào thời kỳ hòa bình, nhưng va chạm lớn nhỏ lại không ít ... tóm lại cuối cùng vẫn sẽ đánh."
Trong khi nói chuyện, Thẩm Tường hút ra hết loại lực lượng trong cơ thể Lâm Tích Dung kia, vẻ mặt của Lâm Tích Dung lúc này cũng dễ coi hơn rất nhiều.
"Tạ ơn!" Lâm Tích Dung đột nhiên không cảm thấy Thẩm Tường chán ghét như vậy, ngay vào lúc nàng ta mới có loại suy nghĩ này thì hai tay Thẩm Tường xoa xoa má của nàng.
"Ngươi cái tên đại bại hoại này, chết đi cho ta!" Lâm Tích Dung đẩy Thẩm Tường ra, nũng nịu mắng.
Tuyết Oánh ở một bên khẽ cười.
"Ngươi gọi là Tuyết Oánh? Không nghĩ tới Phượng Hoàng cũng có thể biến thành người, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy." Lâm Tích Dung nhìn vào Tuyết Oánh nở ra nụ cười rất ngọt ngào.
Thẩm Tường cảmt hấy rất kinh ngạc, bình thường Lâm Tích Dung rất lạnh lùng cao ngạo, đối với Tuyết Oánh thế mà lại có loại dịu dàng này, lúc này nàng ta nở nụ cười ngọt ngào so với người trước đó thì tưởng như hai người khác biệt.
"Ừm, gọi ta Tuyết Oánh là được rồi, ngươi gọi Tích Dung?" Tuyết Oánh cũng mỉm cười với Lâm Tích Dung.
"Tại sao ngươi quen biết gia hỏa này, hơn nữa còn có quan hệ tốt tới như vậy, hỗn đản này thật đáng ghét." Lâm Tích Dung nhìn vào Thẩm Tường.
"Hắn đã cứu ta, trước đây nếu không phải hắn ra tay cứu giúp, chỉ sợ hiện tại ta đã không thể ngồi ở chỗ này ... hơn nữa sư phụ ta còn là thê tử của hắn." Tuyết Oánh nói.
Tuyết Oánh vừa mới nói xong thì kinh hô một tiếng, bởi vì nàng ta trông thấy Thẩm Tường đột nhiên lấy ra một cái đầu người.
Trông thấy đầu người kia, Lâm Tích Dung cũng kêu lớn lên, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc!
Đầu của Triệu Vưu thế mà ở trong tay Thẩm Tường, mang ý nghĩa Triệu Vưu đã chết đi, là bị Thẩm Tường giết chết!
"Ký ức của gia hỏa này không thể thôn phệ a!" Thẩm Tường thử một chút muốn hiểu rõ một số chuyện của Nguyên Thủy Đế tộc, nhưng không nghĩ tới lại không thành công.
"Ngươi lại giết Triệu Vưu!" Lâm Tích Dung hít sâu một hơi: "Làm sao mà ngươi lại làm được? Gia hỏa này thế nhưng là rất lợi hại!"
"Đế Thần ấn!" Thẩm Tường cười nói.
"Khó trách, Đế Thần ấn quả nhiên đáng sợ, lại thêm ngươi gia hỏa này có lắm thủ đoạn, hắn chết cũng không oan." Lâm Tích Dung nói.
Tuyết Oánh nói: "Thẩm Tường, ngươi tới nơi này không bao lâu a? Ngươi vậy mà trở nên mạnh như vậy, ta cũng chỉ là bởi vì kế thừa truyền thừa của Phượng Hoàng thượng cổ, lại ăn một số đan dược, trải qua tu hành mấy chục năm mới có thực lực Đạo Tôn cảnh tầng mười, ở trong Bách Hoa thôn, ta xem như có tiến bộ tương đối nhanh."
"Ta là ai chứ? Cái này có cái gì mà phải kinh ngạc?" Thẩm Tường nói xong, sờ lên khuôn mặt của Tuyết Oánh: "Ngươi kế thừa truyền thừa của Phượng Hoàng thượng cổ cũng chịu không ít khổ đi a?"
"Ừm, nhưng ngươi ở trong thời gian ngắn tiến bộ nhiều như vậy, chịu khổ chắc chắn càng lớn hơn, so với ngươi thì ta căn bản không tính là cái gì!" Tuyết Oánh nói.
Nói xong, Thẩm Tường ôm Tuyết Oánh vào trong ngực, Tuyết Oánh cũng rất thích Thẩm Tường ôm, điều này làm cho Lâm Tích Dung nhìn thấy mà trong lòng rất không thoải mái, cái này rõ ràng là Thẩm Tường đang khoe khoang nàng ta.
"Thẩm Tường, chờ thương thế của ta tốt lên ta sẽ mang ngươi trở về ... Tích Dung, ngươi đi theo chúng ta không? Đi tới thế giới kia của chúng ta, tuy rằng thế giới này của các ngươi cũng rất tốt, nhưng một số người ở nơi này hình như cũng không hoan nghênh ngươi." Tuyết Oánh nói.
Lâm Tích Dung nhìn vào Thẩm Tường, thấp giọng nói: "Ta và tên gia hỏa này có khúc mắc, hơn nữa các ngươi thật giống như đều hướng về hắn, ta lo lắng sau này ta sẽ bị khi dễ."
"Ngươi thấy ta giống loại người hẹp hòi như vậy sao? Với cả, trước đó chúng ta không phải xí xóa rồi sao?" Thẩm Tường cười hì hì mà nói.
Tuyết Oánh véo vào ngực Thẩm Tường, gắt giọng nói: "Ngươi cái tiểu bại hoại này chắc chắn chiếm tiện nghi của người ta!"
"Không có cái gì, chỉ là hôm miệng mà thôi, hơn nữa còn là hôn ở ngay trước mặt vị hôn phu của nàng ta..."
"Đầu của vị hôn phu của ta còn ở trong tay ngươi kia, ngươi có phải phải cho ta chút bồi thường hay không?" Lâm Tích Dung nhếch miệng.
"Mới vừa rồi không phải là ta chữa thương giúp ngươi sao? Nếu không phải ta, nửa đời sau của ngươi chắc chắn sẽ đau tới không muốn sống, ta không bảo ngươi phải trả cái gì đã là không tệ rồi." Thẩm Tường cười thầm: "Hay là ngươi làm nữ nô của ta đi!"
Tuyết Oánh không nói lời nào, nàng ta chỉ là khe khẽ thở dài rồi mới dựa vào trong ngực ấm áp của Thẩm Tường, nhắm mắt lại chữa thương, trên mặt mang theo một nụ cười mỉm xinh đẹp, trông nàng ta giống như rất thoải mái.
Thẩm Tường thấy vậy, nhịn không được hôn vào miệng nhỏ của Tuyết Oánh, Tuyết Oánh giật mình, mở to mắt, giãy giụa một chút rồi mới nhắm mắt phối hợp với Thẩm Tường, sau đó hai người cứ như vậy kìm lòng không được mà hôn nhau...
P/S: Ta thích nào ... chương 3