Lâm Tích Dung ở bên cạnh nhìn vào với vẻ mặt u oán, đặc biệt là nhớ tới cảnh trước đó Thẩm Tường cưỡng hôn nàng ta, trong nội tâm nàng tuy rằng phun lên một cỗ tức giận nhưng nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Tường và Tuyết Oánh lúc này thì trong lòng không hiểu tại sao lại có loại mong chờ không nói ra được.
"Gia hỏa này thật là ... sư phụ người ta cũng đã ăn rồi, bây giờ lại cùng đồ đệ làm chuyện này, quả nhiên là tên đại bại hoại." Lâm Tích Dung thầm nghĩ.
Một lát sau, Tuyết Oánh tránh thoát Thẩm Tường, rồi mới ôm chặt Thẩm Tường, nói khẽ: "Ta muốn chữa thương, ta phải nhanh lên mang ngươi trở về mới được, sư phụ các nàng đều rất nhớ ngươi a!"
"Ừm, chữa thương thật tốt!" Thẩm Tường trìu mến ôm lấy Tuyết Oánh vào trong ngực, nhẹ vỗ về mái tóc của nàng, hít vào hương thơm mê say trên người nàng kia.
"Tích Dung, lão gia hỏa bên trong Nguyên Thủy Đế tộc các ngươi thực sự đáng sợ, nếu không phải ta chạy nhanh, nói không chừng cũng sẽ bị bọn họ đuổi kịp." Thẩm Tường nói.
"Còn không phải sao ... bọn họ đều là cùng thế hệ với cha ta, hơn nữa hơn phân nửa đều là Triệu tộc." Lâm Tích Dung khẽ nói, nàng ta lo lắng giọng nói quá lớn quấy rầy tới Tuyết Oánh nghỉ ngơi chữa thương, nàng ta rất tốt rất dịu dàng đối với Tuyết Oánh, lúc nhìn vào Tuyết Oánh thì càng là trìu mến.
"Này, sau khi giết Triệu Vưu, thân thể của hắn đâu?" Lâm Tích Dung rất quan tâm tới thân thể Triệu Vưu, bởi vì ở trên đó có Phượng Hoàng Vũ y.
"Không còn, bị hủy đi hoàn toàn, uy lực của Đế Thần ấn rất đáng sợ a!" Thẩm Tường nói ra: "Ngươi muốn Phượng Hoàng Vũ y không phải là vì phi hành sao? Đi tới thế giới kia của chúng ta thì mặc sức ngươi phi hành!"
"Thật?" Lâm Tích Dung không thể tin được, bởi vì nàng ta trước đó cũng chưa nghe nói qua chuyện này: "Nhưng ... Nhưng bay như thế nào?"
"Tới lúc đó để Tuyết Oánh dạy ngươi là được rồi, rất đơn giản, hơn nữa với thực lực này của ngươi ở bên trong thế giới chúng ta cũng xem như là rất cường đại." Thẩm Tường nói.
"Vậy thì được, ta quyết định cùng các ngươi đi tới thế giới kia ... Đúng rồi hỗn đản, trước đó lúc ở Đấu Thú trường, đúng là ta không đúng, ta ở chỗ này xin lỗi ngươi, mà ngươi cũng đòi lại ở trên người ta, sau khi đi tới thế giới kia của ngươi, ngươi thế nhưng là không được khi dễ ta." Lâm Tích Dung nghiêm túc mà nói, cao ngạo như nàng ta khó có được cũng có lúc sẽ cúi đầu nhận sai.
"Được rồi, dù sao ta cũng đã xử lý tất cả những kẻ trực tiếp gây ra tổn hại cho ta, nói thật, nếu không phải vì vẻ ngoài xinh đẹp của ngươi, ta bảo ngươi làm nữ nô của ta thì ta sớm đã giết ngươi rồi." Thẩm Tường cười hì hì nói.
"Hừ, đại bại hoại." Lâm Tích Dung nũng nịu nhẹ nói: "Ngươi thiếu nữ nô như vậy sao? Làm nữ nô của ngươi thì chắc chắn sẽ bị khi dễ chết!"
"Ai nói sẽ bị ta khi dễ chết? Trên người ta bây giờ có hai tiểu nữ nô, các nàng đều sống rất tốt đây, cả ngày không buồn không lo." Thẩm Tường nói xong rồi để cho Dương Hương Âm và Sở Hồng Tình đi ra.
Đây cũng là lần đầu tiên khi Thẩm Tường đi tới Nguyên Thủy chi địa này để cho Dương Hương Âm và Sở Hồng Tình đi ra.
Trông thấy hai người có vẻ đẹp rất khác biệt trước mắt này, trong lòng Lâm Tích Dung không thể không thầm mắng một câu, nàng ta không nghĩ tới Thẩm Tường thế mà có thể giấu hai nữ nhân.
"Hương Âm, nhanh đánh một khúc." Thẩm Tường cười hì hì nói.
"Được rồi chủ nhân!" Dương Hương Âm lập tức lấy đàn ra, đánh một từ khúc mỹ diệu, điều này làm cho Tuyết Oánh đang chữa thương càng thoải mái hơn.
Đặc biệt là Lâm Tích Dung, nghe được sửng sốt, bởi vì lần đầu tiên nàng ta nghe thấy tiếng đàn, ở nơi này của nàng ta căn bản không có loại đồ chơi này.
Sau khi nghe xong, Lâm Tích Dung không thể không tán thưởng, bây giờ mới biết nàng ta có kiến thức nộng cạn tới như vậy, nàng ta nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao nữ tử xuất sắc như thế lại trở thành nữ nô của người khác.
"Hắc hắc, ta bây giờ có bốn nữ nô, còn có hai nữ nô ở trên thế giới kia, các nàng cũng đều xem như là thê tử của ta, sau này ngươi đi cũng sẽ quen biết các nàng." Thẩm Tường cười nói.
Lâm Tích Dung không nói, chỉ là nhìn vào Dương Hương Âm, rồi mới có chút ngượng ngùng hỏi: "Có thể đánh một khúc nữa hay không?"
"Đương nhiên có thể!" Dương Hương Âm nở nụ cười ngọt ngào tiếp tục đánh đàn.
Ngay tại nơi này, Dương Hương Âm đánh rất nhiều từ khúc, mà Sở Hồng Tình thì ở bên cạnh luyện đan.
Thẳng tới ban đêm, Tuyết Oánh mới khôi phục lại, lúc này Thẩm Tường mới để cho Dương Hương Âm và Sở Hồng Tình tiến vào trong U Dao sơn trang.
"Chúng ta bây giờ đi thế giới kia sao?" Lâm Tích Dung hỏi, nàng ta đã không thể chờ đợi, bởi vì hôm nay Sở Hồng Tình nói không ít chuyện về thế giới bên kia cho nàng nghe, để nàng ta rất tò mò, nàng ta từ nhỏ đã ở bên trong Nguyên Thủy chi địa này, cả ngày đều chỉ là chém chém giết giết.
"Không, ta phải đi tìm hai người trước." Thẩm Tường nói ra: "Bọn họ đều là bằng hữu của ta, còn có ... còn có một nữ nhân, lúc trước ta vừa mới rơi xuống thế giới này, chính là được nữ nhân này cứu."
"Như vậy bây giờ đi đi, thời gian ở nơi này cùng ở trên khác nhau, chúng ta ở chỗ này lâu thì thời gian trên kia trôi qua càng nhanh." Tuyết Oánh nói.
"Không bằng như vậy đi, các ngươi đều tiến vào thế giới Thần Hải của ta, như vậy ta lên đường sẽ càng thuận tiện hơn." Thẩm Tường nói.
"Được!" Tuyết Oánh biết U Dao sơn trang của Thẩm Tường rất xinh đẹp, khẽ gật đầu.
Lâm Tích Dung cũng gật đầu đáp ứng, Tuyết Oánh đã đồng ý rồi, huống chi còn có Dương Hương Âm và Sở Hồng Tình cũng ở bên trong, nàng ta rất thích nghe Dương Hương Âm đánh đàn.
Sau khi Tuyết Oánh và Lâm Tích Dung tiến vào U Dao sơn trang, Thẩm Tường lập tức dịch chuyển tiến về Cơ thị bộ lạc.
Chỉ là hơn một canh giờ, hắn đã đi tới Cơ thị bộ lạc, lúc này rất nhiều người đều đang ngủ, mà Thẩm Tường trực tiếp dịch chuyển đi tới trong gian nhà đá của Cơ Nguyệt Lam.
"Ai!" Cơ Nguyệt Lam cảm thấy có cái gì đó, bỗng nhiên bừng tỉnh, quát lên, rồi từ đầu giường rút ra một cây đao bổ về phía Thẩm Tường.
"Nguyệt Lam, là ta!" Thẩm Tường vội vàng tránh đi, cười hắc hắc nói.
"Ngươi vào như thế nào?" Cơ Nguyệt Lam rất ngạc nhiên, nàng ta cũng không biết Thẩm Tường biết lực lượng không gian, có thể nói ngayc ả nghe cũng chưa từng nghe qua.
"Nói rất dài dòng!" Thẩm Tường nói ra: "Nguyệt Lam, ta bây giờ tìm được biện pháp trở về quê nhà, ngươi có đi với ta không?"
"A! Thật sao?" Cơ Nguyệt Lam có chút ngoài ý muốn, mà Thẩm Tường hỏi nàng như vậy khiến nàng ta cũng do dự, bởi vì nơi này còn có phụ thân của nàng, còn có rất nhiều đứa bé.
"Hay là ngươi cứ suy nghĩ một chút đi, ta đi tới Khương thị bộ lạc tìm bằng hữu của ta trước đã." Thẩm Tường nói.
"Ta ... Thẩm Tường, tại sao ngươi muốn dẫn ta đi?" Cơ Nguyệt Lam mím môi một cái, nói, Thẩm Tường đãi giúp nàng ta nhiều như vậy, hơn nữa lại là một nam nhân rất cường đại, có quan hệ rất tốt với nàng, để nàng ta có cảm giác rất tốt, nàng ta không có tình cảm với Thẩm Tường là không thể nào.
"Ta muốn sau này còn có thể thường xuyên nhìn thấy ngươi." Thẩm Tường thở dài nói: "Nếu như sau này ngươi và ta ở hai cái thế giới khác biệt thì trong lòng ta cũng rất khó chịu."
"Ở thế giới kia của ngươi, có phải ngươi có rất nhiều nữ nhân hay không?" Cơ Nguyệt Lam lại hỏi.
"Ừm!" Thẩm Tường không có giấu diếm.
"Ta biết mà!" Cơ Nguyệt Lam cắn môi dưới.
"Vậy ngươi còn theo ta đi hay không?" Thẩm Tường quả thực không nữ để Cơ Nguyệt Lam ở đây, nhưng cũng sẽ không cưỡng cầu nàng ta.
"Cùng!" Cơ Nguyệt Lam nhào vào trong ngực Thẩm Tường, hạ giọng nói: "Ta đi với ngươi, sau này ngươi đừng có vứt bỏ ta là được rồi."
"Ta làm sao lại như vậy?" Thẩm Tường cười nói.
Cơ Nguyệt Lam trước đó định đi săn thú với Thẩm Tường, nhưng sau đó Thẩm Tường không có để nàng ta đi, hiện tại nàng ta cũng rất muốn biết Thẩm Tường ở trong khoảng thời gian qua đã trải qua những gì.
Thẩm Tường nói về chuyện đã trải qua ở Nguyên Thủy thánh địa kia cho Cơ Nguyệt Lam, để Cơ Nguyệt Lam có một sự hiểu biết nhất định đối với thế giới của mình.
Ngay vào lúc trời sắp sáng, cả vùng đất đột nhiên rung động, trong bộ lạc cũng vang lên tiếng kèn lệnh.
"Có người xâm nhập!" Cơ Nguyệt Lam gấp giọng nói: "Chúng ta đi ra xem một chút!"
Đi ra bên ngoài, chỉ thấy một con ngựa trắng oai vệ với ánh sáng trắng thánh thiện đang bị chiến sĩ Cơ thị bộ lạc bao vây lại.
"Đây là ... Nguyên Thủy Thánh mã!" Cơ Nguyệt Lam kinh ngạc nói.
P/S: Ta thích nào ... chương 1