Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2678 - Chương 2678 - Đệ Tử Thí Thần

Chương 2678 - Đệ tử Thí Thần
Chương 2678 - Đệ tử Thí Thần

Ở trên Thí Thần sơn, nam tử áo xanh và thiếu niên kia ở trong một cái phòng nhỏ, khắp khuôn mặt là vẻ oán giận, mà ở trong sảnh có một lão giả áo bào trắng ngồi ở đó, hắn đang kiểm tra cẩn thận hai cái 'viên bàn ngọc trắng' (ngọc bàn) khiểm tra phẩm chất đan dược kia.

"Sư phụ, ngọc bàn này có phải là hỏng mất rồi hay không?" Thiếu niên nói.

"Không có hỏng!" Lão giả áo bào trắng cười một tiếng nói: "Xem ra các ngươi gặp gia hỏa khó lường, còn bị đùa giỡn."

"Sư phụ, làm sao có thể tính như vậy? Chúng ta thế nhưng là đệ tử Đan đạo thực sự, bây giờ lại bị nói thành lừa đảo, bọn họ mới là lừa đảo, nhưng tất cả mọi người đều xem bọn họ là đệ tử Đan đạo thật ... chuyện này thật sự là quá hoang đường a, trắng đen lẫn lộn, ngươi thế nào có thể nhìn nổi?" Nam tử áo xanh một mặt không phục mà nói.

Lão giả áo bào trắng thở dài một hơi: "Đan đạo đan đạo, người trong Đan đạo cũng không phải ngươi ta có thể định đoạt, mà là thuật luyện đan định đoạt, chỉ cần có thể có được thuật luyện đan cao tuyệt thì đó chính là đi vào Đan đạo, đây mới là hàm nghĩa của 'Đạo', mà chúng ta cũng chỉ có thể tự xưng tông môn Đan đạo mà thôi, cũng không phải là chi phối Đan đạo, cho nên chnugs ta có tài đức gì tới quyết định người khác có phải là người trong Đan đạo hay không?"

"Các ngươi còn quá trẻ ... thuật luyện đan của người ta cao siêu hơn các ngươi thì có thể nói rõ Đan đạo đạo hạnh của người ta cao hơn các ngươi, hơn nữa người ta nghiên cứu Đan đạo, ở trên việc học tập thuật luyện đan khắc khổ cố gắng nhiều hơn so với các ngươi nhiều, chỉ bằng điểm ấy, người ta là có thể thắng các ngươi, người ta có tư cách nói các ngươi không phải Đan đạo."

Nam tử áo xanh và thiếu niên kia bị nói tới không ngẩng đầu lên được.

"Các ngươi phải hiểu rõ, các ngươi chẳng qua chỉ là vào tông môn Đan đạo mà thôi, có thực sự nhập đạo hay không, có thực sự lĩnh ngộ được chân lý của Đan đạo hay không, điểm này chính các ngươi hiểu rõ." Lão giả áo bào trắng vuốt vuốt râu dài nói.

"Đệ tử biết sai rồi, nhưng là ... bọn họ đi giả danh lừa bịp khắp nơi a!" Trong lòng thiếu niên này vẫn còn có chút tức giận.

"Theo ta được biết, bọn họ ở trong thành tặng Kim Nguyên Đạo đan, có tới bây giờ còn chưa đi lừa gạt, hơn nữa bọn họ tự xưng người trong Đan đạo cũng không quá đáng ... người kia có đan đạo chi thuật cao siêu hơn các ngươi nhiều, dựa vào cái gì không thể nói chính mình là người trong Đan đạo?" Lão giả áo bào trắng cười nói: "Các ngươi quá mức tranh cường háo thắng, các ngươi không phục là thua ở một gia hỏa không rõ lai lịch, mà không phải bọn họ là lừa đảo."

Lão bảo áo trắng sờ lên đầu hai người đệ tử này, nói ra: "Chúng ta trở về đi!"

"Sư phụ, chúng ta mới vừa tới Thí Thần sơn được mấy ngày mà thôi ... chúng ta lần này tới là làm khách hơn nữa giao lưu kiếm thuật, vậy mà đi nhanh như vậy sao?" Thiếu niên nói.

Lúc này một lão giả cao gầy đi tới, cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, Tần lão ở thêm mấy ngày a ... ta đã phái người đi tìm hai tên lừa gạt kia, bắt bọn họ lên núi, rửa sạch oan khuất cho hai vị đồ nhi của ngài."

Lão giả áo bào trắng nghe thấy, lắc đầu thở dài: "Đây chính là nguyên nhân ta muốn đi, cũng bởi vì hai oán niệm trong lòng hai tên đồ nhi của ta này quá sâu, không nghĩ tới ngươi ... ai, chỉ mong đừng xảy ra xung đột."

Nam tử áo xanh và thiếu niên âm thầm vui mừng trong lòng, ném tới nụ cười tôn kính đối vỡi lão giả cao gầy này.

"Không cần lo lắng, người của chúng ta cũng đúng mực, thuật luyện đan cảu bọn họ mạnh như vậy, dẫn bọn họ tới để bọn họ bái ngươi làm thầy chẳng phải được rồi sao?" Lão giả cao gầy cười nói.

"Cái này cũng không tốt, Đan đạo của mỗi người đều có chỗ khác biết, hắn giống như đã ngộ ra được đạo của chính mình, như vậy hắn chính là sư của chính mình, đã không cần phải bái ta tu hành Đan đạo." Lão giả áo bào trắng lúc này có chút không cao hứng, tự mình trở về phòng đóng cửa nghỉ ngơi.

...

Giữa trưa, quán rượu chỗ Thẩm Tường và Diệp Giang bị một đám người áo trắng lưng cõng trường kiếm bao quanh, người trong quán rượu bao gồm chưởng quỹ quán rượu cũng đi hết.

Bởi vì những người áo trắng này đều là Thí Thần sơn, Thí Thần sơn thế nhưng là mạnh nhất ở đây, ai cũng không dám dây vào, ngay khi hai người thủ lĩnh bảo người trong này rời đi thì tất cả như chim thú mà tản đi.

Lúc này Diệp Giang có áp lực rất lớn, bởi vì hắn và Thẩm Tường còn đang ở bên trong quán rượu, trước kia lúc hắn đi lừa gạt chưa từng gặp phải loại chuyện này, bị đệ tử của đệ nhất Kiếm đạo vây quanh, đây chính là sẽ bỏ mệnh a.

Thẩm Tường ngược lại là rất bình tĩnh, nói ra: "Xem ra hai tên đệ tử Đan đạo kia đều ở trên Thí Thần sơn."

"Lão gia, sau đó phải làm sao đây? Ngươi có biện pháp gì chạy trốn không?" Diệp Giang đầu đầy mồ hôi.

"Không có, tuy nhiên ngươi không cần lo lắng, chúng ta không chết được! Chờ một chút ta dẫn bọn họ ra thì chính ngươi tự trốn đi!" Thẩm Tường cười nói, đi xuống lâu, đi tới cửa.

"Hai người các ngươi lừa đảo, cũng không biết các ngươi dùng thủ đoạn gì mà đánh bại hai tên đệ tử Đan đạo chân chính, chúng ta là Trưởng lão Thí Thần sơn gọi tới bắt các ngươi trở về để điều tra nghi vấn rõ ràng." Một tên nam tử tuấn tú dẫn đầu đám người này, toàn thân mặc áo trắng trông hắn rất là tinh thần.

"Ngươi là tu Kiếm đọa? Đúng, không sai, kiếm thế trên người rất mạnh!" Thẩm Tường nói ra: "Không biết ngươi có tu vi như thế nào?"

"Thái Đạo cảnh tầng một!" Nam tử kia nói ra: "Thành thành thật thật đi theo chúng ta, có thể tránh nỗi khổ da thịt."

Trên Đạo Thần cảnh chính là Thái Đạo cảnh, Thẩm Tường cũng biết, mà Thẩm Tường bây giờ mới chỉ là Đạo Thần cảnh tầng một, chênh lệch tới một cấp bậc lớn.

Nhưng Thẩm Tường vẫn không sợ, Đạo Thần Kim Thân cường đại của hắn cùng mười cái pháp tắc Huyền Môn, mười cái cánh cửa Đạo Huyền đều được mở rộng hoàn toàn, có thể để cho hắn thu được lực lượng cực mạnh.

Đến Thần Hoang, pháp tắc Huyền Môn đã không cách nào thu lấy lực lượng, chỉ có thể thu lấy từ bên trong Đạo Thần Nguyên Hồn, mà Đạo Thần Nguyên Hồn cùng đạo lực trong Thần Hải liên quan cùng một chỗ, Đạo Thần Nguyên Hồn có thể hóa đạo lực trong Thần Hải thành lực lượng pháp tắc, thông qua pháp tắc Huyền Môn là có thể thi triển ra lực lượng pháp tắc có thuộc tính đối ứng!

Thẩm Tường có tám cái Nguyên Thủy Huyền Môn, hắn chẳng mấy chốc có thể chuyển hóa thành tám cỗ Nguyên Thủy Đạo lực hùng hậu, rồi mới lưu chuyển trong Thần Hải một vòng, trào qua mười cánh cửa Đạo Huyền, thông qua chuyển hóa là có thể trở nên rất mạnh!

"Nếu như ta không đi theo thì sao?" Thẩm Tường lấy Cửu Tiêu Thần kiếm ra, hắn cũng muốn nhìn xem đệ tử Kiếm đạo nơi này mạnh cỡ nào.

"Vậy khả năng ngươi sẽ bị thương." Nam tử kia cũng đã từ đằng sau tháo kiếm của mình xuống, nói ra: "Ngươi cũng là người dùng kiếm, như vậy ta cho ngươi một cái phương thức công bằng, nếu như ngươi có thể thắng ta thì ta tự nhiên có thể để ngươi an toàn rời đi."

"Được, mời ra kiếm đi!"

Thẩm Tường nắm chặt Cửu Tiêu Thần kiếm, tập trung tinh thần, hắn bây giờ không thể sử dụng lực lượng không gian, không thể dịch chuyển, hơn nưuã thực lực của đối phương còn cao hơn hắn một cảnh giới lớn.

Trông thấy sắp khai chiến, người ở xung quanh đều thi nhau trốn đi nơi xa, cao thủ so chiêu như là trời long đất lở, ở bên cạnh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng tới gần.

"Hừ, dùng kiếm ở trước mặt đệ tử Kiếm đạo, không biết tự lượng sức mình."

Nam tử áo trang trong lúc nói chuyện, trường kiếm trong tay nhoáng một cái trở nên rất mơ hồ, trong chớp mắt đã đâm về vai trái của Thẩm Tường, hắn cũng không có đâm vào cổ họng nơi có thể tạo thành trọng thương đối với thân thể.

Trong nháy mắt đối phương xuất kiếm, trong lòng Thẩm Tường kinh hãi nhưng lại không hoảng loạn, tốc độ xuất kiếm của tối phương tuy rằng rất nhanh, nhưng hắn lại có thể thấy rõ kiếm chiêu, Cửu Tiêu Thần kiếm trong tay hắn cũng bắt đầu chuyển động, như tia chớp bổ về phía kiếm của đối phương!

Coong!

Một tiéng vang giòn, trường kiếm của nam tử áo trắng đâm về phía vai trái của Thẩm Tường, bị chém đứt!

Nam tử áo trắng lập tức lùi lại mấy bước, khắp khuôn mặt là vẻ kinh hãi, kiếm của hắn thế mà bị người chặt đắt, chỉ có hắn hiểu rõ đây là chuyện thế nào!

Vừa rồi hắn thế nhưng là dùng kiếm thế rất mạnh, ở dưới loại kiếm thế này che chở, cho dù đối phương có thần binh lợi khí cũng phải trước tiên phá vỡ kiếm thế của hắn mới có thể trực kích thân kiếm của hắn!

Nhưng là, lúc Thẩm Tường vung kiếm tới, trực tiếp phá vỡ kiếm thế của hắn, chém đứt thân kiếm của hắn!

Nam tử áo trắng và đệ tử Thí Thần sơn ở xung quanh đều có thể nhìn ra chỗ đáng sợ trong đó, bởi vì Cửu Tiêu Thần kiếm của Thẩm Tường cũng không có trực tiếp đụng vào trường kiếm của nam tử áo trắng, nói rõ Thẩm Tường chỉ dùng kiếm thế chém đứt trường kiếm của hắn.

Thẩm Tường thu hồi Cửu Tiêu Thần kiếm, đạp vào Súc Địa bộ, trong chớp mắt biến mất ở cuối ngã tư đường!

P/S: Ta thích nào ... chương 3.

Bình Luận (0)
Comment