Thí Thần sơn thế nhưng là tông môn mạnh nhất bên trong Kiếm đạo, bây giờ đệ tử của bọn họ thế mà bị người khác đánh bại trong một kiếm, còn là ở dưới sơn môn của chính mình, chuyện này khiến rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc không thôi, bởi vì người đệ tử đánh bại Thí Thần sơn kia là đệ tử đại sư Đan đạo!
"Gặp quỷ, đầu tiên là Đan đạo thua, hiện tại tới lượt chúng ta, người này đến cùng là thần thánh phương nào, cao siêu như vậy!" Lão giả cao gầy của Thí Thần sơn nhìn chằm chằm vào kiếm gãy, cau mày nói: "Cỗ kiếm thế này rất bá đạo, nhưng cũng nội liễm, không có tiết lộ ra một chút kiếm thế."
"Người này đối với việc vận dụng kiếm thế tuyệt đối không phải thông qua học tập mà nắm giữ, loại kiếm thế tự nhiên mà thành này giống như bẩm sinh, nhưng là từ kiếm thế của hắn nhìn lại, lại có một chút không lưu loát, có lẽ là bình thường cũng không dùng nhiều."
"Sư phụ, kiếm của ta là trực tiếp bị kiếm thế đánh gãy, kiếm thế quả thực bá đạo, nhưng tu vi của người này cũng không phải là rất cao, ta có thể mơ hồ cảm ứng được, ước chừng chỉ có một cái đạo mạch pháp tắc mà thôi, có thể là Đạo Thần cảnh tầng một." Nam tử áo trắng kia nói.
Lão giả cao gầy lắc đầu: "Người này quả thực cao minh, ở phương diện luyện đan hơn xa đệ tử Đan đạo, mà ở trên Kiếm đạo cũng có trình độ cực cao, hắn còn cố ý trêu cợt hai tên đệ tử Đan đạo, đánh bọn họ thành kẻ lừa đảo, cũng không biết hắn đến cùng có mục đích gì."
"Sư phụ, chúng ta đã phái người đi dò xét lai lịch của người này ... hiện tại xem ra, chắc là một cao nhân khó lường, nếu như hắn thực sự có thuật luyện đan cực mạnh, vậy chúng ta cũng không nên đắc tội hắn, cần phải mời hắn lên núi." Một tên trung niên cao lớn nói.
Lão giả cao gầy thở dài nói: "Xem ra chúng ta kết thù kết oán với hắn trước đó quả thực lỗ mãng, bây giờ hắn đối với Thí Thần sơn chúng ta có thể sẽ sinh ra ấn tượng xấu, thất sách ... thất sách a!"
...
Thẩm Tường cũng không biết tại sao, đi tới nơi này, Thí Thần kiếm ý trong cơ thể trở nên rất sinh động, vừa rồi chỉ là tâm niệm vừa động, Thí Thần kiếm ý trong cơ thể như là nước sông cuộn trào lên, hóa thành kiếm thế.
Ban đêm, Thẩm Tường ở trên ban công của một quán rượu cao tầng, nhìn vào Thí Thần sơn nguy nga đứng sừng sững ở Thí Thần sơn, cảm nhận được từng đợt kiếm thế bễ nghễ thiên hạ, giống như cùng hòa làm một thể với chính mình.
"Đây rốt cuộc là như thế nào? Thí Thần kiếm ý của ta giống như là thức tỉnh, chẳng lẽ Thí Thần kiếm pháp có quan hệ lớn với Thí Thấn ơn này?" Thẩm Tường lấy Cửu Tiêu Thần kiếm ra, phát hiện Cửu Tiêu Thần kiếm cũng đang rung động, lộ ra xao động khác thường.
Đối với chuyện này, Thẩm Tường cũng nói không ra cái gì, hắn chỉ biết là thần công vô thượng của Kiếm đọa chính là Thí Thần kiếm pháp! Trong đó chắc chắn có liên quan gì đó.
"Chẳng lẽ bên trong Thí Thần sơn có thứ gì quan hệ với Thí Thần kiếm pháp sao?" Thẩm Tường đột nhiên có ý nghĩ như vậy, bằng không cả tòa Thí Thần sơn sẽ không liên tục không ngừng phóng xuất ra kiếm thế mãnh liệt như vậy.
Đương nhiên, hiện tại hắn cũng không dễ trà trộn vào Thí Thần sơn, đại môn của Thí Thần sơn đã đóng chặt, người giữ cửa có tu vi cực cao có sức quan sát rất nhạy cảm, Thẩm Tường hôm nay chỉ đi ngang qua cổng, quan sát một chút, con muỗi cũng khó mà đi vào từ sơn môn.
Hiện tại hắn không thể sử dụng lực lượng không gian, cho nên Bạch Hổ nhảy vọt cũng không dùng được, không thể giống như kiểu trước đây tùy tiện sẽ xuyên qua những kết giới cường đại kia.
Thẩm Tường nhìn vào Thí Thần sơn tới xuất thần, phía dưới đột nhiên truyền tới một tiếng ồn áo, hắn lập tức nhìn xuống, chỉ thấy hơn chục tên nam tử máu chảy ròng ròng sau lưng đang lao thẳng về phía Thí Thần sơn.
Thẩm Tường lập tức đi xuống, hỏi thăm người vây xem vừa rồi.
"Chuyện là thế nào? Những người này đang đi Thí Thần sơn? Thí Thần sơn buổi tối thế nhưng là không mở cửa." Thẩm Tường hỏi.
"Hơn mười người bị thương kia đều là đệ tử của Thái Thượng Kiếm tông, bọn họ đoạn thời gian trước đi theo chưởng môn tới chỗ này, lại biết được ở bên trong Cổ Thiên sơn mạch phía đông Thí Thần sơn có Độc Hổ xuất hiện, rồi mới dẫn đệ tử tiến về đó, không nghĩ tới đi mấy ngày, những đệ tử này đều bị đánh trở về!"
Chưởng quỹ kia lắc đầu nói: "Cổ Thiên sơn mạch trong khoảng thời gian này cũng rất kỳ quái, thế mà xuất hiện mấy con Độc Hổ, cũng không biết là tới thế nào!"
Đôi mắt Thẩm Tường đảo quanh, lại hỏi: "Tại sao chưởng môn Thái Thượng Kiếm tông muốn bắt Độc Hổ?"
Chưởng quỹ thở dài: "Còn không phải bởi vì con trai của chưởng môn Thái Thượng Kiếm tông bị trúng một loại kỳ độc cần phải dùng răng độc và xương độc của Độc Hổ luyện chế thành chín chín tám mươi mốt cái Độc Hổ châm, chọc vào cơ thể dùng để giải độc, mà Độc Hổ thì rất hiếm, bản thân lại là thú kịch độc, cho nên không dễ bắt được."
Thẩm Tường vẫn muốn trà trộn vào Thí Thần sơn, nhưng đều không có biện pháp nào, bây giờ hắn nghĩ tới một cái biện pháp, chính là giúp Thái Thượng Kiếm tông bắt Độc Hổ.
Có quyết định này, Thẩm Tường lập tức đi ra quán rượu, chạy về phía hướng đông.
"Không biết thân thể bách độc bất xâm của ta có thể khắc chế độc ở Thần Hoang hay không?" Thẩm Tường thầm nghĩ trong lòng, hắn đã chạy ra ngoài thành thị, trông thấy tòa tòa Cổ Thiên sơn mạch được ánh trăng bao phủ xuống kia.
Chẳng mấy chốc hứn đã tiến vào bên trong dãy núi, đi vào chỉ nghe thấy tiếng hổ khiếu trận trận.
"Chẳng lẽ là Độc Hổ?"
Thẩm Tường lần theo tiếng gầm mà chạy, tiến vào trong một khu rừng, gần nửa canh giờ sau thì trông thấy ở trong rừng rậm mờ tối lóe ra từng đôi mắt phát sáng màu xanh lục, âm trầm mà quỷ dị.
"Là Độc Hổ!" Thẩm Tường giật mình trong lòng, nhìn thấy một đám khói màu xanh lục đột nhiên dùng để bao phủ hắn trong rừng núi này.
Đây đều là khói độc, nhưng theo Thẩm Tường thì lại rất đẹp, tỏa ra ánh sáng huỳnh quang màu xanh lục!
"Không có việc gì, xem ra độc của Thần Hoang cũng không làm gì được ta!"
Thẩm Tường thở dài một hơi, hơn nữa còn hít thở thừng ngụm từng ngụm hút vào không ít khói độc nhưng vẫn không có dấu hiệu trúng độc.
"Cái Thiên La Thần Võng này dùng là có thể bắt được những gia hỏa này đi!" Thẩm Tường lấy ra một tấm lưới, đây là một cái Thiên Đạo Thần khí, là Viên Phong trước kia xử lý những thần linh kia mà đạt được.
Thẩm Tường thả Thiên La Thần Võng ra, Thần võng lóe lên, nhanh chóng bao ba con Độc Hổ lại rồi mới nhanh chóng siết lại.
Lực lượng của Độc Hổ rất lớn, giãy giụa không ngừng, Thẩm Tường lập tức tiến lên, lấy Cửu Tiêu Thần kiếm ra, đâm loạn một trận vào ba con Độc Hổ này, đâm chết đi.
Còn có hai con Độc Hổ khác đã bỏ trốn mất dạng, có thể thấy được những Man Thú này đều không ngốc.
"Khá dễ dàng đi!" Thẩm Tường điều khiển Thiên La Thần võng thu nhỏ lại, để vào bên trong U Dao sơn trang.
Thẩm Tường vừa mới đi ra khu rừng này, đã nhìn thấy một già một trẻ đột nhiên nhảy ra ngăn hắn lại.
"Vị tiểu ca này, vừa rồi ngươi đi vào có gặp được Độc Hổ hay không?" Lão giả mặc quần áo màu đen hỏi, khắp khuôn mặt là vẻ lo lắng.
"Gặp!" Thẩm Tường phán đoán, lão giả này có lẽ là chưởng môn của Thái Thượng Kiếm tông, mà thanh niên bên cạnh hắn hẳn là con của hắn.
"Ngươi không bị công kích?" Lão giả kinh ngạc nói.
"Bị Độc Hổ dùng khói độc công kích." Thẩm Tường khẽ gật đầu.
"Tại hạ Thái Thiên Chí, vị này là cha tôi Thái Thượng Chân." Người trung niên kia mở miệng nói ra: "Vị huynh đài này, ngươi có thể từ trong làn khói độc đi ra thì chắc chắn có bảo vật trừ độc, bằng không trông thấy khói độc của Độc Hổ thả ra thì bản thân chắc chắn sẽ bị trúng kịch độc."
P/S: Ta thích nào ... chương 4