Cả người Lữ Kiệt sưng vù nằm trên mặt đất, nhưng còn chưa chết, hắn căm hận nhìn Thẩm Tường, ánh mắt giống như muốn giết chết Thẩm Tường, nhưng hiện tại hắn không còn chút lực lượng nào.
Thẩm Tường quay về đầu gối của hắn mãnh giẫm một cước, trực tiếp giẫm nát xương đầu gối hắn, làm cho Lữ Kiệt lần thứ hai phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
"Ngươi không phải thích bức người quỳ xuống sao? Ta sẽ để cho ngươi quỳ cũng không thể quỳ!"
Nói xong, Thẩm Tường giẫm nát đầu gối còn lại của hắn, thủ đoạn tàn bạo này khiến người ta nhìn tê cả da đầu, sống lưng lạnh toát, những đệ tử chân truyền trước đó kết bạn với Lữ Kiệt đều không thể không lùi lại đến phía xa, vừa nãy đã có một Doanh Thắng Khải bị một quyền của Thẩm Tường đánh bay, bọn họ không muốn ăn nắm đấm kia của Thẩm Tường.
"Thẩm Tường. . . Ngươi là cẩu tạp chủng, nhất định không được chết tử tế. . . Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể giết được ta, ta cho ngươi biết, ta là người được trưởng lão và chưởng môn xem trọng. . . Ta là thể chất ba mạch, thiên phú của ta. . .
Không đợi hắn nói xong, Thẩm Tường cười lớn một tiếng, lấy Thanh Long Đồ Ma đao ra, hướng về cổ của hắn chính là chém xuống một đao, mọi người rùng mình một cái, nổi da gà lên, Lữ Kiệt đúng là người thiên phú rất tốt, giết chết loại đệ tử này, chưởng môn chắc chắn sẽ trách tội xuống.
Nhưng thì thế nào? Thẩm Tường có thể giết chết hắn, hơn nữa còn là lấy lực lượng mang tính áp đảo, nói rõ Thẩm Tường so với hắn càng thiên tài hơn, lẽ nào Thái Vũ môn sẽ phế bỏ Thẩm Tường? Không thể nào, huống chi bọn họ nhưng là chiến sinh tử, không trách được người khác.
Đám người Vân Tiểu Đao cảm giác những năm gần đây mình đều sống quá an nhàn, vốn thực lực của bọn họ với Trầm Thẩm xê xích không nhiều, nhưng lúc này khoảng cách lại một trời một vực, điều này làm cho bọn họ không thể không khẩn trương chạy về Võ viện Vương bài mà khắc khổ tu hành.
Thẩm Tường tại chỗ đã đốt cháy thân thể của Lữ Kiệt đi, hắn đã sớm cảm ứng được Cổ Đông Thần và Vũ Khai Minh ở đang quan sát ở phía xa, bọn họ không đến ngăn cản, chính là ngầm đồng ý cách làm của hắn.
Sau khi tiến vào bên trong Thái Vũ Huyền cảnh, Thẩm Tường đã bị Vũ Khai Minh kéo đến trụ sở của hắn, Cổ Đông Thần cũng ở bên trong.
"Tiểu sư thúc, thân thể của ngươi thật cường đại! Chỉ bằng lực lượng thân thể có thể đánh bại Chân Võ cảnh tứ đoạn đi!" Cổ Đông Thần kinh thán nói.
"Đây là đương nhiên, sư thúc ta là ăn rất nhiều đắng cay, không dối gạt các ngươi, thân thể sư thúc ta bây giờ là Tiên Ma chi thể ngũ đoạn!" Thẩm Tường ngồi ở trên ghế, bắt chéo chân, vô cùng đắc ý nói, ở trước mặt sư điệt của mình đương nhiên phải uy phong một chút, miễn cho bị bọn họ coi thường.
Nghe được lời nói của Thẩm Tường, Cổ Đông Thần suýt chút nữa để chén trà trong tay rơi xuống, khó có thể tin mà nhìn về phía Thẩm Tường, Vũ Khai Minh cũng là như thế.
Cổ Đông Thần chỉ có thể thở dài lên, năm đó sư phụ của hắn cũng không có yêu nghiệt như Thẩm Tường.
"Đúng rồi, tiểu nha đầu kia sao không thấy tăm hơi? Ta rất nhớ nàng." Thẩm Tường hỏi, Đan trưởng lão vẫn không có xuất hiện, làm hắn vô cùng tưởng niệm.
"Sư muội nàng thường xuyên bế quan, hành tung không rõ ràng, đây là rất nhiều người cũng biết." Cổ Đông Thần nói.
Vũ Khai Minh nói: "Tiểu sư thúc, ngươi không có phát hiện một chuyện sao?"
Thẩm Tường suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Chuyện gì? Ta không có phát hiện."
"Đệ tử trong phái ít đi rất nhiều, đặc biệt là đệ tử chân truyền, bọn hắn đều đi Đan Hương Đào Nguyên." Cổ Đông Thần mỉm cười nói.
Thẩm Tường hơi nhướng mày: "Tại sao đều đi Đan Hương Đào Nguyên?"
"Trăm năm một lần đan dược thịnh hội sắp bắt đầu ở Phiêu Hương thành, thời gian còn có ba tháng, tuy nhiên bây giờ ở nơi đó đã rất náo nhiệt, đến lúc đó ta và chưởng môn lão đại đều sẽ đi, chưởng môn môn phái khác có khả năng cũng sẽ đi." Vũ Khai Minh nói.
Thẩm Tường quả thật có nghe nói qua thịnh hội này, hơn nữa mấu chốt của thịnh hội chính là thi đấu luyện đan, đây chính là hội tụ rất nhiều Luyện đan sư trong Thần Võ đại lục, cùng trước đó Thẩm Tường gặp phải thi đấu luyện đan cũng khác nhau, quy mô thi đấu luyện đan này rất lớn, hơn nữa người tham gia cũng có rất nhiều, trong đó còn có một số Luyện đan sư nổi tiếng.
"Ngươi là luyện đan sư, hẳn là đi nhìn xem, ngươi đi bây giờ hay là theo chúng ta đi?" Cổ Đông Thần hỏi.
"Đương nhiên là đi bây giờ!" Thẩm Tường nói, hiện tại nơi đó người tương đối nhiều, tùy thời đều sẽ cử hành đấu giá, hắn phải đi thu thập một số dược liệu."
"Một mình ngươi có nguy hiểm hay không, hiện tại không chỉ là mấy môn phái chính đạo nhìn ngươi chằm chằm, ngũ môn ma đạo cũng hận ngươi thấu xương." Cổ Đông Thần có chút lo lắng nói.
"Ta mới không sợ!" Thẩm Tường không để ý nói, hắn tự mình đi, chẳng mấy chốc sẽ đến.
Đột nhiên Cổ Đông Thần quay về Vũ Khai Minh cười một tiếng nói:"Có người tới."
Thẩm Tường hơi nhướng mày, chỉ nghe Long Tuyết Di khanh khách cười nói: "Là Mộng Nhi tỷ của ngươi tới, ở bên ngoài Thái Vũ Huyền cảnh."
Vũ Khai Minh vội vã đi ra ngoài nghênh tiếp, mời Liễu Mộng Nhi tới nơi này, Thẩm Tường cũng mặt dày muốn ở lại, hắn muốn biết Liễu Mộng Nhi tới làm gì.
Liễu Mộng Nhi mặc một bộ váy trắng, tóc dài xõa vai, khắp khuôn mặt trắng nõn kia là lãnh diễm mà cao quý, bên trong khí chất thoát tục mang theo một loại ngạo khí vương giả khiếp người, nữ nhân vô cùng xinh đẹp này làm Thẩm Tường nhìn mà âm thầm kinh thán, hắn là rất ít thấy loại dáng dấp này của Liễu Mộng Nhi.
Liễu Mộng Nhi thấy Thẩm Tường ở chỗ này, trong lòng không thể không cả kinh, đặc biệt là tư thế ngồi kia của Thẩm Tường, mà Cổ Đông Thần và Vũ Khai Minh vậy mà không nói gì, điều này làm cho nàng nghi hoặc không thôi, bởi vì nàng nhìn ra được Thẩm Tường và hai đại cự đầu này có quan hệ không bình thường, bản thân nàng cũng giống như vậy.
Vũ Khai Minh liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Tường, Thẩm Tường mới phản ứng lại, vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ cho Liễu Mộng Nhi, điều này làm cho trong lòng Liễu Mộng Nhi âm thầm buồn cười, đồng thời cũng có chút hài lòng, bởi vì lúc nàng ở chung với Thẩm Tường, Thẩm Tường sẽ không có chút quy củ nào.
Thẩm Tường rất buồn bực, quan hệ giữa hắn với ba vị cự đầu này đều là vô cùng tốt, nhưng hiện tại lại phải giả vờ giả vịt.
"Liễu nữ vương, ngươi là đến tìm sư muội sao?" Cổ Đông Thần cười hỏi, nhìn ra được hắn và Liễu Mộng Nhi quan hệ không tệ, bằng không cũng sẽ không xưng hô như thế.
"Đan trưởng lão không ở đây sao?" Liễu Mộng Nhi hỏi.
"Đã sớm không thấy hình bóng." Vũ Khai Minh than thở.
Liễu Mộng Nhi có chút thất vọng: "Ta dự định tới tìm nàng, cùng nàng đi Đan Hương Đào Nguyên, cho nàng thu thập giúp ta một ít linh dược, thực sự là đáng tiếc.
Thẩm Tường sáng mắt lên, vội vàng nói: "Liễu tiền bối, tiểu tử đang muốn đi Đan Hương Đào Nguyên, chưởng môn bọn họ không yên lòng cho ta đi, không biết có thể đồng hành với người hay không? Đối với phương diện linh dược ta cũng hiểu một chút.
Nghĩ đến đồng hành với tiểu bại hoại Thẩm Tường này, trong lòng Liễu Mộng Nhi có chút mâu thuẫn, nàng rất muốn đi cùng Thẩm Tường, nhưng lại sợ Thẩm Tường chiếm tiện nghi của nàng, đặc biệt là lúc không có những người khác.
"Liễu cô nương, tiểu tử này trêu chọc rất nhiều rắc rối, hắn vội tới Đan Hương Đào Nguyên, một mình hắn đi chúng ta không yên lòng tuy rằng đường không phải rất xa." Vũ Khai Minh nói.
Trong lòng Liễu Mộng Nhi thầm mắng Thẩm Tường, lần trước Thẩm Tường đi tới Thần Binh Thiên quốc của nàng, lần đó đều rất an toàn.
Có điều đi Phiêu Hương thành của Đan Hương Đào Nguyên xác thực xa hơn một chút, hơn nữa trên đường cũng rất dễ bị mai phục, đối với chuyện này nàng cũng có chút lo lắng cho Thẩm Tường, nàng gật đầu đáp ứng, điều này làm cho trong lòng Thẩm Tường như bụng nở hoa.
P/S: Ta thích nào... chương 9