Thấy vẻ mặt vui vẻ của Thẩm Tường, trong lòng Liễu Mộng Nhi hừ một tiếng.
"Hiện tại đi thôi." Thẩm Tường nói, cảm giác câu nệ này để hắn thật không dễ chịu.
"Liễu đại tỷ, tiểu tử này đành nhờ ngươi." Cổ Đông Thần nhìn Thẩm Tường gật đầu, cười nói.
Thẩm Tường không nghĩ tới tuổi của Liễu Mộng Nhi lại lớn hơn Cổ Đông Thần, Liễu Mộng Nhi cười nhạt, nói: "Hai vị yên tâm đi."
Thẩm Tường theo Liễu Mộng Nhi rời khỏi Thái Vũ môn, hắn là cùng Liễu Mộng Nhi đứng trên một cái đĩa hình hoa sen của nàng, cái đĩa này rất lớn, sau khi Thẩm Tường thấy rời xa Thái Vũ môn, đã nằm xuống, phát ra một tiếng rên rỉ thích ý: "Thật sảng khoái a!"
"Tiểu bại hoại, quan hệ của ngươi với đám người Cổ Đông Thần không tệ lắm nhỉ!" Liễu Mộng Nhi hừ nói, ra sức ngắt cánh tay Thẩm Tường một chút, lại tùy ý ngủ ở trên phi bàn của nàng như thế.
"Đó là đương nhiên, không phải quan hệ giữa ta với Mộng Nhi tỷ cũng không tệ đó sao?" Thẩm Tường nằm ở trên cái đĩa hoa sen này, nhìn trời xanh nói: "Mộng Nhi tỷ, đa tạ tỷ hỗ trợ ta luyện thể, ta rất đã giết chết gia hoả kia rất dễ dàng!" Liễu Mộng Nhi thấy Thẩm Tường miệng lớn hít vào mùi thơm cơ thể trên người nàng, mặt hơi đỏ bừng lên: "Tiểu bại hoại, gia hoả ngươi giết chết kia rất mạnh sao? Nói một chút xem."
Thẩm Tường nói chuyện mình và Lữ Kiệt phát sinh xung đột cho Liễu Mộng Nhi, điều này làm cho Liễu Mộng Nhi vô cùng giật mình.
"Gia hoả kia sử dụng chắc chắn là Quỷ Vũ, cha mẹ ta từng nói, người tu luyện Quỷ Vũ cuối cùng đều sẽ biến thành một người phát điên, hơn nữa hiện tại chỉ có Ma Dương tông mới có, cho dù là Ma Dương tông, cũng đã cấm chế tu luyện, đây là võ học cấm kỵ!" Liễu Mộng Nhi hơi biến sắc.
Tiếp đó, Liễu Mộng Nhi lại nghe Thẩm Tường giảng giải các loại chuyện hắn phát sinh với Lữ gia, nàng khẳng định chắc chắn nói: "Lữ gia chắc chắn là cấu kết với Ma Dương tông, không nghĩ tới Thái Vũ môn các ngươi lại có loại người nguy hiểm này ẩn giấu."
"Nhưng vẫn là bị ta trừ đi!" Thẩm Tường lặng lẽ cười nói.
Đối với việc Thẩm Tường có thể giết chết một trưởng lão Chân Võ cảnh cửu đoạn, Liễu Mộng Nhi cũng cho rằng Thẩm Tường là may mắn, nhưng hiện tại lại có chút hoài nghi.
"Đúng là dựa vào thực lực của ngươi giết? Ta nhớ được lúc chuyện này truyền ra, thực lực của ngươi còn chưa tới Chân Võ cảnh ngũ đoạn đi!" Liễu Mộng Nhi nói.
"Có tin hay không là tùy tỷ!" Thẩm Tường cũng không có giải thích, bởi vì hắn là mượn lực lượng của Long Tuyết Di, hắn cười cợt nói: "Mộng Nhi tỷ, tỷ cũng nằm xuống đi, còn một đoạn đường rất dài đó!"
Liễu Mộng Nhi há miệng, dịu dàng nói: "Có tin ta ném ngươi xuống hay không?"
Thẩm Tường lấy ra một cái gối, lót ở dưới đầu, một mặt hưởng thụ nằm đó, Liễu Mộng Nhi nhìn thấy lại nhéo trên cánh tay của hắn một cái.
"Mộng Nhi tỷ, ta cho tỷ những linh văn kia, tỷ nghiên cứu thế nào rồi? Chừng nào thì tỷ dạy ta luyện khí!" Thẩm Tường hỏi.
"Thành thật nói cho ngươi biết, ta một điểm đầu mối cũng không có! Bởi vì những linh văn kia không phải thứ mà ta hiểu rõ, hơn nữa còn nhiều như vậy, chỉ có biết đặc tính của mỗi một loại linh văn, ta mới có thể tiến hành phân tích tổ hợp, để các loại linh văn đặc tính không giống dung hợp, phát huy ra lực lượng linh văn, đây là công trình rất vĩ đại." Liễu Mộng Nhi nói.
Đĩa hình hoa sen này là do bạch ngọc chế tạo, tuy rằng tốc độ phi hành không phải rất nhanh, nhưng ít ra bay được, hơn nữa còn bay lên rất cao.
"Mộng Nhi tỷ, tỷ có thể giúp ta tạo một đồ vật phi hành hay không?" Thẩm Tường hỏi, nếu như có một cái, sau này lúc hắn đi đường xa sẽ có thể nằm ở phía trên để nghỉ ngơi.
"Đây là Bảo khí, không có dễ dàng luyện chế như vậy, hơn nữa tài liệu cần cũng rất quý giá, chờ ta thu thập được tài liệu thích hợp, lại bỏ chút thời gian giúp ngươi luyện một cái! Tuy nhiên U Lan và Tiên Tiên đều xếp hàng trước mặt ngươi, Tiên Tiên là thường xuyên quấn quít lấy ta đòi vật này, ta không thể bất công, vì lẽ đó cũng phải cho U Lan một cái."
Liễu Mộng Nhi vuốt mái tóc, thăm thẳm nói, dáng vẻ mê hoặc kia làm Thẩm Tường xuất thần.
"Bảo khí a, là rất đắt! Hình như chưởng môn cũng bị tỷ hắc một lần." Thẩm Tường nói, Bảo khí không nhiều, bởi vì khó có thể luyện chế, hơn nữa tài liệu rất hiếm, người có thể luyện chế cũng rất ít.
"Mộng Nhi tỷ, tỷ sẽ thu tinh thạch của ta sao?" Thẩm Tường cười hỏi.
"Đến lúc đó lại nói, ngược lại ta còn chưa có bắt đầu luyện chế." Liễu Mộng Nhi đứng dậy, nhìn phương xa.
"Ồ!" Liễu Mộng Nhi kinh nghi hô, nhìn phía xa.
Thẩm Tường cũng đứng lên, sau khi thấy một mảnh sa mạc phía trước kia, cũng cảm thấy có chút lạ, hiện tại bọn họ đi là đi đường gần với Phiêu Hương thành nhất, trước đó Thẩm Tường cũng đi qua con đường này, hắn nhớ trên đường không hề có sa mạc.
Sa mạc phía trước bị nhiệt khí bao phủ ở bên trong, xa xa nhìn tới, sa mạc giống như hơi vặn vẹo, lúc này Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi đều cảm nhận được có mấy người ở đó.
"Con đường này ta đi qua rất nhiều lần, nơi này chắc chắn không có sa mạc, nhưng bây giờ tại sao lại xuất hiện?" Liễu Mộng Nhi nói nhỏ.
Thẩm Tường cũng cảm thấy cực kỳ kỳ quái, nói: "Chúng ta có nên xuống xem một chút hay không, có Mộng Nhi tỷ, ta không có cái gì phải sợ."
Liễu Mộng Nhi gật đầu, để đĩa hoa sen lao nhanh tới, mà Thẩm Tường lại nằm xuống, Liễu Mộng Nhi vẫn đứng ở bên cạnh, vẻ mặt có chút ngưng trọng mà nhìn về phía sa mạc bao la kia.
Nhìn thân ảnh mỹ lệ kia của Liễu Mộng Nhi, Thẩm Tường thật muốn từ đằng sau ôm lấy nàng, sau đó sẽ hôn gò má của nàng. . .
Thẩm Tường bên trong mơ tưởng viển vông, thân thể không thể không toả nhiệt, ngũ giác của Liễu Mộng Nhi siêu cường, thoáng cái cảm ứng được bụng dưới của tiểu bại hoại ở phía sau kia hơi nóng lên.
Liễu Mộng Nhi xoay đầu lại, thật thấy Thẩm Tường dùng ánh mắt tà ác nhìn chằm chằm nàng, nàng nổi giận không thôi, trừng Thẩm Tường một cái, hừ nói: "Tiểu bại hoại, ngươi lại nghĩ lung tung cái gì thế!"
Thẩm Tường không nghĩ tới cảm giác của Liễu Mộng Nhi này mạnh như vậy, vậy mà có thể biết hắn đang nghĩ lung tung, hắn cười khan nói: "Không có cái gì, chỉ là nghĩ một số chuyện cũ mà thôi. . ."
Cái đĩa hình hoa sen đã tiến vào trên bầu trời của sa mạc, nguyên bản Thẩm Tường nằm ở trên cái đĩa này đột nhiên nhảy dựng lên, khắp khuôn mặt là một ánh mắt kỳ quái, bởi vì vừa nãy có một nguồn sức mạnh trong cơ thể hắn hơi chấn động một chút, đó là Thiên Dương hỏa hồn của hắn đang rung động, mà bây giờ còn có cảm ứng mãnh liệt, loại cảm giác này hắn nói không rõ ràng.
"Là Hỏa Hồn, nơi này có Hỏa Hồn sinh ra!" Long Tuyết Di kinh hô.
Thẩm Tường đột nhiên sửng sốt, cảm giác kỳ quái trong cơ thể hắn thật giống như đang chỉ dẫn hắn đi tìm Hỏa Hồn kia, hắn không nghĩ tới Thiên Dương hỏa hồn còn có loại tác dụng này, có thể cảm ứng được vị trí của Hỏa Hồn.
Liễu Mộng Nhi phát hiện dị dạng của Thẩm Tường, vội vàng hỏi: "Tiểu bại hoại, ngươi làm sao vậy?"
Thẩm Tường chỉ vào một phương hướng, hô: "Mộng Nhi tỷ, hướng về bên kia, bên kia có đồ tốt."
"Đồ tốt gì?" Tuy rằng Liễu Mộng Nhi nói như vậy, nhưng vẫn khống chế cái đĩa hoa sen bay qua phương hướng mà Thẩm Tường chỉ.
Thẩm Tường lắc đầu nói: "Ta bây giờ vẫn chưa thể xác định kia có phải thứ ta nghĩ tới hay không."
P/S: Ta thích nào...chương 1