Hỏa Hồn là tồn tại rất hiếm, bên trong Thần Võ đại lục cũng chỉ có Thẩm Tường và Ngô Thiên Thiên có, Đan trưởng lão kia là từ Tử Nguyệt giới đến, vì lẽ đó không tính, Thần Võ đại lục to lớn cũng chỉ có ba người có, mà Thiên Dương hỏa hồn của Thẩm Tường là do Thái cổ hỏa thú cho, đó cũng không tính là thiên nhiên hình thành.
Nói cách khác, Thần Võ đại lục chỉ có Lam Tinh Hỏa hồn của Ngô Thiên Thiên là sinh trưởng ở nơi này.
Trước đó Long Tuyết Di và Tô Mị Dao các nàng từng nói, trên một mảnh đại lục tuy rằng Hỏa Hồn ít ỏi, nhưng không có nghĩa là không có, bình thường đều sẽ ẩn dấu, có người chiếm được cũng sẽ bị Hỏa Hồn đốt cháy gần chết.
Trong lòng Thẩm Tường âm thầm kích động, bởi vì hắn chẳng mấy chốc sẽ tìm được một Hỏa Hồn do thiên địa sinh ra.
Nhân vật như Liễu Mộng Nhi cũng không có Hỏa Hồn, có thể thấy được Hỏa Hồn là khuyết thiếu cỡ nào.
"Sẽ là Hỏa Hồn gì đây? Vậy mà có thể làm cho nơi này biến thành sa mạc." Thẩm Tường hỏi dò Long Tuyết Di.
"Không biết, nói chung không đơn giản, chí ít cũng là Hỏa Hồn màu lam." Long Tuyết Di nói, trong lòng cũng chờ mong.
Một ngày trôi qua, đĩa hình hoa sen vẫn phi hành trên sa mạc nóng bức, càng bay gần tới nơi Thẩm Tường chỉ, Liễu Mộng Nhi lại càng cảm thấy nóng.
"Khoảng cách Phiêu Hương thành càng ngày càng xa, cái kia rốt cuộc là thứ gì a?" Liễu Mộng Nhi bĩu môi hỏi, nàng cũng hỏi qua mấy lần, nhưng Thẩm Tường không nói.
"Chờ một chút đi, sau khi ta chắc chắn thì sẽ nói cho tỷ biết, nói chung cái kia là đồ tốt." Thẩm Tường cười nói.
Lúc này cảnh tượng kỳ quái xuất hiện, một mảnh sa mạc nhiệt khí bốc hơi lại cùng một mảnh băng địa kết băng sương nối liền với nhau.
Liễu Mộng Nhi đã sớm phát hiện chỗ này không đúng, sau khi thấy cảnh tượng này, thì càng nghĩ không ra, cho nên nàng cũng tin tưởng Thẩm Tường nói, nơi này có một đồ vật nào đó ảnh hưởng tới hoàn cảnh nơi này, mới để cho nơi này biến thành như vậy.
Sa mạc nóng bức lại tràn đầy băng tuyết, Liễu Mộng Nhi đáp xuống trung tâm liên kết kia, hỏi: "Này thật kỳ quái, rốt cuộc là thứ gì mới tạo ra loại dị tượng này đây?"
Thẩm Tường đứng ở nơi liên kết giữa sa mạc và băng địa, sau đó chỉ dẫn Liễu Mộng Nhi dọc theo đường đi về phía trước, đây đều là hắn căn cứ cảm giác trong cơ thể để đi, hắn tin tưởng vào cảm giác của Thiên Dương hỏa hồn.
"Sắp đến rồi!" Thẩm Tường kích động nói, Liễu Mộng Nhi không biết đó là cái gì, chỉ là trong lòng rất nghi hoặc, đồng thời cũng âm thầm chờ mong.
Thẩm Tường đột nhiên dừng lại, hưng phấn nói: "Ngay ở phía dưới này, Mộng Nhi tỷ, tỷ nhanh đào móc thứ phía dưới ra một chút!"
Liễu Mộng Nhi dịu dàng nói: "Tại sao lại là ta đào? Chính ngươi động thủ không được sao?"
Giọng nói tràn ngập u oán, Thẩm Tường đã không phải lần đầu tiên bắt nàng làm ra loại chuyện này, đường đường một nữ đế Thần Binh Thiên quốc, lại bị người sai khiến.
"Tiểu bại hoại, ngươi không hiểu được một chút nào về cái gọi là thương hương tiếc ngọc sao?" Liễu Mộng Nhi hừ nói, đang khi nói chuyện, trên người nàng bốc lên một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại, làm Thẩm Tường phảng phất như bị đồ vật gì đè lên vậy, không thể không lùi về sau.
Lúc này Thẩm Tường mới nhớ tới nữ nhân đáng yêu này là một Niết Bàn cảnh, tuy nhiên hắn vẫn rất đắc ý, bởi vì nữ nhân này thường xuyên bị hắn dùng ngôn từ đùa giỡn, hơn nữa còn rất thân mật với hắn.
Mặt đất xuất hiện một cái khe nứt rất sâu, đây là Liễu Mộng Nhi dùng sức mạnh cường hãn kia của nàng mở ra, Thẩm Tường vừa bước ra một bước, đã cảm nhận được một cỗ khí lưu đã lạnh lại nóng từ phía dưới khe nứt kia dâng trào đi ra, rất cường hãn, trước trong nháy mắt Thẩm Tường còn bị đông lạnh đến cả người run rẩy, nhưng trong nháy mắt đã nóng như bị hỏa thiêu, cứ như vậy một hồi luân phiên, làm hắn lập tức mềm liệt trên mặt đất, hắn không nghĩ tới Hỏa Hồn này vậy mà mang theo lực lượng băng hàn.
Liễu Mộng Nhi còn kinh ngạc hơn so với Thẩm Tường, nàng vốn chính là võ giả tu luyện Băng Hỏa chân khí, sức chống cự đối với Băng Hỏa rất mạnh, nhưng nàng cũng không thể không cảm thấy khó chịu, hiện tại nàng tin tưởng lời Thẩm Tường nói, phía dưới quả thực ẩn giấu đi thứ gì đó rất lợi hại.
"Đồ vật kia lên tới, Mộng Nhi tỷ cẩn thận!" Thẩm Tường đột nhiên quát một tiếng, muốn lao tới ngăn cản Hỏa Hồn kinh khủng kia, nhưng hắn lại bị khí lưu một lạnh một nóng kia luân phiên làm cho xụi lơ vô lực.
Liễu Mộng Nhi cả kinh, vội vàng lui lại, chỉ thấy một đoàn màu tím từ bên trong khe nứt bay vụt ra, cổ hàn khí và nóng rực mang theo kia càng cường liệt hơn, làm cho Thẩm Tường càng khó chịu hơn.
Hiện tại Liễu Mộng Nhi đã biết đó là cái gì, nàng là người dùng hỏa, đối với phương diện hỏa diễm có nhận thức rất sâu, đã nhận ra đây là Hỏa Hồn làm cho tất cả người dùng hỏa phải điên cuồng, chỉ có điều lại mang theo tính chất băng hàn, ở bên trong nhận thức của nàng, đây là không nên tồn tại.
"Là Hỏa Hồn màu tím, Mộng Nhi tỷ, nhanh thu hồi, đừng cho thứ này chạy mất!" Thẩm Tường vội vàng hô, Liễu Mộng Nhi kinh nghi nhìn thoáng qua Thẩm Tường, nàng không biết tại sao Thẩm Tường biết nơi này có Hỏa Hồn, hơn nữa còn biết Hỏa Hồn màu tím rất lợi hại.
Nàng cho rằng một người tuổi còn trẻ sẽ không hiểu rõ Hỏa Hồn sâu sắc như vậy, đừng nói Hỏa Hồn, ngay cả người biết Võ hồn cũng không nhiều, tuy rằng Võ hồn cũng ít ỏi, nhưng vẫn nhiều hơn Hỏa Hồn một chút.
Thẩm Tường nhìn đốm hỏa diễm màu tím trôi nổi trên không trung kia, hắn không biết đó là Hỏa Hồn gì, chỉ biết loại Hỏa Hồn này rất khác loại, cùng Hỏa Hồn hắn gặp gỡ đều không giống.
Ngay lúc Thẩm Tường muốn giục Liễu Mộng Nhi đi thu Hỏa Hồn, Hỏa Hồn màu tím kia lại tự giác lao tới Liễu Mộng Nhi, nhập vào trong thân thể của Liễu Mộng Nhi.
Trong nháy mắt Hỏa Hồn tiến vào thân thể của Liễu Mộng Nhi, khuôn mặt mỹ lệ của Liễu Mộng Nhi lập tức bắt đầu thống khổ vặn vẹo, nàng phát ra một tiếng rít gào lanh lảnh.
Thẩm Tường đã chịu đựng qua loại thống khổ kia, trước đó lúc Ngô Thiên Thiên dung hợp cũng giống như vậy, thấy dáng dấp thống khổ kia của Liễu Mộng Nhi, Thẩm Tường lòng đau như cắt.
Hỏa Hồn tiến vào thân thể của Liễu Mộng Nhi, cái loại khí lưu nóng lạnh hành hạ Thẩm Tường suy yếu vô lực kia cũng đã biến mất, sau khi Thẩm Tường khôi phục một chút lực lượng, đã nhào tới chỗ Liễu Mộng Nhi.
Liễu Mộng Nhi đau đến phát sinh từng tiếng kêu thê lương, lăn lộn trên mặt đất, Thẩm Tường không nghĩ tới lúc dung hợp Hỏa Hồn cũng có thể làm một cường giả Niết Bàn cảnh thống khổ như vậy.
"Đây là tất nhiên, bởi vì sau khi dung hợp Hỏa Hồn, hỏa diễm và thân thể của nàng đều có tính tăng lên bay vọt, mà bây giờ hỏa diễm và thân thể của nàng đều rất mạnh, vì lẽ đó chịu đựng thống khổ so với ngươi và Ngô Thiên Thiên càng kịch liệt hơn." Tô Mị Dao nói.
Liễu Mộng Nhi bên trong đau nhức cảm giác mình sắp chết, lúc này nàng đột nhiên bắt được bàn tay lớn của Thẩm Tường.
"Tiểu bại hoại, ta đau quá. . ." Liễu Mộng Nhi nói, Thẩm Tường nhìn mà trong lòng nhỏ máu, hắn bế Liễu Mộng Nhi lên, cho nàng tựa ở trong lồng ngực của mình, giống lần trước ôm Ngô Thiên Thiên vậy.
Tuy rằng Liễu Mộng Nhi ở bên trong đau nhức, nhưng cũng biết đây là Thẩm Tường ôm lấy nàng, điều này làm cho nàng nổi giận không thôi, nhưng căn bản không răn dạy được Thẩm Tường, hơn nữa thống khổ đang tăng cao.
Hiện tại Liễu Mộng Nhi nằm trên đùi Thẩm Tường, đôi chân thon dài của nàng mạnh mẽ quấn lấy eo của Thẩm Tường, tay ngọc cũng tóm chặt lấy hai vai hắn, móng tay xuyên thấu quần áo của Thẩm Tường, đâm vào bên trong da thịt của Thẩm Tường, hơn nữa còn lấy ra từng đạo từng đạo vết máu.
P/S: Ta thích nào... chương 2