Sau khi Thẩm Tường và Phượng Như Tuyết hẹn gặp mặt nhau, Thẩm Tường lập tức tiến về Như Tuyết các, bí mật gặp mặt với Phượng Như Tuyết.
"Như Tuyết, ta bây giờ đã có thể bay, chuyện này đều dựa vào sự giúp đỡ của ngươi, cảm ơn a!" Thẩm Tường vừa nhìn thấy Phượng Như Tuyết thì vội vàng nói lời cảm ơn.
"Chuyện này đối với ta mà nói thì chỉ là chuyện rất nhỏ ... nhưng là hiện tại tình huống giữa ngươi và ta cũng không tốt, chuyện này để cho ta rất không tiện."
Phượng Như Tuyết rất là lo lắng, nếu như sau này không cách nào thay đổi tình huống cảm ứng tâm linh giữa Thẩm Tường và nàng ta thì nàng ta không biết sau này phải trải qua như thế nào.
Hiện tại nàng ta và Thẩm Tường đều phải vô cùng cẩn thận khống chế lại suy nghĩ của mình, bằng không không cẩn thận sẽ bị đối phương biết, nghĩ tới sau này cứ một mực như vậy mà trải qua, Phượng Như Tuyết rất đau đầu.
"Không cần lo lắng, trên đường đi tới ta đã nghĩ tới biện pháp giải quyết." Thẩm Tường nói, ở trên đường hắn đi tới đã nghĩ ra vấn đề.
Phượng Như Tuyết lập tức vui mừng, vội vàng hỏi: "Thật sao? Vậy bây giờ có thể giải quyết vấn đề này hay không?"
Thẩm Tường mỉm cười: "Thật ra thì ta cũng không muốn một mực duy trì loại trạng thái này, đối với ngươi và ta đều không phải là chuyện tốt, cho nên ta nhất định sẽ cố gắng giải quyết, dù sao đây cũng là lỗi của ta!"
"Ngươi thật lợi hại, thế mà có biện pháp dùng hai mươi lăm viên Pháp Tắc châu mà ta ngưng luyện ra tới để tu luyện ra Phi Hành pháp tắc." Phượng Như Tuyết khẽ gật đầu, tuy rằng xuất hiện loại tình huống này, nhưng nàng lại bội phục Thẩm Tường hơn.
"Như Tuyết, đây là một ức Đạo tinh, ngươi đi mua một viên Phi Hành Pháp Tắc châu tới, phải là Vạn Đạo Thần bi ngưng luyện ra tới." Thẩm Tường nói.
Pháp Tắc châu mà Vạn Đạo Thần bi ngưng tụ ra là tinh khiết nhất, không có thứ gì khác, Phi Hành Pháp Tắc châu mà Phượng Như Tuyết ngưng luyện ra tới tuy rằng cũng rất tốt, nhưng lại mang theo huyết mạch Phượng Hoàng và tinh thần của nàng, ngoài đó ra còn có một loại lực lượng đặc thù.
Cho nên mới dẫn tới Thẩm Tường và nàng sinh ra cảm ứng tâm linh.
Phượng Như Tuyết lập tức làm theo, đi mua sắm Phi Hành Pháp Tắc châu.
Nàng ta đi nửa canh giờ mới trở về.
"Cho, đây là một ngàn vạn Đạo tinh, sau khi chiết khấu thì trả vè cho ngươi." Phượng Như Tuyết giao Đạo tinh và Pháp Tắc châu cho Thẩm Tường.
Sau khi Thẩm Tường lấy được thì nói ra: "Chỗ này của ngươi có phòng luyện công hay là nơi yên tĩnh nào không?"
"Có, đi theo ta!" Phượng Như Tuyết vội vàng đưa Thẩm Tường tới một gian mật thất.
"Như Tuyết, Phi Hành Pháp Tắc châu mà ngươi cô đọng thì bên trong có huyết mạch Phượng Hoàng của ngươi, ta là sau đó dùng Phi Hành Pháp Tắc châu của ngươi mới tu luyện ra đạo mạch Phi Hành pháp tắc hoàn chỉnh, cho nên mới sinh ra cảm ứng tâm linh với ngươi, cho nên hiện tại ta dự định dứt bỏ một phần lực lượng pháp tắc của ngươi rồi lại dung nhập lực lượng pháp tắc của Vạn Đạo Thần bi này."
Thẩm Tường nói xong, tâm niệm vừa động, cưỡng ép rút ra một phần nhỏ đạo mạch phi hành của hắn, đây chính là chuyện rất khó khăn, khiến đầu của hắn đau nhức một trận.
"Hiện tại đã tốt rồi!" Thẩm Tường cười nói.
Phượng Như Tuyết vội vàng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười tươi: "Ừm, không còn loại cảm giác trước đó!"
"Thật ra thì ta vẫn là rất tò mò ngươi đang suy nghĩ cái gì!" Thẩm Tường cười hì hì nói: "Trông dáng vẻ khẩn trương vừa rồi của ngươi, có phải là có thứ gì đó không muốn để cho ta biết hay không? Hay là ngươi thường xuyên âm thầm mắc ta?"
"Nào có, Thẩm công tử thế nhưng là người mà Như Tuyết rất tôn kính!" Khuôn mặt Phượng Như Tuyết hơi đò bừng, quay đầu sang chỗ khác không dám nhìn thẳng vào hai mắt Thẩm Tường.
Phượng Như Tuyết tuy rằng có dáng vẻ thướt tha quyến rũ, nhưng cách ăn nói và cử chỉ của nàng lại giống như tiểu thư khuê các, trong lời nói rất cẩn thận, cũng không giống như Tô Mị Dao và Hoa Hương Nguyệt hai người yêu tinh này, một mực muốn đi câu hồn phách của người khác.
"Không tin!" Thẩm Tường cười nói.
"Thẩm công tử đừng chọc ghẹo người ta!" Phượng Như Tuyết mím môi một cái, khẽ gắt một câu, dáng vẻ trông rất đáng yêu.
"Vậy ta tu luyện trước đã, chờ ta dung hợp viên Pháp Tắc châu này, đạo mạch phi hành của ta lại hoàn chỉnh, tới lúc đó ta cũng có thể bay."
"Ừm, ta chờ ngươi ở ngoài." Phượng Như Tuyết vội vàng rời khỏi mật thất này, ở cùng một chỗ với Thẩm Tường khiến trái tim nàng ta đập lên rất nhanh.
Ngay vào lúc Phượng Như Tuyết rời khỏi mật thất đóng cửa lại, Thẩm Tường mới nhắm mắt lại, cảm cảm nhận được Phượng Như Tuyết đang ở gần đây, cái loại cảm giác này rất là kỳ quái, tuy rằng hắn ta không cách nào nghe thấy tiếng lòng của Phượng Như Tuyết, nhưng lại cso thẻ cảm ứng được rõ ràng Phượng Như Tuyết đang ở ngoài cửa, cách hắn bao nhiêu thước bao nhiêu trượng.
Phượng Như Tuyết ở ngoài cửa cũng có cảm giác này, hiện tại nàng ta cũng chỉ có thể chấp nhận, chỉ cần Thẩm Tường không thể nghe thấy tiếng lòng của nàng là tốt rồi, dù sao chỉ cần là người thì đều không hy vọng bị người khác nghe thấy suy nghĩ trong lòng mình, huống chi đối phương còn là một nam nhân.
Thẩm Tường chẳng mấy chốc đã dùng phương pháp va chạm luyện hóa viên Phi Hành Pháp Tắc châu vừa mới mua được kia rồi mới ăn vào luyện vào bên trong đạo mạch phi hành.
Gần nửa ngày trôi qua, Phi Hành pháp tắc của hắn lại hoàn chỉnh một lần nữa, hắn thử một chút, so với trước đó thì không khác mấy, có thể để cho hắn phi hành.
Thẩm Tường mở cửa ra, rồi mới nhẹ nhàng bay lượn ra ngoài, đi tới trong sảnh.
"Loại cảm giác đã lâu này thật tốt a!" Thẩm Tường nhẹ nhàng ngồi ở trên một cái ghế, cầm lấy quả ở trên bàn bắt đầu ăn.
"Chỗ hạ giới trước kia của ngươi có thể phi hành một cách tùy tiện sao?" Phượng Như Tuyết tò mò hỏi.
"Đúng vậy, nơi đó có rất ít hạn chế." Thẩm Tường nói ra: "Thật muốn trở về a, tuy nhiên chuyện ở chỗ này của ta chưa hoàn thành cho nên không thể trở về."
Thẩm Tường tới Thần Hoang là vì giải quyết hoàn toàn chuyện Thiên Đạo Thần giới, chính là phải giết chết Thiên Đạo Thần Chủ này, nắm quyền chưởng khống Thiên Đạo Thần giới vào trong tay mình.
"Ngươi bây giờ chỉ là Thái Đạo cảnh tầng một đi! Vậy mà có thể tu luyện ra đạo mạch pháp tắc hiếm, chuyện này rất hiếm gặp." Phượng Như Tuyết nói ra: "Nếu không phải ta sinh ra đã có thì ta không biết tới lúc nào mới có thể góp đủ trăm ức Đạo tinh tới tu luyện pháp tắc hiếm, cho dù chiết khấu đi thì cũng phải mất chín mươi ức Đạo tinh."
"Đúng rồi Như Tuyết, có phải ngươi cũng có thể cảm ứng được vị trí của ta, có thể biết rõ ràng khoảng cách giữa chúng ta hay không?" Thẩm Tường nhìn vào Phượng Như Tuyết, hắn muốn biết Phượng Như Tuyết có phải là cũng có thể cảm ứng được hay không.
Phượng Như Tuyết khẽ gật đầu: "Cũng không biết cái này có hạn chế phạm vi hay không ... nếu không như vậy đi, ngươi ở chỗ này đợi ta một chút, ta đi Phượng Hoàng sơn trang xem, Phượng Hoàng Sơn trang phải ra khỏi thành, ở một nơi xa xôi ngoài thành."
"Được ta ở chỗ này chờ ngươi." Thẩm Tường cũng muốn biết cai này có hạn chế khoảng cách hay không.
Phượng Như Tuyết phi hành được, nàng ta chẳng mấy chốc đã bay lên không trung, hơn nữa còn có thể lấy tốc độ cực nhanh bay ra khỏi Vạn Đạo thành.
Thẩm Tường hiện tại cũng có thể cảm ứng được rõ ràng nàng ta đang di động nhanh chóng, chỉ hơn nửa canh giờ thì đã cách xa Vạn Đạo thành.
"Dừng lại? Chẳng lẽ đó chính là vị trí của Phượng Hoàng sơn trang?" Thẩm Tường vội vàng nhớ kỹ vị trí này, nhưng tiếp theo hắn lại cảm nhận được một số cảm giác kỳ quái.
"Chuyện này là thế nào? Đột nhiên có một cỗ khí tức hung ác!" Thẩm Tường nhắm mắt lại, giống như cảm nhận được Phượng Như Tuyết đang bị nhiều khí tức hung ác bao vây lại.
"Trở về!" Phượng Như Tuyết đột nhiên di động nhanh chóng, đang hướng về phía Vạn Đạo thành.
Thẩm Tường bỗng nhiên mở mắt, trên mặt mang chút kinh hãi, Phượng Như Tuyết giống như bị thứ gì đó truy kích, hắn lập tức xông ra Như Tuyết các, hướng vị trí Phượng Như Tuyết mà lao đi.
P/S: Ta thích nào ... chương 3