Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2747 - Chương 2747 - Thủ Tịch Đại Đệ Tử Thanh Long

Chương 2747 - Thủ tịch đại đệ tử Thanh Long
Chương 2747 - Thủ tịch đại đệ tử Thanh Long

Xác định là Dịch Trùng, Thẩm Tường lập tức dịch chuyển qua, đồng thời hiện ra bản thể, bắt lấy Dịch Trùng bị trọng thương rơi xuống đất, rồi đột nhiên nhảy vọt một cái lập tức rời khỏi ngay chỗ này.

Ngay sau khi hắn rời đi trong chốc lát thì ngay ở chỗ vừa rồi một đạo tia chớp màu xanh từ trên không trung nhắm đánh xuống, người thanh niên vừa rồi công kích Dịch Trùng kia thân thể lao nhanh mà xuống, chân đạp vào đại địa, thế như cuồng lôi, vô cùng tàn nhẫn.

Ầm!

Thanh niên kia rơi xuống đất, không giẫm lên được người của Dịch Trùng, lực lượng lôi điện cuồng bạo bạo phát đi ra, làm nổ chỗ kia ra thành một cái hố rất lớn.

Trong nháy mắt Thẩm Tường vừa mới hiện thân, ai cũng phát hiện hắn, thanh niên từ trên không trung rơi xuống kia cũng rất ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không kịp, đã công tới rồi cho nên hắn lãng phí một kích cường lực một cách vô ích.

Hiện tại, Thẩm Tường đã bị cả đám vây lại, những người này trông thấy Thẩm Tường xuất hiện thì lập tức lao tới vây quanh hắn.

"Dịch đại ca, ngươi không sao chứ?" Thẩm Tường nhìn Dịch Trùng cả người đầy máu thì khẽ gọi, cũng không để ý những người vây quanh hắn kia.

"Lão đệ, tại sao ngươi lại cứu ta, như vậy sẽ hại chết ngươi ... thật sự xin lỗi ..." Dịch Trùng trông thấy Thẩm Tường có tu vi yếu ớt ở chỗ này, mà xung quanh đều là những thanh niên cường đại kia, trong lòng rất là đau thương căm giận.

Hắn cảm thấy mình chắc chắn sẽ hại chết Thẩm Tường!

"Dịch đại ca, trước đó ngươi cũng đã giúp ta, đưa ta tới Phi Long thành, ngươi xem ta là bằng hữu, cho nên ta cũng coi ngươi là bằng hữu, làm huynh đệ a." Thẩm Tường cười với Dịch Trùng.

"Lão đệ!" Dịch Trùng bi thống kêu lên: "Ngươi sẽ chết ... mà ta sớm đã làm xong giác ngộ sẽ chết ... Đàm Huyền, lão đệ này của ta và ngươi chưa từng quen biết, ngươi thả hắn đi."

"Hừ, hắn cứu ngươi đi! Ta có thể không giết cái tên tiểu quỷ rắc rối này, nhưng ta phải cho hắn một chút giáo huấn." Một tên nam tử mặc áo xanh nói, nam tử này có dáng dấp thấp hơn, tuy rằng anh tuấn nhưng khắp khuôn mặt là vẻ âm tàn, nhìn thì chính là loại người rất tàn nhẫn kia, bên trong ánh mắt cũng mang theo một cỗ lệ khí dày đặc.

Thẩm Tường trước đó còn tưởng rằng thanh niên mà Dịch Trùng chiến đấu vừa rồi chính là thủ tịch đại đệ tử của Thanh Long môn, không nghĩ tới vậy mà không phải!

Người thanh niên vừa mới nói kia mới đúng, Thẩm Tường cũng trông thấy Long thêu trên áo xanh của Đàm Huyền nhiều hơn một chút, cũng bá khí hơn nhiều.

"Phạm Thanh, mau giết tên gia hỏa này đi, thế mà muốn đánh lén ta ... đúng, đừng để hắn chết được thoải mái." Đàm Huyền lạnh lùng nói lời vô tình, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ âm hiểm mang theo một loại chờ mong, nhìn thì biết hắn rất thích xem người khác bị hành hạ tới chết.

"Có ta ở đây, các ngươi cũng đừng có nghĩ động vào một cọng lông của đại ca ta." Thẩm Tường lạnh giọng nói, nhìn vào tên Phạm Thanh đang muốn động thủ kia, cũng chính là tên thanh niên vừa rồi chiến đấu với Dịch Trùng.

Những người khác nghe thấy lời nói của Thẩm Tường, thì không thể không ngẩn người ra, người ở nơi này ai nấy cũng thấy được Thẩm Tường chỉ là Thái Đạo cảnh tầng mười mà thôi, trên người không hiển hiện ra khí tức huyền thần quan.

Bình thường người nào là Thần Thiên cảnh thì đều có thể cảm ứng được khí tức Huyền thần quan ở trên người của người khác, cho nên bọn họ có thể rất khẳng định Thẩm Tường còn chưa bước vào Thần Thiên cảnh.

Một người Thái Đạo cảnh tầng mười sẽ xuất hiện ở tầng này, đã tương đối làm cho người cảm thấy ngoài ý muốn, hiện tại thế mà còn muốn bảo vệ Dịch Trùng!

"Lão đệ ..." Trong lòng Dịch Trùng cảm thấy rất khó chịu, hắn vốn muốn đổi mạng với Đàm Huyền, không nghĩ tới lại liên lụy tới Thẩm Tường.

"Vậy thì tốt, ngươi trước! Ngươi chỉ như thế này, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có năng lực gì để có thể bảo vệ được tên phế vật này." Đàm Huyền cười lạnh nói, nháy mắt ra hiệu cho Phạm Thanh.

Vừa rồi Thẩm Tường đột nhiên xuất hiện, cũng làm cho không ít người cảm thấy kinh ngạc, bởi vì bọn hắn đều không phát hiện Thẩm Tường.

"Chờ một chút!" Thẩm Tường chợt quát một tiếng: "Đại ca ta thua ngươi, nếu như ta chiến thắng ngươi thì ngươi sẽ để cho chúng ta rời đi chứ?"

Thẩm Tường sử dụng dịch chuyển không gian, có thể rời đi một cách dễ dàng, nhưng lúc này hắn đang có dự định khác.

"Dựa vào ngươi?" Một tên thanh niên trong đám người khinh miệt mà hỏi.

"Không sai!" Thẩm Tường nhìn vào Phạm Thanh một chút, hắn cảm thấy Phạm Thanh này hẳn là chỉ Thần Thiên cảnh sơ kỳ, khí tức mà hắn vừa rồi chiến đấu với Dịch Trùng tương đối gần với Giang Tư Mỹ.

"Ha ha ..." Mọi người cười ha hả: "Phạm Thanh mặc dù là đồ đệ của Đàm Huyền, nhưng dù gì thì cũng là Thần Thiên cảnh sơ kỳ! Hơn nữa có được pháp tắc hiếm, Dịch Trùng tên gia hỏa này thế nhưng là Thần Thiên cảnh trung kỳ, nhưng vẫn không đánh lại được Phạm Thanh."

"Phạm Thanh này đã có thể lấy thực lực sơ kỳ đánh bại trung kỳ, vậy tại sao ta không thể lấy thực lực Thái Đạo cảnh tầng mười đánh bại Thần Thiên cảnh sơ kỳ?" Thẩm Tường hỏi ngược lại: "Có thể đánh hay không, phải đánh thì mới biết được, đừng có kết luận bừa, loại gia hỏa thích dùng miệng đánh rắm như ngươi ta gặp nhiều rồi! Cho nên ta rất hiếu kỳ, ngươi dùng miệng đánh rắm như thế thì có phải lúc đi ỉa cũng dùng miệng cho thuận tiện hay không?"

"Ngươi ... ta muốn xé ngươi!" Người kia lập tức nổi giận, trên người bộc phát ra khí tức cuồng nộ, nhấc lên một cơn gió lớn, cỗ sát ý mãnh liệt kia bao phủ Thẩm Tường, nhưng Thẩm Tường vẫn đứng ở nơi đó, vẻ mặt tự nhiên không hề giống dáng vẻ như bị hù dọa.

Điểm bình tĩnh này ngược lại để trong lòng rất nhiều người tán thưởng, dưới loại tình huống này, rất nhiều người có tu vi Thái Đạo cảnh tầng mười đều sẽ bị luồng sát khí vừa rồi dọa cho quỳ xuống.

"Xem ra ngươi cũng có mấy phần bản lãnh, nếu như ngươi thua, hai người các ngươi đều sẽ chết rất thảm." Đàm Huyền nói.

"Chờ ngươi đánh thắng ta lại nói, nếu như ta đánh thắng ta có thể mang Dịch đại ca đi, đúng không?" Thẩm Tường nói.

"Nếu ngươi đánh thắng thì đó cũng không phải vấn đề." Đàm Huyền cười lạnh nói.

"Đường tin vào lời nói dối của hắn." Dịch Trùng hô.

"Dịch đại ca, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta nhất định sẽ đánh thắng hắn." Thẩm Tường nở nụ cười thần bí với Dịch Trùng.

Đàm Huyền cảm thấy rất hứng thú đối với Thẩm Tường, bởi vì Thẩm Tường độtk nhiên xuất hiện mà không có bất kỳ khí tức gì, điểm ấy để hắn tương đối kiêng kỵ, dù sao Thẩm Tường mới chỉ Thái Đạo cảnh tầng mười, nhưng ngay cả hắn cũng không thể biết Thẩm Tường đột nhiên tới đây như thế nào, còn cứu được Dịch Trùng.

Thẩm Tường đỡ Dịch Trùng qua một bên rồi mới xoa nắm đấm, hỏi: "Có thể sử dụng binh khí không?"

Phạm Thanh lập tức đáp: "Tùy ngươi, cho dù ngươi sử dụng mười thanh binh khí cũng vô dụng, binh khí của ngươi trong mắt ta không khác gì nhánh cây!"

Thẩm Tường lấy Cửu Tiêu Thần kiếm ra, có thể sử dụng thì hắn sẽ dùng!

"Đúng rồi, nếu như ta giết chết ngươi thì làm sao đây?" Thẩm Tường lại hỏi.

"Ngươi đừng nói loại lời nói ngu xuẩn này, ngươi nằm mơ cũng không giết được ta." Phạm Thanh nghe thấy, lông mày nhảy một cái, Thẩm Tường thế mà muốn giết hắn.

"Bắt đầu!" Đàm Huyền cũng không kiên nhẫn được nữa, đột nhiên hô lên.

Tiếng hô vừa vang lên, Phạm Thanh lập tức tiến công, hóa thành một đạo cuồng lôi màu xanh, đánh về phía Thẩm Tường, giọng nói của Đàm Huyền còn đang quanh quẩn nơi đây, Phạm Thanh hóa thành lôi màu xanh xuyên thấu qua thân thể Thẩm Tường!

Phạm Thanh xuyên thấu thân thể Thẩm Tường, nhìn lại, trông thấy phần bụng của Thẩm Tường chỉ có một cái lỗ, nhưng không đổ máu, hơn nữa người cũng không có nổ tung lên, nói rõ cái này có vấn đề rất lớn!

Vừa rồi mọi người còn tưởng rằng Thẩm Tường có chút bản lĩnh, cho rằng có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, nhưng không nghĩ tới thế mà bị một chiêu của Phạm Thanh thì xử lý, trong lòng cũng nở ra nụ cười khinh bỉ, cho rằng Thẩm Tường chỉ là một người cố ý làm ra vẻ.

Lúc mọi người ở đây đều có ý nghĩ này, Thẩm Tường đột nhiên xuất hiện ở đằng sau Phạm Thanh, kiếm quang lóe lên, cổ Phạm Thanh đột nhiên xuất hiện một cái chỉ đỏ, kiếm của Thẩm Tường đã vót ngang đi qua, chặt đứt đầu của Phạm Thanh.

Lúc mọi người ở đây trông thấy đường chỉ đỏ trên cổ Phạm Thanh thì trên ngực Phạm Thanh cũng có thêm mấy chục cái lỗ máu, Thẩm Tường ở lúc chém đứt đầu của Phạm Thanh cũng đồng thời ra mấy chục kiếm đâm vào thân thể của Phạm Thanh, tốc độ nhanh tới cực hạn.

P/S: Ta thích nào ... chương 2

Bình Luận (0)
Comment