Lúc Thẩm Tường tới gần, không nghĩ tới chiến đấu với Triệu Khôn Vân lại là đệ tử Nguyên Thủy Đạo môn, cũng chính là Cổ Kình Thiên, Mộ Dung huynh đệ, Triệu Vân Kiều và Lương Cẩn Quỳnh, năm đệ tử thiên tài trẻ tuổi.
"Triệu Khôn Vân, các ngươi thế nhưng đường đường là đệ tử Thiên Luyện Thần tông vậy mà lại ti tiện như thế, muốn làm ra hành động giết người cướp của." Cổ Kình Thiên mắng to lên, bên phía bọn họ chỉ có năm người, nhưng bên đám người Triệu Khôn Vân thì lại có mười mấy, thực lực muốn vượt qua mấy người Cổ Kình Thiên.
"Mấy tên gia hỏa này lúc tiến vào chẳng lẽ không biết phải chú ý đề phòng sao? Đánh không lại có thể chạy a!" Thẩm Tường có quan hệ với mấy người bọn hắn xem như cũng không tệ, bọn họ đều bị thương, nếu cứ tiếp tục đánh thì cuối cùng sẽ chỉ bị Triệu Khôn Vân giết chết.
"Là các ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, để các ngươi giao Phi Hành Pháp Tắc châu ra, các ngươi lại thế mà lại vẫn cứ không đưa, chính mình muốn chết vậy thì trách được ai."
Triệu Khôn Vân thế mà còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nở ra nụ cười âm tàn mà nói, hắn và mấy tên Lục Thần cảnh hậu kỳ đều không tham chiến, mà là đứng ở một bên mà nhìn.
"Còn có, mấy người các ngươi có quan hệ với tên gia hỏa Thẩm Tường kia thật không tệ, cho nên hôm nay các ngươi bất kể như thế nào cũng trốn không thoát, đều đi chết đi! Yên tâm, ta chắc chắn cũng sẽ đưa Thẩm Tường đi theo cùng các ngươi."
Thẩm Tường nghe thấy lời này, lửa giận trong lòng đột nhiên dâng lên, vội vàng đi qua, lặng yên đi tới đằng sau Triệu Khôn Vân, lấy Cửu Tiêu Thần kiếm ra, vận lực một kiếm bổ ngang về phía mấy người Triệu Khôn Vân.
Xoát một cái, Thẩm Tường quét ra kiếm lặng yên không tiếng động, trong nháy mắt, năm cái đầu người rơi xuống đất, máu tươi liên tục tuôn ra từ cổ!
Thẩm Tường đánh lén thành công, năm tên Lục Thần cảnh hậu kỳ bị một kiếm của hắn chặt đầu, nhưng là đầu của Triệu Khôn Vân lại không rơi xuống, bởi vì trên người hắn hình như có pháp bảo phòng ngự rất mạnh nào đó, ngăn cản kiếm khí vừa rồi của Thẩm Tường chém tới.
Triệu Khôn Vân vốn đang xem tới say sưa ngon lành, lại đột nhiên bị một mảnh máu tươi xối vào trên người, hắn đột nhiên xem xét, chỉ thấy mấy người Lục Thần cảnh hậu kỳ bên cạnh hắn, toàn bộ đều bị người chém đứt đầu, điều này làm cho hắn lập tức hoảng sợ vô cùng, lập tức liên tưởng tới đủ loại truyền thuyết bên trong Vạn Đạo Lăng mộ.
Những người đang chiến đấu với đám người Cổ Kình Thiên kia cũng phát hiện tình huống bên này, ở ngay khi bọn hắn muốn đi qua thì lại phát hiện dưới chân đột nhiên xuất hiện nước hình thành dây leo quấn quanh bọn hắn, để bọn hắn không cách nào động đậy.
Công kích đám người Cổ Kình Thiên đều chỉ là Lục Thần cảnh sơ kỳ mà thôi, Thẩm Tường đã là Lục Thần cảnh trung kỳ, đối phó những người này vẫn là vô cùng dễ dàng, có thể dùng nước dây leo quấn lấy bọn hắn một cách dễ dàng.
Cổ Kình Thiên trông thấy những kẻ địch trước mắt này không thể động đậy, trong lòng tuy rằng cũng vô cùng hoảng sợ, nhưng trong lòng hắn phần nhiều hơn chính là sự tức giận, hắn đột nhiên vung trường đao trong tay lên, trảm về phía một người, chém thành hai khúc.
Đám người Mộ Dung Cẩm thấy vậy thì cũng thi nhau xuất thủ, giết chết toàn bộ đám người vừa rồi vây giết bọn họ!
Triệu Khôn Vân trợn tròn mắt, ngây dại, trong lòng sợ hãi không thôi, vừa rồi mắt thấy sắp giải quyết được đám người Cổ Kình Thiên, nào biết được lại đột nhiên phát sinh chuyện quỷ dị như vậy.
Thẩm Tường đã vung Cửu Tiêu Thần kiếm lên, dùng tốc độ cực nhanh đâm về phía Triệu Khôn Vân, muốn giết chết Triệu Khôn Vân, nào biết được lúc Cửu Tiêu Thần kiếm của hắn đã đâm đi thì bị một cỗ lực lượng cực mạnh ngăn cản lại, hắn lại thất bại lần nữa!
"Triệu Khôn Vân!" Cổ Kính Thiên lúc này cũng là đỏ cả mắt, xông về phía Triệu Khôn Vân.
Triệu Khôn Vân phản ứng lại, cũng không biết hắn làm cái gì, thân thể đột nhiên lóe ra ánh sáng trắng cực mạnh, ánh sáng trắng chỉ lập lòe trong mấy cái nháy mắt thì biến mất không thấy đâu nữa, mà Triệu Khôn Vân thì đi theo chùm ánh sáng trắng đó biến mất một cách quỷ dị.
"Chuyện này là thế nào? Người đâu!" Mắt thấy Cổ Kình Thiên sắp tới gần Triệu Khôn Vân, nhưng Triệu Khôn Vân lại đột nhiên không thấy.
Thẩm Tường không nghĩ tới trên người Triệu Khôn Vân lại có nhiều thần khí phòng ngự như vậy, lần trước lúc hắn chiến đấu với Triệu Khôn Vân, cũng không thấy Triệu Khôn Vân sử dụng những Thần khí này.
"Chẳng lẽ trưởng bối của gia hỏa này lo lắng hắn sẽ chết mất, cho nên cho hắn mang theo rất nhiều thần khí phòng ngự?" Thẩm TƯờng nhắm mắt lại, cảm nhận được khí tức ba động còn sót lại trong không gian, vừa rồi trên người Triệu Khôn Vân có một cái thần khí thúc giục lực lượng không gian truyền tống Triệu Khôn Vân rời đi.
"Thật không nghĩ tới lại có loại Thần khí không gian như thế này, có thể truyền tống khoảng cách rất ngắn ở vào thời điểm quan trọng, có thể tránh nguy hiểm." Thẩm Tường đã cảm ứng được Triệu Khôn Vân cho nên lập tức dịch chuyển tới.
Triệu Khôn Vân lúc này đang ở bên trong một đường rẽ, há miệng thở hổn hà hổn hển, hắn thúc giục thần khí bỏ chạy, tiêu hao lượng lớn đạo lực, thân thể rất mỏi mệt.
Hắn không nghĩ tới một số nguy hiểm ít có khi tiến vào trong Vạn Đạo Lăng mộ lại được hắn đụng phải, ở vừa rồi hắn có thể cảm nhận được hai lần sát ý!
"Thật sự là tà môn, thiếu chút nữa thì thành công, không nghĩ tới lại có chuyện như vậy!" Triệu Khôn Vân hung hăng đấm vào vách tường, lại phát hiện nắm đấm của mình đột nhiên bị bắt lại.
Cái này dọa tới Triệu Khôn Vân lập tức kêu to lên!
"Triệu Khôn Vân, không nghĩ tới ngươi cũng biết sợ a!" Thẩm Tường cười hắc hắc nói, đã hiện ra bản thể.
Triệu Khôn Vân trông thấy là Thẩm Tường thì lập tức hiểu chuyện mới xảy ra vừa rồi là do Thẩm Tường ra tay!
"Thẩm ... Thẩm Tường!" Triệu Khôn Vân lúc này giống như là đang gặp quỷ, hắn biết cừu hận giữa mình và Thẩm Tường, ngay ở sau khi tiến vào Vạn Đạo Lăng mộ, hắn còn từng truy sát Thẩm Tường.
Hắn không ngờ tới Thẩm Tường vậy mà đột phá!
Triệu Khôn Vân trước đó đã đánh không lại Thẩm Tường, chớ nói chi là Thẩm Tường bây giờ đã đột phá.
"Không sai, là ta! Đội ngũ của ngươi đã toàn quân bị diệt, chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi không cảm thấy cô đơn sao?" Thẩm Tường cười ôi ôi một cái, đột nhiên sử dụng lực lượng rất lớn, bóp nát nắm đấm của Triệu Khôn Vân.
A ——
Triêu Khôn Vân hét thảm một tiếng thống khổ, người trước mắt này thế nhưng là người hắn hận nhất, muốn giết chết nhất, nhưng bây giờ hắn lại rơi vào trong tay của đối phương, còn bị đối phương dọa cho thiếu són đái ra quần.
"Ngươi đừng giết ta, đừng giết ta, ta không muốn chết, bỏ qua cho ta đi, ta sai rồi, ta chính là rác rưởi, ta chính là súc sinh, ta chính là con lợn, ngươi đừng chấp nhặt với ta."
Triệu Khôn Vân có thể cảm nhận được rõ ràng tình huống vào lúc này, vội vàng liên tục nói ra lời cầu xin tha thứ.
"Lợn không phải súc sinh sao, ngươi a, nhiều lần nhằm vào ta như vậy, ta há có thể buông tha ngươi như thế?" Thẩm Tường ba ba ba cho Triệu Khôn Vân mấy cái vả, khuôn mặt Triệu Khôn Vân bị đánh sưng đỏ biến thành đen.
Triệu Khôn Vân đau nhức kêu lên liên tục, dữ tợn mắng: "Thẩm Tường, ngươi chết không yên lành, Triệu gia chúng ta có Tôn Tổ, nếu như ta chết rồi thì hắn chắc chắn sẽ tìm tới ngươi để báo thù giúp ta."
"Yên tâm, nếu như hắn tới tìm ta báo thù thì sẽ giống như ngươi bây giờ vậy, sẽ bị ta bắt lại hùng hung một trận rồi giết." Thẩm Tường giễu cợt vài tiếng, đối với Triệu Khôn Vân lại là một trận quyền đấm cước đá.
Triệu Khôn Vân uất ức vô cùng, căn bản không chịu khổ nổi, sau khi bị Thẩm Tường hành hung như vậy thì ngoan ngoãn giao ra rất nhiều đạo tinh cùng những thứ mà bọn hắn nhặt được khi vào đây.
"Chỉ có trăm ức đạo tinh, cũng quá ít đi!" Ở trong mắt Thẩm Tường, đây quả thật là rất ít đi, có điều đối với rất nhiều đệ tử gia tộc mà nói thì đây chính là con số cực lớn.
"Thẩm Tường, ngươi cái tên tạp chủng này!" Trong miệng Triệu Khôn Vân phun ra ngụm máu tức giận, mắng: "Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi giết chết ta, ngươi chắc chắn sẽ chết không yên lành! Một khi ta chết đi, hành động ngươi đối với ta sẽ thông qua một cái Thần khí bản mệnh trên người ta truyền tống tới chỗ trưởng lão của Triệu gia."
P/S: Ta thích nào ... chương 1.