Đường Trung Kiệt giống như thể đã lâu lắm rồi không được khoác lác với người khác vậy, lúc này hận không thể chém gió với Thẩm Tường tới đất trời tối tăm! Sau đó hắn cũng biết bản thân mình quấy rầy tới Thẩm Tường, rồi mới vội vàng cáo từ rời đi, để Thẩm Tường tu luyện cho thật tốt.
Thẩm Tường cũng không cảm thấy Đường Trung Kiệt phiền, hắn vẫn rất thích lão giả này, lúc này hắn nghe thấy tiếng ngâm xướng của Đường Trung Kiệt truyền tới, cũng không cảm thấy quỷ dị như vậy nữa!
"Ta nhất định phải nắm chắc thời gian đạt thành mục tiêu tu luyện lần này." Mục tiêu cho lần tu luyện này của Thẩm Tường chính là tu luyện xong Thời Gian pháp tắc, chỉ cần có thể vạn dụng được lực lượng của Thời Gian pháp tắc, là hắn có thể khống chế thời gian vận chuyển, có thể làm cho mình giành được nhiều thời gian hơn.
Hắn tiếp xúc tới Thời Gian pháp tắc từ rất sớm, nhưng đối với Thời Gian pháp tắc thì cũng chỉ biết được một chút da lông, ví dụ như lúc trước hắn sử dụng Thí Thần Kiếm pháp, trong đó có một chút lực lượng thời gian! Hắn còn gặp được một số người sinh ra đã có thể sử dụng Thời Gian pháp tắc! Hắn còn tiếp xúc với lực lượng thời gian nhiều lần, trước kia, chỉ cần thế giới không đủ mạnh, thời gian của thế giới đó là có thể thông qua trận pháp tới khống chế.
Ví dụ như Tiết Tiên Tiên các nàng, những trận pháp đại sư này có thể bố trí ra đại trận thời gian!
Nhưng ở chỗ này là không thể làm được, ở chỗ này cần phải chưởng khống Thời Gian pháp tắc càng cao thâm hơn mới được, đây không phải là ai cũng có thể làm được, bằng không Quỷ Đế sẽ không giết Thì Gian Quỷ để cướp đoạt Thời Gian đạo mạch.
"Ta nhất định phải lợi dụng được Thời Gian đạo mạch của Thì Gian Quỷ, ta phải cường đại nhanh lên một chút để báo thù cho hắn." Thẩm Tường bây giờ tuy rằng có thể nói là không biết cách chưởng khống thời gian một chút nào, nhưng hắn có Vạn Đạo Thần công, hắn tin tưởng chắc chắn rằng chỉ cần mình dùng tâm đi học, đi cảm ngộ thì chắc chắn có thể lĩnh ngộ ra pháp môn khống chế thời gian.
Khống chế thời gian tiêu hao rất nhiều năng lượng, Thẩm Tường dùng gần hai tháng, cuối cùng mò tới một chút phương pháp, nhưng còn chưa thể nói là hoàn toàn tinh thông.
Như vậy đã xem như không tệ, ít ra cũng đã có một chút tiến bộ, có thể có một cái phương hướng!
"Thì Gian Quỷ mỗi lần thu lấy của ta nhiều đạo tinh như vậy cũng không phải là không có đạo lý!" Thẩm Tường vừa rồi đã thành công phóng xuất ra lực lượng thời gian thành công, hình thành một cái lĩnh vực thời gian bao trùm lên chính hắn.
Ngoài đó ra, hắn còn phát hiện thời gian phối hợp với không gian sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Ví dụ, nếu hắn cô lập mình trong một không gian rất nhỏ, không gian này do hắn tạo ra và hoàn toàn cách biệt với các không gian khác, như vậy sẽ bị ảnh hưởng bởi lực lượng không gian quá lớn khi hắn sử dụng lực lượng thời gian.
Trong Vạn Đạo Lăng mộ nơi hắn đang ở này có Thời Gian pháp tắc của riêng mình đang vận chuyển, nếu như hắn không cách ly với thời gian và không gian của Vạn Đạo Lăng mộ, lúc hắn phóng thích ra lực lượng thời gian, vậy sẽ chịu tới ảnh hưởng nhất định, từ đó làm cho lực lượng mà hắn phóng ra yếu dần!
Hiện tại hắn cũng phát hiện không gian cách ly mà mình phóng thích ra cũng cần có mức độ cách ly nhất định, nếu cách ly không đủ toàn diện với không gian của Vạn Đạo Lăng mộ này, thì vẫn sẽ bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định, dẫn tới lực lượng thời gian của hắn yếu dần.
Lực lượng thời gian yếu dần, ảnh hưởng cũng tương đối lớn!
Ban đầu hắn có thể biến khoảng thời gian một canh giờ thành năm canh giờ, nhưng sau khi chịu ảnh hưởng, một canh giờ chỉ có thể biến thành hai ba canh giờ, loại ảnh hưởng này vẫn là rất lớn.
"Mục tiêu của ta bây giờ là muốn biến khoảng thời gian trong này từ một ngày thành một tháng!" Thẩm Tường còn chưa có loại công lực kia của Thì Gian Quỷ, Thì Gian Quỷ có thể để cho thời gian một ngày biến thành một năm, tuy rằng cần nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng đây đã là rất không tệ, hơn nữa còn là ở bên trong loại không gian cao cấp như thế này.
Thẩm Tường bây giờ có Thời Gian đạo mạch, cũng có một cảm giác nhạy bén về những thay đổi của thời gian, hắn có thể phân biệt sự khác nhau giữa thời gian không gian này và thời gian không gian bên ngoài.
"Rất tốt, ta bây giờ có thể biến một canh giờ thành mười canh giờ!" Thẩm Tường cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc là có thể đạt tới mục tiêu.
Theo hắn dần dần nắm vững quy luật vận chuyển của Thời Gian pháp tắc, tiến bộ của hắn đã rất lớn, lại một tháng trôi qua, hiện tại hắn đã đạt được mục tiêu trước đó, hắn chỉ cần sử dụng Thời Gian pháp tắc trong lĩnh vực của chính mình, bên trong một tháng, bên ngoài chỉ mới qua một ngày.
"Đây gọi là Thời Không lĩnh vực!" Thời gian và không gian hỗn hợp, Thẩm Tường lúc này không thể không nhớ tới Lục Đạo Thời Không, đây cũng là thứ rất huyền diệu.
"Bế quan đã rất lâu rồi, đi ra xem vị lão bằng hữu ta vừa mới quen kia một chút!" Thẩm Tương vươn đôi vai mỏi, hắn cũng cần phải đi ra ngoài hít thở không khí.
Đi ra hốc cây, hắn đã nhìn thấy Đường Trung Kiệt đang dùng một cây đao nhỏ khắc tảng đá, đang điêu khắc thứ gì đó.
"Lão Đường!" Thẩm Tường đứng ở miệng hốc cây gọi.
"Tiểu gia hỏa, cuối cùng xuất quan!" Đường Trung Kiệt trông thấy Thẩm Tường đi tới thì vội vàng cười nói.
"Không phải bất đắc dĩ ta cũng không phải ép buộc chính mình như vậy." Thẩm Tường cười khổ một tiếng, rồi mới đi tới bên cạnh Đường Trung Kiệt, nhìn vào tảng đá hắn đang điêu khắc.
Đường Trung Kiệt điêu khắc chính là một con rồng.
"Lão Đường, nếu như Ngạo Thế Tà Tổ phá giải phong ấn, hậu quả sẽ như thế nào?" Lo lắng của Thẩm Tường bây giờ chỉ là tên Thiên Đạo Thần Chủ kia sẽ gây bất lợi với Thiên Đạo thế giới, hắn rất muốn bảo vệ được Thiên Đạo thế giới.
"Nếu như hắn phá bỏ phong ấn, mà Ngạo Thế Đạo Tổ còn sống thì như vậy chắc chắn sẽ thường xuyên có xung đột." Đường Trung Kiệt cười nói: "Cũng không có hậu quả gì, Vạn Đạo Lăng mộ cho dù hủy đi, chỗ này cũng sẽ không có chuyện gì, đối với chúng ta loại không phải Ngạo Thế cảnh, nhưng lại là Tôn Tổ cảnh hậu kỳ đỉnh phong này mà nói, nơi này là an toàn nhất! Đương nhiên, những người khác bây giờ muốn tiến tới cũng không dễ dàng, bởi vì có một kết giới gọi là Vong Ngã hoa."
Biển Vong Ngã hoa thế nhưng là rất đáng sợ, Thẩm Tường trước đó đã lĩnh giáo rồi, hiện tại hắn nghĩ tới, trong lòng vẫn là còn nghiện một chút, muốn đi hít loại mùi thơm kia một chút, thể nghiệm loại cảm giác tuyệt vời kia thêm một chút.
Có loại suy nghĩ này, hắn đột nhiên run lên, rồi mới cắn đầu lưỡi, đau đớn kích động để hắn hoàn toàn tỉnh lại.
Đường Trung Kiệt giống như nhìn ra được điểm gì đó, nhíu mày vội hỏi: "Ngươi từng ngửi loại mùi độc kia sao?"
Thẩm Tường vội vàng gật đầu: "Đúng! Lão Đường, ngươi có biện pháp gì giúp ta thoát khỏi hoàn toàn không? Đây cũng không phải là chuyện tốt gì a, thật đáng sợ!"
"Đúng là như vậy!" Đường Trung Kiệt khẽ gật đầu: "Có rất nhiều lão gia hỏa sống đã vô cùng nhiều năm đều đã ngã vào đó, chớ nói chi loại tiểu quỷ như ngươi!"
"Thực sự không có biện pháp nào để thoát khỏi loại suy nghĩ kia sao?" Thẩm Tường có chút thất vọng.
"Trước kia thì khẳng định không có! Nhưng là chúng ta đám lão gia hỏa này ở chỗ này đợi Ngạo Thế Thần lăng mở ra thế nhưng là đã đợi rất nhiều năm, sớm đã nhàm chán quá rồi, cho nên chúng ta đã làm ra loại đan hóa giải loại nghiện độc kia, ngươi đợi ta một đoạn thời gian, ta đi luyện chế giúp ngươi, tới lúc đó ngươi chỉ cần ăn vào là được." Đường Trung Kiệt cười nói: "Sau khi ăn vào cho dù ngươi gặp lại loại hoa độc kia thì cũng chẳng sao cả!"
"Lão Đường, ngươi vậy mà còn biết luyện đan?" Thẩm Tường có chút kinh hỉ.
"Nhàm chán nha, cái gì cũng học một chút, ta chỉ là không tinh thông thôi." Đường Trung Kiệt cười hì hì nói, rồi mới vội vàng tiến vào hốc cây của chính mình, muốn luyện đan giúp Thẩm Tường: "Chờ mấy ngày nữa là tốt rồi, trong khoảng thời gian này ngươi giúp ta nhặt một ít loại tảng đá đó, ta muốn dùng để điêu khắc."
Thẩm Tường nhìn vào tảng đá trên mặt đất một chút, đây đều là Đường Trung Kiệt thu thập tới, rất thích hợp để điêu khắc.
Sau đó hắn tìm kiếm loại tảng đá đó trong khu rừng này, cũng không phải là rất nhiều, chỉ là thi thoảng có một hai khối xuất hiện.
"Ba ngày, chỉ tìm được năm khối!" Thẩm Tường vừa muốn trở về tìm Đường Trung Kiệt, đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức rất yếu ớt đang tới gần, loại khí tức này để hắn cảm thấy hết sức quen thuộc.
Ngay sau khi hắn cảm ứng được khí tức này, một trận ánh sáng tím đột nhiên bao phủ xuống, tại thời điểm này, Thẩm Tường hoàn toàn ngây dại!
P/S: Ta thích nào ... chương 2.